Chương 39-40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
làm cho dở khóc dở cười. Hắn nhớ Tần Thiên đâu phải cái dạng này? Này là người kia thời còn trẻ sao? Thật sự làm cho người không nhịn được nghĩ cách muốn tìm hiểu, hoặc là sợ hãi bỏ chạy đâu. Triệu Lẫm cũng lấy lại bình tĩnh, nói:

- Ta từ nơi đó trốn ra bên ngoài. Nếu các ngươi không phải là đồng bọn của đám người đó, ta có thể giúp các ngươi.

- Tốt đi. Cởi trói cho hắn.

Theo mệnh lệnh của Tần Thiên, Triệu Lẫm liền được cởi trói, cũng được đỡ đứng lên. Tần Thiên nhìn Triệu Lẫm, ngụ ý muốn chờ Triệu Lẫm nói cái gì. Triệu Lẫm thấy Tần Thiên nhìn mình, sau một lúc liền hiểu được Tần Thiên đây là muốn hỏi nơi đó có cái gì đi, cho nên hắn liền kể ra. Có lẽ vì đã có ấn tượng tốt với Tần Thiên, cho nên hắn ngay lập tức tin tưởng mà không giấu giếm một chút gì.

- Người nói, bọn chúng nói bọn chúng là Linh Thần giáo chi nhân? – Tần Thiên nhìn Triệu Lẫm, trong cái nhìn lộ ra vẻ nghiêm túc.

- Thật sự là vậy. – Triệu Lẫm trả lời.

- Haha. – Tần Thiên nhếch mép cười – Dám giả dạng Linh Thần giáo chi nhân, thực sự chán sống. Ta lâu ngày không xuất hiện, cũng không ra tay, liền có kẻ qua mặt ta làm càn sao? Nơi đó bố trí thế nào?

Triệu Lẫm cảm thấy may mắn hắn trí nhớ tốt, cho nên liền mô tả ngay ra được một vài con đường. Hắn cũng có phần lo lắng thuộc hạ của mình ở hang ổ của kẻ địch bị khi dễ, bị giết hại, cho nên hắn thực muốn Tần Thiên lập tức đánh vào bên trong, cứu thuộc hạ của hắn.

Tần Thiên lắng nghe chăm chú, tay liền trên không trung họa xuất ra đồ hình. Hắn ghi nhớ kỹ đồ hình, rồi bắt đầu dẫn thuộc hạ tiến về phía sơn trại kia.

- Đa tạ, ngươi có thể rời khỏi nơi này. Ta sẽ cho thuộc hạ của ta đưa ngươi tới nơi an toàn.

Triệu Lẫm nghe vậy liền nói:

- Ta muốn đi theo ngươi. Nơi đó còn có người của ta.

- Chân ngươi có thương, đi lại không tiện. Ngươi có thể ở nơi an toàn chờ người của ngươi.

Triệu Lẫm nghe vậy có chút cảm giác tổn thương, nhưng nhiều năm như vậy hắn cũng đã quen, cho nên hắn liền nói:

- Ta có thể theo kịp ngươi.

Tần Thiên nhìn Triệu Lẫm một lúc:

- Ngươi muốn làm dẫn đường?

Triệu Lẫm không do dự, lập tức gật đầu. Tần Thiên cân nhắc trong chốc lát. Hắn có thể nhớ đồ hình, nhưng đối với địa hình quá mới, cần nhiều thời gian hơn so với người biết một chút gì đó, cho nên rất nhanh Tần Thiên đồng ý.

- Ngươi dẫn theo một thuộc hạ của ngươi theo ta. Người còn lại, phiền ngươi dẫn đường cho Chu Thủy đi vòng đến phía bên kia của sơn trại.

Triệu Lẫm thấy Tần Thiên chấp nhận thỉnh cầu của mình thì vui vẻ, nhưng hắn cũng có điểm không hiểu, vì sao Tần Thiên lại nhanh như vậy chấp nhận đề nghị của hắn? Không hiểu nhưng hắn không nói ra, chỉ lẳng lặng quan sát. Người này khác với Tần Thiên nhiều năm sau, cho nên hắn cần phải dùng thái độ khác để đối đãi. Trước hết vẫn không thể để lại ấn tượng quá xấu.

Với sự hướng dẫn của Triệu Lẫm, nhóm người của Tần Thiên liền tiếp cận được khu vực sơn trại, ẩn núp ở một nơi gần đó. Nhìn thấy xung quanh có người canh gác, nhìn thấy cách xây dựng sơn trại, Tần Thiên cười nhạt. Hắn liền giơ tay lên, sau đó bắt đầu làm ra một loạt động tác, cùng thuộc hạ trao đổi.

Năm năm học ngôn ngữ người câm cũng không phải là bỏ đi.

Ra hiệu xong, Tần Thiên gật đầu, từ trong người rút ra một nắm thiết châm. Triệu Lẫm liếc nhìn, thấy Tần Thiên tay cầm một bó thiết châm xòe ra trước mặt, nhắm hướng sơn trại nhân, rồi không biết làm cái gì đó, toàn bộ nhóm người canh giác sơn trại không một tiếng động liền gục ngã.

Triệu Lẫm trợn mắt kinh ngạc. Hắn đã từng thấy qua thân thủ của người kia, cũng thật đáng gờm, nhưng lúc này người kia còn trẻ như vậy lại có thể giết người không một tiếng động, nếu người kia đêm hôm đó lọt vào BÌnh Vương phủ muốn giết mình, hắn lập tức liền chết.

Kiếp trước hắn đã thực may mắn, không bị Tần Thiên giết, trái lại còn có được một hộ vệ thực mạnh mẽ. Kiếp này có lẽ hắn cũng thực may mắn khi vừa thoát khỏi sơn trại liền gặp được Tần Thiên mà không phải là những kẻ sơn tặc khác.

Sau đó, Triệu Lẫm cứng ngắc đi theo Tần Thiên, khi đến mỗi một ngóc ngách, hắn liền nói cho Tần Thiên biết nơi này dẫn tới nơi nào. Do hắn bị bắt đi làm việc tay chân, cho nên cũng có nhớ một chút địa hình. Tần Thiên theo chỉ dẫn của hắn, đi tới tận nơi ở của trại chủ, từ đó bắt đầu đại khai sát giới. Triệu Lẫm không nhớ rõ khi đó thế nào, vì có một người là thuộc hạ của Tần Thiên đến mời hắn ra bên ngoài vì lý do sợ hắn chịu không nổi máu tanh. Hắn còn nghĩ ở lại, nhưng khi vừa nhìn thấy một vài người bị Tần Thiên xẻ ra làm tám khúc, hắn đã chịu không nổi, chân nhũn ra, sau đó liền được người đưa ra bên ngoài.

Ở bên ngoài chờ đợi, Triệu Lẫm có điểm lo lắng không biết Tần Thiên cùng người của hắn ở bên trong như thế nào. Người đi theo hắn có lẽ biết hắn lo lắng, liền nói cho hắn nghe, thiếu chủ nhà bọn họ thực mạnh đến bất khả tư nghị, sẽ không có việc gì. Nghe người kia nói như vậy, Triệu Lẫm cười cười. Người kia mạnh, hắn biết rõ ràng. Bất chợt tò mò Tần Thiên thời còn trẻ là như thế nào đó, Triệu Lẫm liền nghĩ cách bắt chuyện với người thuộc hạ kia.

Ban đầu người thuộc hạ kia còn vì hắn là người lạ mặt cho nên không nói, nhưng hắn trải qua cả một đời người, biết được làm thế nào để giang hồ nhân sĩ nói cho ngươi biết thứ ngươi muốn, cho nên sau một thời gian, người thuộc hạ kia liền nói cho Triệu Lẫm biết được một vài chuyện bên ngoài, liên quan đến Tần Thiên. Nghe những câu chuyện về Tần Thiên còn trẻ, Triệu Lẫm phải công nhận Tần Thiên là thực mạnh, mà ấn tượng Tần Thiên để lại trong mắt thuộc hạ cũng thực không tồi, nếu không những người này sẽ không kể về người kia với vẻ kính trọng hiện trên mặt không giấu diếm như vậy.

Nghe một lúc hăng say, Triệu Lẫm không để ý, đã qua một canh giờ. Lúc này hắn liền thấy Tần Thiên từ bên trong bước ra, dẫn theo một nhóm người, là những người bị bắt chung với hắn trước đó. Hắn quan sát Tần Thiên sai người trấn an nạn nhân, sai người dọn dẹp sơn trại, quét tước sạch sẽ, chiến lợi phẩm toàn bộ chất lên xe. Dọn dẹp hậu sự cũng non một canh giờ, Tần Thiên mới rời đi. Lần này Tần Thiên rời đi cũng không hẳn là trở về giáo, mà là đi vào trong thôn, đem nạn nhân đưa về nhà, cũng đem hắn đưa về nhà. Nhìn thấy cả cái sơn trại lúc này liền thành một nơi hoang vu không người, hoàn toàn không có dấu vết gì là có kẻ cướp, Triệu Lẫm đã cảm thấy lạ.

- Ngươi không báo quan sao?

- Haha – Tần Thiên bật cười – Báo quan là việc của dân chúng. Nạn dân khi trở về nhà, bọn họ sẽ báo quan. Chúng ta là Linh Thần giáo chi nhân, là người giang hồ, làm việc theo luật giang hồ, báo quan để mà làm gì.

Triệu Lẫm có chút không vui. Nếu không báo quan, hắn đương Bình Vương hoàn toàn không biết trong lãnh địa của mình có cái gì xảy ra cả.

- Ngươi báo quan, quan phủ sẽ giúp ngươi. Nơi này là đất của Bình Vương, hắn hẳn có thể giúp ngươi đi.

Nếu là ngươi hỏi mượn binh lính của ta, ta nhất định sẽ cho ngươi mượn.

- Ngươi là dân chúng, đối với ngươi, quan lại là người có thể bảo vệ ngươi. Ta là người giang hồ, đối với ta, chỉ có thuộc hạ của ta mới có thể bảo vệ ta. Báo quan có gì dùng.

- Nhưng quan lại có thể cho người đến giúp ngươi.

Nhìn Triệu Lẫm một lúc, Tần Thiên mới nghiêm túc nói:

- Ta nhìn ngươi cũng là một quý công tử đi? Thuộc hạ võ công không tệ, lại thật trung thành, nhà ngươi cũng là thế gia.

Triệu Lẫm thấy Tần Thiên nhìn ra mình là quý công tử, hắn cũng không chối bỏ.

- Đúng vậy.

- Nếu ngươi thật lòng ưu tư về dân chúng, ngươi có thể về nói cho nhà của ngươi biết được tình hình ở đây. Ta nghĩ bọn họ có cách giải quyết.

- Ta sẽ, nhưng ta cần biết tình hình như thế nào.

- Dân chúng đã báo sự xuất hiện của đám sơn tặc này cho quan phủ, nhưng quan phủ không có đủ quan binh, đã thiệt hại không ít với đám giặc này. Đám giặc này sao, là ngoại tộc chi nhân, được phái đến để phá hoại hậu phương, xây dựng căn cứ, tích trữ lương thực. Quan binh không thể làm gì, số người tử thương không ít, số lượng dân chúng ở nơi này bị hoành hành nhũng nhiễu cũng không ít. Có người tìm quan binh không được, liền đến chỗ người của ta bỏ tiền thuê bảo hộ. Bọn họ bảo hộ không được, liền báo cáo lên trên, ta mới biết.

- Cho nên ngươi đi xử lý bọn chúng?

- Có đánh nhau, ta đương nhiên muốn tham gia!

Triệu Lẫm thấy vậy bật cười. Người này còn trẻ lại là một chiến đấu cuồng nhân sao? Lại nghĩ một lúc, chợt Triệu Lẫm hỏi:

- Ngươi vì sao đối với ta nói nhiều thứ như vậy?

Tần Thiên nghe vậy liền nhìn Triệu Lẫm một lúc mới lên tiếng:

- Là ngươi trước tin tưởng ta.

Triệu Lẫm nghe vậy giật mình ngẩn ra, nhìn Tần Thiên.

- Ngươi không biết ta là ai, vì sao xuất hiện ở nơi này, lại cầm theo vũ khí. Ngươi nghe nói đám người đó là Linh Thần giáo chi nhân, nhưng ngươi hẳn nghe qua cách ta và bọn họ nói chuyện, cũng sẽ nghĩ đến việc ta là người của Linh Thần giáo. Ngươi thông minh, ta qua đôi mắt của ngươi nhìn ra được. Ngươi biết được ta là người của Linh Thần giáo, lại tin ta không phải cùng một đám với sơn tặc kia. Là ngươi trước tin tưởng ta.

Cho nên ta tin ngươi. Tần Thiên không nói, nhưng Triệu Lẫm nghe hiểu được. Hắn cảm giác Tần Thiên cả tin, nhưng hắn vẫn không thể chán ghét cái cảm giác này.

-----------------oOo-----------------



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net