Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 66 – Ngược sát cùng cảm ngộ

Lúc Tần Thiên tỉnh lại, hắn cảm nhận được cả người đều đau ê ẩm, từng tấc thân thể đều bị động qua. Hắn nội thị cơ thể, nhìn thấy được toàn bộ thân thể đều là một bãi chiến trường. Này là tình huống sau khi tu luyện xong, hắn cũng không lạ gì, nhìn theo dấu vết vết thương, Tần Thiên đoán rằng, hẳn cũng chỉ mới trôi qua được ba đến bốn canh giờ là cùng.

Lại nội thị một lúc, Tần Thiên phát hiện ra được điều bất thường.

Hắn thấy được, gân tay chân của mình bị người chặt đứt.

Sống lưng chợt lạnh, Tần Thiên vội vàng nhìn khắp thân thể xem có còn chỗ nào xảy ra chuyện hay không. Nhìn một lúc, hắn thấy được toàn thân bị công pháp đánh hỏng, tay chân thì bị người động vào.

Tần Thiên xoay đầu, tìm kiếm xung quanh xem đây là nơi nào, chỉ là hắn nhìn một lúc, chỉ thấy xung quanh tối om, không nhìn thấy gì cả.

Khoan đã, chẳng lẽ, một ai đó đã khiến mắt hắn mù rồi hay sao?

Có chút hoảng hốt, Tần Thiên rất nhanh bình tĩnh lại, cẩn thận nội thị, cũng cẩn thận dùng tinh thần lực thăm dò xung quanh. Hắn thăm dò một lúc, phát hiện ra được nơi này là một khu đất rộng, xung quanh ở đằng xa có không ít người đang canh gác, bản thân hắn đang bị trói đứng trên cọc. Ở dưới chân, hình như còn có củi khô.

Có nghĩa mình đã bị bắt.

Nhìn mớ củi khô, Tần Thiên lập tức nghĩ ngay tới việc hắn chuẩn bị bị thiêu. Có kẻ muốn thiêu chết hắn? Hắn nhớ trước đó mọi chuyện còn rất hảo hảo, vì cái gì mình ngất đi một chút, việc lại thành thế này? Vì sao bọn hắn bị bắt? Nhân số còn lại là bao nhiêu? Tần Thiên không biết. Hắn chỉ biết, hắn đã bị bắt, mà còn là bị đả thương rất nặng, là đánh tàn phế, không thể nào khôi phục lại như trước. Này là kẻ nào làm?

Hắn nghĩ tới những việc này, bất chợt tự hỏi, vì cái gì mình lại có thể bình tĩnh đến như vậy. Vì cái gì hắn không có cảm giác tức giận, điên cuồng hay là hoảng loạn? Hắn cũng không biết. Khi nãy còn có một chút lo lắng, nhưng cho đến hiện tại, cảm giác của hắn lúc này không còn gì, chỉ còn bình tĩnh đến phi thường.

Hít sâu, thở ra một hơi, Tần Thiên nhíu mày. Toàn thân vẫn ê ẩm đau, một chút động tác cũng khiến hắn cảm thấy khó khăn. Hắn thăm dò xung quanh một lúc, cần phải biết được mình ở nơi nào, còn có bao nhiêu người, và kẻ địch là ai.

Dùng tinh thần lực mò mẫm trong bóng tối, việc này hao tổn tâm thần. Có lẽ hắn nên thấy may mắn hắn đã quen với việc cảnh giác cao, cũng quen với việc thời thời khắc khắc dùng tinh thần lực quan sát xung quanh, cho nên tinh thần lực tuy hao tổn, nhưng hắn có thể nhìn được xung quanh như thế nào.

Nơi này là khu vực đất rộng, ở đằng xa có cây cối, tựa như đang ở trong một khu rừng. Tần Thiên không rõ lắm nơi này có phải là khu rừng ở gần tổng đàn hay không, nhưng hắn khẳng định mình gặp phải cường địch. Có lẽ là mình lại bị bắt cóc, nhưng lần này thảm hại hơn. Nhưng hắn thấy lạ ở chỗ địch nhân đến đúng lúc hắn suy yếu cùng cực, này là trùng hợp, hay là vận khí đứng về phía bọn chúng? Người ở nơi này gồm có những ai? Những người hắn không nhìn thấy, như phó giáo chủ, tả hữu hộ pháp, như phụ thân, người đã đi đâu rồi? Đáng lý ra hắn vẫn ở mật thất, làm thế nào lại có thể bắt cóc được hắn khi những người xung quanh vẫn có mặt?

Đầu bắt đầu đau, Tần Thiên hơi nhíu mày, đem những ý tưởng loạn thất bát tao ném đi.

Thình thịch.

Hắn nghe được tiếng tim mình đập, mạnh mẽ hữu lực. Hắn biết mình còn sống. Nhưng mạng sống là thật rất mỏng manh. Nghĩ lại vài tháng qua, Tần Thiên có chút không biết là thật là mơ.

Vài tháng trước, Ẩn Sát môn vô duyên vô cớ tìm đến Phụng Thành tàn sát giáo chúng, hắn đến giải cứu, liền gặp nạn.

Sau đó, giang hồ chi chiến nổ ra.

Sau đó, đã có rất nhiều người chết. Mắt thấy người chết hằng ngày, hắn cũng đã chết lặng. Hạ một nhát kiếm giết chết mười người, đối với hắn chỉ là một con số. Thậm chí có lúc hắn đã giết nghiện, nếu không tự hỏi mình đang làm gì, hắn sẽ giết cho tới khi kẻ thù chết sạch.

Rồi sau đó, phát hiện ra lý trí của mình bị động vào.

Giờ đây hắn phát hiện ra, thân thể của mình, giác quan của mình bị xâm phạm.

Mắt không thấy, tay không nhúc nhích được, thân thể bị đánh phế, cả ký ức và lý trí cũng bị xâm phạm.

Trong vòng vài tháng, tất cả những gì hắn cho rằng là bất biến, là không ai có thể xâm phạm được vì hắn cho rằng mình có đủ năng lực bảo vệ nó, đều bị động qua.

Hắn không chấp nhận.

Trong chớp mắt, hắn chỉ muốn khiến cho những kẻ địch ở nơi này, cho dù là một người, một trăm người, một ngàn người, hắn đều muốn giết sạch, khiến kẻ đó tan biến, trong chớp mắt hóa thành tro bụi, nửa điểm cũng không lưu lại.

Dùng thôn phệ lực lượng, Hủy Diệt chi đạo, đem từng phần thân thể, rã thành các hạt vật chất li ti.

Phân rã, chuyển hóa vật chất, thay đổi năng lượng. Những thứ này hắn đã học qua, chỉ là chưa bao giờ áp dụng thử trên người sống, cũng chưa bao giờ thử nghiệm ở phạm vi lớn như vậy.

Chuyển hóa sao?

Phụng Chuyển Càn Khôn?

Thứ năng lực duy nhất hắn có thể dựa vào lúc này là tinh thần lực. Còn như võ lực, thế lực, tài lực, hắn không thể nào điều khiển được chúng lúc này. Với tình huống của hắn hiện tại, nhãn lực bị hủy, tay chân gân cốt cũng bị hủy, hắn không có năng lực gì, hắn có thể chuyển được sao?

Phụng Hoàng Vũ, có thật sự là công pháp bất bại?

Phụng Hoàng...

Phụng Hoàng Vũ, Phụng Chuyển Càn Khôn, là Phụng Hoàng tái sinh sao?

Tái sinh, đó là phá rồi lại lập?

Là Sát Lục chi đạo, cùng Sáng Tạo chi đạo hay sao?

Phá, rồi lại lập.

Sáu chiêu thức đầu của Phụng Hoàng Vũ, năm chiêu thức thuần túy là sát phá, một chiêu thức là phòng thủ, không hề có ý tạo lập.

Như vậy, chiêu thứ bảy cuối cùng này, là Sáng thức hay sao?

Chuyển, trước tiên phải phá đi, vì không thích hợp, sau đó mới lập lại, để thứ mới thích hợp hơn.

Vạn vật biến chuyển, đều là như vậy.

Và cũng chỉ có biến chuyển, vạn vật mới có thể tồn tại.

Cho nên, hắn muốn ở tư thế bất bại, hắn phải phá đi chính mình, rồi lại lập một chính mình mới sao?

Cho nên, tất cả những gì hắn trải qua cho tới hiện tại, từ việc công pháp đặc biệt của hắn dựa trên nguyên lý chính là phá rồi lại lập, cho tới những việc gần đây, như việc lý trí của hắn bị xâm phạm, việc thân thể của một người hắn quen biết bị chặt bỏ, buộc hắn học cách tái sinh lại phần thân thể đó, cho tới việc ngày hôm nay, thân thể của hắn bị đánh nát, bị phế gần như không còn thứ gì, mà thế lực của hắn, cũng đã bị xâm phạm, bị chia cắt gần như không còn nhìn ra hình thù gì nữa, là để nói cho hắn biết điều này sao?

Phụng Hoàng tái sinh, hội sẽ càng rực rỡ.

Cho nên hắn phải tái sinh, phải ném bỏ tất cả những gì từ trước đến giờ hắn cho rằng là cố hữu, là của chính mình, để đón nhận sự đổi thay?

Vạn vật là thường biến, trong thường biến tìm cái bất biến là cực kỳ ngu ngốc. Ngay cả lý trí cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi người xung quanh, bởi môi trường, bởi cả khối thân thể mà con người được kế thừa.

Nói như vậy, tự do ở đâu, linh hồn là cái gì, và linh hồn có bản tính hay không?

Mỗi khi hắn xuyên, hắn đổi một thân thể, đổi một địa vị, đổi một nhóm người xung quanh, đổi một môi trường, lý trí của hắn nhất định sẽ chịu ảnh hưởng rất nhiều. Nhưng hắn vẫn muốn tin tưởng, ở trong thứ huyền bí khó hiểu đó, vẫn có một thứ mà không thể thay đổi.

Có lẽ, hắn đã sai đi?

Có lẽ sự cố chấp của hắn, đó là vì hắn sợ mất đi, hắn sợ những gì quý giá lại bị kẻ khác tước đoạt, từng chút từng chút.

Infinity, này là câu đố của cô sao?

Đừng nói với ta, "Chuyển" có nghĩa là ta phải đem chính ta sửa lại, để phù hợp với pháp tắc ở nơi này. Vì sao ta lại không thể chuyển pháp tắc ở nơi này cho phù hợp với ta?

Chỉ có kẻ yếu mới phải cúi đầu, mới phải thay đổi chính mình để phù hợp với những thứ xung quanh. Đã qua rồi cái thời đó. Đã qua rất lâu rồi.

Sinh mệnh luôn luôn tìm cách thay đổi xung quanh, cho phù hợp với chính mình. Sinh mệnh chịu ảnh hưởng của xung quanh, nhưng cũng tác động lên những thứ xung quanh. Kẻ nào ương ngạnh hơn kẻ đó thắng, kẻ nào mạnh mẽ hơn kẻ đó thắng.

Không phải bất cứ lúc nào tôi cũng phải "chuyển" chính tôi để có thể sống sót.

Cô chọn tôi là vì muốn nhìn xem tôi có thể ương ngạnh đến mức nào, có thể sống sót bao lâu, có thể thay đổi xung quanh tới mức nào sao? Hay chỉ là tôi nghĩ nhiều?

Cô nhất định sẽ không trả lời, tôi biết. Vì cô biết tôi đã có câu trả lời là đi? Thứ cô làm chỉ là dẫn đạo. Tôi đi tới đâu, tôi thấy được gì, vẫn là do chính tôi.

Câu hỏi trước mắt, đáp án đã quá rõ ràng rồi.

Tôi của bốn năm trước, cũng ở thế giới này, cũng ở đỉnh Hoàng Vân sơn này, đã từng bất lực như thế nào, đã từng hận thù cùng cực đoan như thế nào, chỉ vì tôi không có lực lượng, không đủ mạnh để có một lựa chọn khác.

Tôi của hiện tại, sẽ chọn cách làm như trước kia hay sao?

Nhất định sẽ không.

Có câu trả lời, có niềm tin, sẽ không bị hoảng loạn. Cho dù hiện tại tình huống của hắn chỉ có tử một đường, hắn cũng có thể xoay ngược nhân sinh.

Bởi vì công sức của hắn đổ ra, dùng máu và nước mắt đổi lấy năng lực chuyên biệt của chính mình, có thể giúp hắn vượt qua ải khó, tử nhi phục sinh.

Thân thể bị hủy hoại, rồi có thể được khôi phục. Công pháp tầng thứ ba, thứ mà hắn cho dù bị ngược không muốn sống cũng tu luyện giống như điên cuồng để đạt được ấy, có thể bảo trợ hắn gần như là bất tử. Thân thể bị giam cầm, nhưng tinh thần lực tự do. Và thứ mà hắn vì yêu thích, vì nguyện vọng, vì nhu cầu mà trui rèn được, có thể giúp hắn thoát khỏi khốn cục này, không còn giống như bốn năm trước, lựa chọn chỉ có một, là đồng quy vu tận.

Âm thầm thăm dò cảnh vật xung quanh, Tần Thiên nhìn xem nơi nào có thể xuống tay được.

Hắn thăm dò một lúc, vừa định xuống tay, liền thấy được có hai người đi tới gần, theo sau là một nhóm người.

- Hắn tỉnh. – Giọng của một trung niên nam nhân vang lên.

- Bị thương như vậy vẫn còn có thể tỉnh? Chu cha, thật là tiểu cường nga. – Giọng của một thanh niên tiếp ngay sau đó.

Tần Thiên nghe được tiếng bước chân lại gần, sau đó là một cánh tay thô bạo nắm lên cổ tay của hắn phát đau. Hắn nghe được giọng thanh niên lầu bầu:

- Không thấy công lực của hắn.

- Vốn còn nghĩ có thể cướp công lực của hắn, lại không nghĩ tới hắn là phế nhân.

- Để hắn lại làm mồi nhử kẻ kia, kẻ kia vẫn chưa xuất hiện.

- Kẻ kia công lực so với kẻ này không mạnh bằng, nhưng được cái cũng tuổi trẻ, muốn cướp công lực cũng dễ dàng, cũng có thể nuôi dưỡng, tái chờ sau này sử dụng.

- Ma giáo quy tắc, thiếu chủ nếu như chết, ám vệ giỏi nhất sẽ được lựa chọn rồi tái đào tạo. Hắn thân thủ không tệ, nếu chúng ta giết Tần Thiên, hắn có khả năng chiếm quyền. Hắn vì cái gì lại phải xuất hiện đâu?

- Trước khi thiếu chủ chết, hắn vẫn là ám vệ. Bỏ mặc chủ tử mà rời đi, hắn có thể chạy thoát khỏi ma giáo cùng chúng ta truy lùng sao?

- Haha.

- Còn kẻ này nếu đã vô dụng, thôi thì ép hắn khai ra công pháp của hắn vậy.

- Hắn câm rồi.

- Câm? Ngươi làm?

- Chỉ là muốn một cái bảo đảm. Sư phụ nên biết ta chán ghét nhất là chửi bậy.

- Cho nên câm rồi sao?

Thanh niên nhún vai không đáp. Trung niên nam nhân thở dài.

- Vậy thì chỉ còn cách thăm dò thân thể của hắn. Công pháp đặc thù khi tu luyện, trên thân thể nhất định để lại ấn ký. Từ ấn ký dò ra công pháp khá khó khăn, nhưng không phải là không làm được.

- Đệ tử đã dò qua, nát hết cả. Kẻ nào ra tay cũng thực vô tình. Ta thích.

- Nát hết cả sao? Vết thương của hắn còn rất mới, này không phải như lời đồn, là gã giáo chủ kia phế đi hắn.

Lại thêm một cánh tay khác nắm lên cổ tay của Tần Thiên. Tần Thiên cảm nhận được công lực từ cánh tay kia truyền vào người mình, sau đó là bị công pháp của mình hút hết, không để lại dấu vết gì.

- Nga?

- Sư phụ có phát hiện?

- Thân thể của hắn đang khôi phục, hơn nữa, thân thể hắn có thể hấp thu công lực của ta.

Thanh niên nhìn Tần Thiên kinh ngạc:

- Chẳng trách đại sư bá nói hắn rất khó đối phó, thậm chí dùng độc môn công pháp giết hắn, hắn cũng có thể thoát chết.

- Nếu như hắn tu công pháp có tính chất như thế, chẳng trách giết hắn không được.

- Xuyên Tâm Tiễn còn có thể sống sót, tính mệnh của hắn cũng thật lớn. Kia liền thử xem, hắn còn có thể sống ương ngạnh tới mức nào.

Này là hai kẻ điên.

Từ trong đoạn đối thoại, Tần Thiên mơ hồ đoán ra được, bọn họ có liên hệ với kẻ lần trước dùng chiêu thức gì đó đem tim hắn bóp nát khiến hắn 5 ngày liền ngất đi không tỉnh, mà linh hồn cũng bị trục xuất. Chiêu thức đó rất nguy hiểm, hắn đã trải qua một lần, tuyệt không muốn trải qua lần nữa. Bọn người này, chắc chắn là người của Ẩn Sát môn.

Ẩn Sát môn môn nhân, người tỉnh táo thì ít mà kẻ điên thì nhiều. Vậy người lần trước tìm hắn phiền toái không được liền về nói với môn nhân, để đám người này lại tới tìm hắn phiền toái, muốn cướp công lực của hắn sao? Bọn họ nói như vậy, là có cách hấp thụ công lực kẻ khác đi? Không cướp được công lực liền đi cướp công pháp. Vậy ra đây là lý do mà Ẩn Sát môn môn nhân kẻ nào cũng có công lực thâm hậu không phù hợp với độ tuổi.

Nghĩ tới đây Tần Thiên giật mình. Công lực của hắn không có thì không nói làm gì, còn những người khác trong tổng đàn thì sao? Tất cả đều bị hút sạch công lực rồi hay sao?

Tần Thiên lo lắng, thanh niên kia liền nhìn ra được. Hắn cười ha ha, sau đó liền rút ra một lưỡi dao, kề má dao vào mặt Tần Thiên, để Tần Thiên cảm nhận được lành lạnh.

- Biết đây là gì không?

Tần Thiên không trả lời.

- Ta quên, ngươi câm. Đây là một thanh đoản đao a. Là thanh đoản đao ta từ nhà họ Dương cướp về.

Nhà họ Dương, là nhà nào? Có liên quan gì đến mình sao? Tần Thiên lông mày khẽ nhíu. Một chút biểu cảm này, thanh niên nhìn trong mắt.

- Không nhớ ra họ Dương là nhà nào sao? Ân? Ta quên, ngươi giết người không chớp mắt, dưới kiếm của ngươi vong hồn không ít, nào biết được họ Dương là nhà nào.

Thanh niên cầm đoản đao, thoắt một nhát đâm vào cánh tay của Tần Thiên. Máu ứa ra, Tần Thiên rên khẽ vì đau. Cổ họng của hắn không sao, nhưng hắn không nói được thành lời, vì trong khoang miệng của hắn, lúc này trống trơn.

- Ta là Dương Húc, thân nhi tử của gã Dương Lăng kia. Dương Lăng là ai a? Là cái gã mà bốn năm trước ngươi đem nhét vào hình thất tra tấn ba ngày ba đêm rồi chết, cái gã rêu rao chính mình là chính nhân quân tử là Võ Lâm Minh chủ, thực ra chỉ là kẻ mặt người dạ thú không hơn không kém.

Cha con? Giọng điệu của thanh niên nghe không giống chút nào. Quan trọng hơn đó là việc người trước mặt là nhi tử của Dương Lăng làm Tần Thiên nghĩ tới một việc, kịch tình lại ăn khớp rồi. Cho dù không phải là kẻ tên Dương Nghiệp, nhưng chỉ cần điều kiện "Dương Lăng nhi tử" ứng, kịch tình sẽ bằng một cách nào đó khiến nó xảy ra, cũng như đã khiến cho việc Liêu Tiểu Thanh thành công hạ độc khống chế hắn, khớp với chi tiết trong vở kịch mà Đường Phi Yến xem được.

Tần Thiên nhớ kịch tình mà Lý Nghi kể ra kia, nói chính mình sẽ bị giết bởi nhi tử của Dương Lăng. Nghĩ tới đây, hắn lại nghe tim mình đập thình thịch. Hắn không muốn chết, tuyệt không. Tần Thiên tập trung tinh thần, nhanh chóng quan sát xung quanh, lựa chọn vị trí thích hợp, để đem người trước mặt toàn diệt, đồng thời tránh né qua được kẻ gọi là sư phụ kia cản tay.

- Hắn vì một lời tiên đoán mà ném ta thẳng từ trên núi xuống, hại ta một cánh tay vĩnh viễn không thể nào động được. Ta muốn giết hắn, bầm thây vạn đoạn. Ta vì vậy mà từ dưới đáy bò lên, từ đống bùn lăn lộn, đạp lên thây chết mà đứng dậy, chỉ vì muốn tự tay ngàn dao băm vằm hắn. Ta đã luyện qua một tay lăng trì, là để đâm hắn. Ta đâm chết không ít người, là để chuẩn bị một ngày đâm chết hắn. Hắn, cùng với Dương Nghiệp kẻ nghiễm nhiên chiếm lấy địa vị cùng quyền kế thừa kia, cả hai người, ta đều muốn giết.

Dương Húc đang cười liền im bặt.

- Nhưng ngươi giết cả hai người, lại để lại Dương gia. Tại sao?!

Gào lên một tiếng, Dương Húc một tay đâm vào mạng sườn, máu tươi tuôn ra.

- Ahhh!

Tần Thiên đau, hắn thốt ra một tiếng đau.

- Đau sao? Ngươi cũng biết đau sao? Ta còn cho rằng ngươi không hiểu được cảm giác của ta đi?

Lại thêm một nhát đâm, Dương Húc lại thao thao bất tuyệt:

- Ngươi giết kẻ ta muốn giết, lại để lại kẻ ta không muốn giết. Ngươi rất nhẫn tâm! Ta giết sạch cả nhà Dương gia, nhưng vẫn không khiến ta thỏa mãn!

Thấy Tần Thiên đau, Dương Húc cười ra tiếng:

- Ta hận ngươi, ngươi biết sao? Cùng là chính đạo nhân phái hậu duệ, cùng rơi vào hắc ám từ nhỏ, cùng luyện ra được tuyệt thế võ công, cùng từ trong sống chết sống sót được, ngươi lại có hảo thuộc hạ, hảo địa vị, tiền đồ tươi sáng, còn ta thì không có cái gì. Ta hận ngươi!

Một nhát đâm vào bụng, Tần Thiên thốt ra một tiếng đau, Dương Húc chỉ cười hềnh hệch.

- Cho nên ta nghĩ, ngươi giết hai người bọn hắn, ta liền giết ngươi. Ta muốn bằm thây hắn, ta muốn khiến hắn sống không được chết không xong, ta muốn hắn cầu xin ta được chết. Hahaha!

Tần Thiên ăn đau, hắn rên khẽ, sau đó là thở dốc. Thân thể chưa khỏe, lại bị đả thương, hắn có cảm giác khối thân thể này không còn là của mình nữa rồi. Mất máu quá nhiều, Tần Thiên đã bắt đầu choáng váng. Nghe những gì Dương Húc nói, Tần Thiên liền biết, này tuyệt đối là một kẻ điên. Điên loạn, cuồng bạo, thị huyết, vô tình, này là một kẻ dấn thân vào Sát Lục chi đạo mà lạc mất bản tâm.

Đau quá, Tần Thiên đã nghĩ cách tránh né, vẫn bị đau, rồi hắn buộc nghĩ cách tự mình đem cảm giác đau gạt bỏ.

Hắn gạt không được hoàn toàn, nhưng gạt được một phần.

Tần Thiên nhớ tới lúc chính mình một lần đau cả người không nhúc nhích được, chỉ có một tia hy vọng cầu sinh, khi đó mình đã cố hết sức kêu cứu, cuối cùng cũng được cứu. Lúc này thì thế nào?

Tần Thiên còn đang thở dốc, hắn nghe được có tiếng gió, là tiếng ám khí phóng ra, sau đó là tiếng đao kiếm chạm nhau, còn có tiếng của Dương Húc cười lớn.

- Cuối cùng ngươi cũng ra a!

Tần Thiên nhận ra người tới rất quen thuộc, là ám vệ của mình, nhưng đáng tiếc chỉ có một người. Một người không thể chống lại số đông, hơn nữa nếu còn như muốn cứu hắn, cần phải giết hết số người ở đây. Việc này thực khó khăn, khi mà công lực của gã trung niên nam nhân sư phụ kia cũng đã suýt soát công lực của hắn, mà người tới cứu hắn, công lực không mạnh như vậy.

Đương ám vệ, có thể kiêm sát thủ. Sát thủ cần làm việc trong bóng đêm. Tại nơi rộng lớn như vậy, lại có nhiều người, sát thủ có cơ hội sao?

Cảnh, ngươi thực là ngốc.

Dương Húc cho người quần chiến với Cảnh, không quên ở bên ngoài cười lớn, khiêu khích đủ đường. Tần Thiên nghe thấy, không nói nửa lời.

Khi nãy lúc đâm chính mình, Dương Húc cũng nói nhiều, lúc này khi vây Cảnh, hắn cũng nói nhiều.

Tần Thiên cũng hiểu được, vì sao đại BOSS thường rất thích nói nhiều, cũng rất thích bắt giam, từ từ hành hạ đối thủ một mất một còn của mình.

Là vì những kẻ đại BOSS đó đều muốn cái cảm giác mình ưu việt hơn đối phương, muốn đối phương từ trong tâm trí thừa nhận bản thân bất tài, muốn đối phương bị đánh gục, bị hành hạ đến suy sụp, tốt hơn hết, là cầu xin chính mình ban tử.

Nhìn thấy đối phương hèn mọn, chính là sự thỏa mãn tột cùng của kẻ chiến thắng.

Tần Thiên hắn cũng đã từng là như vậy. Hắn cũng không tránh khỏi cái cảm giác thỏa mãn khi giày vò kẻ khác đến cùng cực.

Lúc này, lại là đổi vai sao?

Sinh mệnh của chính mình lúc này chỉ còn tính theo giờ, mà tất cả mọi thứ đều nằm trong khống chế của kẻ kia. Muốn chết thống khoái thì mở miệng cầu xin ban tử, còn không nói gì, nhất định sẽ sống dở chết dở, cho tới khi nào kẻ kia chán ngấy mà giết đi.

Gặp mặt kẻ thù bất cộng đái thiên lại không cho hắn một dao lưu loát sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net