Chương 8 - Rời khỏi kinh thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8 – Rời khỏi kinh thành

Một tháng trôi qua.

Lưu Phong môn chưởng môn nhân tại kinh thành đã bị Huyết Ma kiếm khách khiêu chiến. Huyết Ma kiếm khách là ma giáo thiếu chủ cái này cũng đã rất nhanh được lan truyền, cho nên khi truyền ra Huyết Ma kiếm khách ở kinh thành, tất cả giang hồ nhân sĩ đều im lặng chờ kỳ biến.

Quả nhiên, biến cố đến. Lưu Phong môn chưởng môn nhân bị Huyết Ma kiếm khách tìm đến tận nhà trọ khiêu chiến. Hắn không có cách nào khác là đối chiến, vì hắn là chưởng môn, không cho phép lùi bước. Kết quả ngay tại giữa kinh thành, tại một khu đất trống nọ, Lưu Phong chưởng môn nhân bị Huyết Ma kiếm khách một kiếm xuyên tim mà chết. Trận chiến kết thúc, quan binh chạy tới, Huyết Ma kiếm khách chỉ nhìn bọn họ, cười nhạt rồi rời đi. Một trận này huyên náo thật lâu, sau đó, hoàng đế biết được ngay tại kinh thành phát sinh thảm án, mặt rồng giận dữ, hạ lệnh thắt chặt hoạt động của giang hồ nhân sĩ tại kinh thành, đồng thời điều tra hung thủ thân phận. Vụ việc này rơi vào tai Thừa tướng. Liêu Tiểu Thanh là Thừa Tướng ái nữ, tự nhiên cũng biết.

Liêu Tiểu Thanh sau đó đến lữ quán kể chuyện cho vị soái ca kia nghe, Tần Thiên cũng chỉ cười cười, sau đó bỏ qua không bàn nữa. Liêu Tiểu Thanh đoán Tần Thiên hẳn không muốn nói đến chuyện này, tự nhiên cũng lướt qua. Giang hồ nhân sĩ tại kinh thành bị thắt chặt quản lý, Tần Thiên cũng không quản. Kinh thành là đất của hoàng đế, giống như Hoàng Vân sơn là đất của Linh Thần giáo. Hoàng đế có thể mặc giang hồ nhân sĩ đến sinh sống đã là rất rộng lượng. Tại Hoàng Vân sơn, bất kỳ người nào không phải Linh Thần giáo chi nhân đều bị đuổi tận giết tuyệt. Kinh thành thắt chặt quản lý, Linh Thần giáo chi nhân liền chuyển sang làm ăn chính đáng. Linh Thần giáo hiện tại cơ cấu chưa vững, không cần phải vươn cánh tay quá xa.

Vụ án giang hồ đấu đá nhau dần dần hạ nhiệt. Một tháng thời hạn cũng dần dần trôi qua. Ngày này, Tần Thiên nhận được thư từ từ Mịch Vô Tà. Mịch Vô Tà nói, hắn nghe tin Nhạc Kiếm sơn trang xuất hiện bệnh lạ. Nhạc Kiếm sơn trang trang chủ cho người mời Y thánh đến nhìn xem. Y thánh không tới được, nhưng cho thân truyền đệ tử của mình là Diệp Vũ đến Nhạc Kiếm sơn trang một chuyến. Mịch Vô Tà yêu thích độc dược, nay nghe nói có bệnh lạ, nếu là độc dược phát, hắn liền nguyện đi nhìn xem. Hơn nữa, bốn tháng hắn ở Độc Vương cốc hỗn, không đi ra bên ngoài, nay muốn gặp Tần Thiên một mặt. Tần Thiên ứng, gửi thư phúc đáp, hắn sẽ đến Nhạc Kiếm sơn trang hội ngộ Mịch Vô Tà.

Lúc này, Tần Thiên thăm dò Mặc Thu Nhã cùng Liêu Tiểu Thanh cũng đã xong. Mặc Thu Nhã là một thiếu nữ đơn giản, có lẽ không trải qua nhiều chuyện, có lẽ tin tưởng chính mình sở hữu đặc thù năng lực, có lẽ cho rằng tất cả đều là một hồi mộng, nàng có thể trở về, cho nên lộ ra rất nhiều dấu vết. Rất nhiều thứ đặc trưng của thế giới khác bị nàng mượn dùng không thương tiếc, cũng vì như vậy mà nàng nổi tiếng, nhưng tính cách của nàng hoàn toàn không phù hợp với thế giới này. Nàng có một số lượng người yêu thích, lại có một lượng lớn những người không thích, mà nàng không biết. Tần Thiên không biết Mặc Thu Nhã sở hữu đặc thù năng lực gì, cũng như hắn không biết Lý Nghi đặc thù năng lực. Cũng đúng thôi, bọn họ từ thế giới khác chạy tới, không có chỗ dựa vững vàng, có đặc thù năng lực tự nhiên muốn che giấu.

Liêu Tiểu Thanh sau ngày hôm đó có vài lần đến lữ quán chỉ để bắt gặp Tần Thiên ngồi ở gần cửa sổ. Nàng lần thứ hai đến liền lấy cớ lần trước đã gặp mà chào hỏi hắn, còn giúp hắn kể chuyện kinh thành. Hắn cũng vì vậy mà mời Liêu Tiểu Thanh ngồi xuống cùng dùng thức ăn, sau đó còn đưa Liêu Tiểu Thanh trở về nhà. Liêu Tiểu Thanh tiếp cận hắn rõ ràng có ý đồ. Những người Liêu Tiểu Thanh chủ động tiếp cận chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà những người này không một ai là vật trong ao. Liêu Tiểu Thanh thấy hắn có tiềm năng nên mới tiếp cận hắn sao? Là vì muốn từ trên người hắn được gì đó, hay thuần túy thấy hắn dễ nói chuyện?

Thế rồi, Tần Thiên tiếp cận Mặc Thu Nhã. Khi hắn vừa thấy Mặc Thu Nhã, Mặc Thu Nhã nhìn hắn, ánh mắt kinh ngạc, sau đó thoáng ra một tia kỳ quái nhìn cổ tay của hắn. Tần Thiên chắc chắn nàng biết hắn. Ánh mắt của người không biết hắn nhất định sẽ khác, vì hắn bên ngoài là vô hại, lại là soái ca. Sửng sốt là vì biết hắn lại không biết vì sao hắn ở đây, còn hoảng hốt, là sợ hắn, hoặc là vì đang làm gì đó không muốn hắn biết. Tần Thiên lập tức nghĩ đến trường hợp của Lý Nghi. Lý Nghi khi nhìn hắn cũng có một tia hoảng hốt cùng trốn tránh, sau đó là kỳ quái, là vì Lý Nghi biết tư liệu của hắn, biết hắn giết người như ma, còn biết hắn là thụ ngược cuồng. Nữ nhân này, có lẽ cũng có đồng dạng tư liệu ở trong tay.

Tiếp cận Mặc Thu Nhã một lúc, Tần Thiên thấy ánh mắt của nàng không ngừng lộ vẻ kỳ quái, sau đó là cố tình lấy lòng hắn. Hắn nói thẳng, hắn ghét văn thơ, Mặc Thu Nhã giật mình, sau đó gặp hắn liền tìm kiếm những gì liên quan đến giang hồ kể cho hắn nghe. Này quá rõ ràng nàng biết hắn là giang hồ nhân sĩ. Nàng còn vô ý nói đến nhân mạng quan trọng, vài lần lơ đãng khuyên hắn buông tha hại người. Tần Thiên trong lòng cười lạnh, bên ngoài vẫn lạnh nhạt, có người bồi nói chuyện, bồi đàn bồi hát, hắn đương nhiên tận hưởng. Chỉ là nàng không dò được hắn, cho nên cũng không lộ ra nhiều, hắn cũng vì vậy mà không dò được nàng. Hắn đàm đạo một lúc, liền chuyển sang việc rèn kiếm. Nàng không biết rèn kiếm, nàng không biết thủ công nghệ như thế nào, về kinh thương, nàng cũng không biết rõ. Tần Thiên thất vọng.

Tần Thiên vừa thất vọng, đã thấy nàng sững người luống cuống. Hắn hơi nhíu mày, liền nàng đổ mồ hôi lạnh, tim đập loạn nhịp, phải xin phép rời đi. Tần Thiên chắc chắn, khi nãy hắn vừa nghĩ sẽ không tiếp tục tiếp cận Mặc Thu Nhã, Mặc Thu Nhã lập tức có phản ứng, giống như biết hắn suy nghĩ cái gì giống nhau.

Tần Thiên gạt bỏ khả năng Mặc Thu Nhã có thể đọc tâm, vì nếu nàng đọc được, nàng nhất định biết hắn muốn nàng nói cái gì. Hắn cũng gạt bỏ khả năng chính mình lộ ra vấn đề, vì hắn tự tin vào khả năng diễn của mình. Như vậy, nàng phản ứng là vì hắn quyết định sẽ rời khỏi nàng. Tần Thiên nhớ lại, có vài lúc hắn sinh ra hứng thú, hắn thấy nàng hơi mỉm cười. Một lần có lẽ là trùng hợp, nhưng hai ba lần thì không phải. Tần Thiên đoán, nàng hẳn là có năng lực đoán biết được hắn đối với nàng hứng thú hay không hứng thú. Mà hắn đối với nàng thế nào, này chẳng phải là quan hệ của hai người hay sao? Đặc thù năng lực của nàng là nhìn thấy mối quan hệ của mình với người khác sao? Có lẽ.

Tần Thiên khóe miệng cong lên rất nhẹ. Sau khi hắn thông quan, qua hai năm không có mấy sóng gió, lúc này lại đến một cái trò chơi tặng kèm sao? Xuyên việt giả đấu với xuyên việt giả, thử xem ai thắng sao? Hắn có thể được xem như là xuyên việt giả, cũng có thể xem như nguyên trụ dân, vì hắn đến đây rất sớm, đã dung nhập hoàn toàn thế giới này. Những người hắn phát hiện được đều là vì bọn họ đến đây trễ, còn như đến đây sớm, hắn cũng sẽ không phát hiện ra. Trong số bọn họ, Lý Nghi đối với hắn không có mục đích, vì Lý Nghi cố tình né tránh hắn. Mặc Thu Nhã cùng Liêu Tiểu Thanh là có mục đích mới tiếp cận hắn. Liêu Tiểu Thanh có lẽ là vì thích nhân tài, còn Mặc Thu Nhã, hắn không đoán ra được vì cái gì một con gái nhà thư hương dòng dõi lại muốn tiếp cận một ma giáo thiếu chủ? Tần Thiên liền tìm ngoại quải của hắn điều tra tư liệu. Lý Nghi có lẽ chỉ đơn giản là xuyên thư, không đem theo cái gì trừ một thanh kiếm, còn Mặc Thu Nhã, có thể nhìn thấy quan hệ của nàng với người khác, rất có khả năng là đem theo một hệ thống, mà hệ thống kia giao cho Mặc Thu Nhã nhiệm vụ là tiếp cận hắn, đạt được hảo cảm của hắn hoặc được một món đồ gì đó của hắn mà cần hảo cảm mới có được. Liêu Tiểu Thanh, Tần Thiên không xác định. Có lẽ là xuyên, cũng có lẽ là trọng sinh, biết trước vài sự kiện, biết rõ nhân tâm, vì Liêu Tiểu Thanh không hề lộ ra nửa điểm gì là tri thức từ thế giới khác.

Liêu Tiểu Thanh tiếp cận Tần Thiên, Tần Thiên cũng khẳng khái đáp lại, không né tránh. Liêu Tiểu Thanh là một cô gái cẩn thận, che giấu rất tốt. Nếu như Liêu Tiểu Thanh thật sự không có mục đích tiếp cận hắn, hắn tình nguyện cùng Liêu Tiểu Thanh làm bằng hữu. Một tháng đi xuống, Tần Thiên đối với Liêu Tiểu Thanh hảo cảm bay lên, hắn cũng nhìn thấy Liêu Tiểu Thanh hướng hắn tươi cười, tuy vẫn có vẻ câu nệ, nhưng so với trước tốt hơn nhiều.

- Ngày mai ta có việc rời khỏi kinh thành.

Tần Thiên nói với Liêu Tiểu Thanh. Liêu Tiểu Thanh nghe vậy liền hỏi:

- Ngươi có trở lại kinh thành nữa không?

Tần Thiên xắn một khối bánh ngọt đưa lên miệng nhẹ nhàng nhấm nuốt:

- Có thể có, nhưng khả năng không cao. Kinh thành không phải là nơi ta sinh ra, ta đối với nơi này thật không thói quen.

Liêu Tiểu Thanh nhớ ra Tần Thiên là ma giáo thiếu chủ, hẳn đối với ma giáo tổng đàn hay cách sống của giang hồ thói quen. Ở kinh thành cấm đánh giết, giang hồ thế lực đều không được làm loạn, chuyện này nàng đã tìm hiểu ra. Cũng mệt Tần Thiên ở nơi này lâu như vậy thu liễm chính mình. Nhìn Tần Thiên hảo cảm độ đạt mức 50%, Liêu Tiểu Thanh trong lòng thỏa mãn. Nàng thật muốn thử cho khối bề ngoài băng sơn bên trong nồng nhiệt này yêu thượng chính mình, nhưng nhiệm vụ có vẻ khó khăn. Qua một tháng, Liêu Tiểu Thanh xác định ma giáo thiếu chủ không giống như nàng tưởng tượng như vậy hung ác. Hắn ôn hòa, hắn chán ghét cùng quá nhiều người khác tiếp xúc, nhưng một khi đã quen biết rồi, lại gợi được hắn hứng thú, hắn liền đối với người đó lộ ra quan tâm, tuy chỉ một chút, nhưng rõ ràng là quan tâm. Liêu Tiểu Thanh cảm giác được, so với Triệu Hiên ngoài cười trong không cười, đối phó với Tần Thiên dễ dàng hơn rất nhiều. Chỉ là nàng không nói thật thân phận cho hắn nghe, hắn cũng như vậy.

- Nếu như có dịp ngươi đến kinh thành, có thể thông báo với ta một tiếng. – Liêu Tiểu Thanh nói.

- Ta nhất định sẽ. Như kinh thành có việc gì vui vui, ngươi có thể viết thư cho ta.

Liêu Tiểu Thanh nghe Tần Thiên nói, ánh mắt sáng ngời. Ma giáo thiếu chủ cùng nàng viết thư, này có phải đại diện cho bọn họ quan hệ thật tốt?

- Ta sẽ nhớ.

Tần Thiên từ trong người cầm ra một miếng ngọc bội màu tím đưa cho Liêu Tiểu Thanh:

- Cái này tặng ngươi. Nếu muốn gửi thư, gửi đến cửa hàng ở phía Đông kinh thành, người ở đó sẽ đưa cho ta.

Liêu Tiểu Thanh nhìn thấy miếng ngọc có khắc chữ Tiểu Thanh tinh xảo rất đẹp, trong lòng không hiểu vì sao một trận tim đập. Nàng cùng với Triệu Hiên, cùng với Nhạc gia huynh đệ quen biết như vậy, bọn họ vẫn chưa đưa cho nàng cái gì. Ngọc bội màu tím, thật sự quý giá. Ngọc hiện tại chỉ có màu phỉ thúy là phổ biến, ngọc tím tìm khắp các cửa hàng cũng chỉ thấy vài khối, giá cả tất nhiên ở trên trời.

Lại nói vài câu, Tần Thiên liền rời đi. Liêu Tiểu Thanh vội gọi lại:

- Cái kia... ta...

Tần Thiên xoay người lại, thấy Liêu Tiểu Thanh lúng túng, hắn kiên nhẫn chờ.

- Ta thân phận thật sự chính là...

- Là Thừa tướng thứ nữ, Liêu Tiểu Thanh.

Liêu Tiểu Thanh kinh ngạc định hỏi vì sao Tần Thiên biết, sau lại nghĩ ra Tần Thiên là ma giáo thiếu chủ, nhất định đã điều tra qua mình, nàng mới bình thường trở lại.

- Tần Thiên, Linh Thần giáo thiếu chủ.

Biết đối phương thân phận, cũng giới thiệu chính mình thân phận. Liêu Tiểu Thanh thấy Tần Thiên không có vẻ gì là kỳ dị, tâm cũng bình tĩnh xuống.

- Tiểu Thanh, ngươi đã biết thân phận của ta ngay từ đầu, không phải sao?

- Cái này...

- Ta không cần biết vì sao ngươi biết thân phận của ta, ta chỉ quan tâm một việc, đó là ngươi hiện tại cùng tương lai sẽ không gây ra chuyện có hại cho chúng ta.

Liêu Tiểu Thanh có chút sững sờ, sau đó liền thuận miệng nói:

- Ta sẽ không.

Tần Thiên khóe miệng hơi cong lên, sau đó liền xoay người rời đi, để lại một câu nói:

- Tái kiến, Thanh Thanh.

Liêu Tiểu Thanh nhìn hảo cảm độ tăng lên 55%, khóe miệng nhếch lên. Chỉ cần không có hại cho ma giáo, ngươi liền chấp nhận ta sao? Lần sau gặp lại, ta muốn ngươi đối với ta nhất kiến chung tình. Nàng biết tim mình khi nãy đập loạn, nhưng nàng cố ý kiềm chế chính bản thân. Nàng muốn là tọa ủng thiên hạ, một cái ma giáo phu nhân cũng rất tốt, nhưng nếu đứng ở triều đình, đối với nàng càng tốt hơn.

******************************

Nhạc Kiếm sơn trang tọa lạc ở một thành phía Tây kinh thành. Từ kinh thành đi đến đấy cần phải mất hơn một ngày đường. Tần Thiên nhìn ngày hẹn của Mịch Vô Tà, hắn có ước chừng sáu ngày để đi đến nơi, cũng không phải vội vã.

Nhạc Kiếm sơn trang là một tòa trang viên thuộc về Cảnh gia gia tộc. Cảnh gia đời đời nắm giữ rèn kiếm phương pháp, đối với giang hồ nhân sĩ có thiên ti vạn lũ quan hệ. Bọn họ rèn kiếm tốt, tổ tiên sử dụng kiếm để đổi lấy võ học công pháp. Bình thường, không ai chịu lấy cả đời võ học đi đổi kiếm, nhưng có vài người vì không có truyền nhân hoặc vì bị đả thương sắp chết được Nhạc Kiếm sơn trang cứu nên tình nguyện giao ra công pháp, dần dà tích lũy xuống, lại thêm nhiều đời có người tu luyện võ học, viết xuống võ công, liền có một bản công pháp gia truyền. Phương pháp rèn kiếm cũng được gia truyền, dần dà tạo nên Nhạc Kiếm sơn trang thanh danh.

Cảnh gia gia chủ Cảnh Nghiêm là trang chủ đời thứ sáu, nghe nói cũng là một nhân sĩ nổi tiếng, nhân duyên rất tốt. Tuy võ công không cao, nhưng bọn họ có tiền, có thể thuê võ lâm nhân sĩ tự do đến bảo hộ lấy bọn họ. Nếu không có cỗ lực lượng này, Nhạc Kiếm sơn trang trong mắt võ lâm nhân sĩ thật giống như hương bánh trái bình thường, mặc người xâu xé.

Lúc này, trong Nhạc Kiếm sơn trang không hiểu vì sao có một nhóm người ở một khu biệt viện đột nhiên trúng độc mà chết. Cảnh gia gia chủ lo lắng, ý định mời những người trong giang hồ đến nhìn xem. Diệp Vũ theo lệnh sư phụ Y Thánh Khương Trọng, đi đến Nhạc Kiếm sơn trang nhìn xem đó là loại độc nào. Mịch Vô Tà vì tò mò liền đến Nhạc Kiếm sơn trang xem một chút. Hắn từ sau khi bị Tần Thiên bắt đi, sau đó lại ở Linh Thần giáo ba ngày, xem như đánh thượng nhãn ma giáo chi nhân, nhưng hắn không sợ. Hắn vốn dĩ không sợ mọi người nhắm vào hắn, vì hắn là người của Độc Vương cốc hay là người của Linh Thần giáo, cách mọi người đối đãi hắn đều không có khác nhau.

Tần Thiên nghĩ nghĩ, trang chủ Nhạc Kiếm sơn trang võ công so với phụ thân không sánh bằng, nếu cùng với trang chủ khiêu chiến, chẳng qua cũng chỉ để đỡ ngứa tay mà thôi. Nghe nói Nhạc Kiếm sơn trang thiếu chủ Cảnh Kỳ là thiên tài võ học, đi bắt nạt hắn có vẻ thú vị hơn. Tần Thiên nhớ tới, nhiệm vụ chủ yếu của chính mình là học qua luyện kim thuật, phần luyện khí cũng đã thông thuộc không ít. Lúc này đến Nhạc Kiếm sơn trang, cũng có thể nhìn xem kỹ thuật rèn của bọn họ, thuận tiện cầm một thanh kiếm đem về. Trước khi rời giáo, hắn nhớ mình đã đánh gãy kiếm của phụ thân.

Nội lực của hắn hiện tại ở thế giới này đã gần tiếp cận đỉnh, cộng thêm các kỹ năng khác, hắn có thể xem như ngạo thị thiên hạ, đi tìm người đánh nhau đôi khi cũng không còn cảm giác thú vị, hầu hết các trường hợp đều là đơn phương tàn sát. Tần Thiên nghĩ, có lẽ đến lúc mình chiếm được danh hiệu thiên hạ đệ nhất cường giả tại nơi này rồi, liền sắp xếp sự vụ, rồi lại rời đi, trở về dị thế giới, tiếp tục tu luyện, tiếp tục theo đuổi giấc mơ và ước nguyện của chính hắn. Dù sao rời khởi thế giới này thì thời gian cũng đóng băng, cũng không phải là hắn mất tích hay là đã chết, sẽ không có ảnh hưởng gì.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net