Chương 9 - Ám toán cùng đột phá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9 – Ám toán cùng đột phá

Trong mắt giang hồ nhân sĩ, thân thế của Tần Thiên đã không còn là bí mật. Huyết Ma kiếm khách là ma giáo thiếu chủ, chuyện này trở thành thường thức, cũng trở thành một cái tên không ai muốn nhắc tới. Bị Huyết Ma kiếm khách khiêu chiến, chính là nhận được tử lệnh. Duy nhất chỉ có gương mặt của Tần Thiên là ít người nhận ra. Lần trước mọi người nhận ra được Tần Thiên, khi truyền ra bên ngoài cũng chỉ có thể mô tả "rất soái, rất lạnh lùng", hoặc là vẽ lại truyền tay, nhưng trí nhớ của con người không thể thật tốt, vẽ lại cũng năm bảy dạng, thành ra ma giáo thiếu chủ trông như thế nào, không ai hiểu rõ.

Chính vì như vậy, Tần Thiên mới có thể lấy chân diện mục đi dạo xung quanh mà không bị phát hiện. Thiên hạ cho rằng ma giáo thiếu chủ giết người như ma, rất khó tiếp cận, nay hắn lấy tư cách thiếu niên hiền lành ra ngoài hỗn, chẳng có mấy người có thể liên hệ hắn với ma giáo thiếu chủ, trừ xuyên việt giả.

Tần Thiên hướng Nhạc Kiếm sơn trang phương hướng đi tới. Hắn thuê một cái xe ngựa, chậm rãi chạy đi. Ám vệ nhóm muốn đi theo hắn, hoặc là tự mình cũng thuê một cái xe ngựa, hoặc là làm người lái xe, hoặc là cùng ngồi một xe. Tất nhiên chủ tớ có khác, cùng ngồi một xe là không thể, cho nên hiện tại, Cảnh đang đánh xe cho Tần Thiên, còn ba người kia thuê xe đi theo phía sau. Tần Thiên không biết ám vệ nơi khác như thế nào, chứ việc ám vệ có thể theo đuôi một cái xe ngựa đồng thời bảo trì bí mật là chuyện không thể. Những chi tiết đó ở trong tiểu thuyết mà hắn đọc, hẳn là do hư cấu.

Đi được một lúc, Tần Thiên đang ở trong xe tu luyện Tinh Thần quyết, hắn chợt phát hiện có nhiều luồng ác ý hướng về phía bên này. Tay nắm chặt Thánh Linh Hỏa Kiếm, Tần Thiên biết, sắp tới sẽ có đại chiến. Hắn vén lên rèm che, nhìn ra bên ngoài. Nơi này đã cách xa thành thị, là một con đường độc đạo, hai bên là cây cối rậm rạp, còn phải một đoạn nữa mới đến điểm dừng chân. Ở nơi này bị tập kích, quả thật không có nơi nào tốt hơn.

Nhóm người không biết kia càng lúc càng tiến lại gần. Tần Thiên ánh mắt vi thiểm, ngưng thần tĩnh khí, chỉ chờ đối phương lọt vào phạm vi, hắn liền phát ra công kích. Ở bên ngoài, Cảnh cũng phát hiện được có vấn đề.

- Thiếu chủ, có người muốn tập kích.

- Ta đã biết, tiếp tục đi.

Tần Thiên lạnh nhạt ra lệnh. Cảnh một tay thúc ngựa, một tay sờ bội kiếm bên hông. Lúc này bên cạnh thiếu chủ chỉ có một mình mình, hắn phải bảo hộ thiếu chủ, chờ ba người kia tới yểm trợ, sau đó liền rút lui. Chờ một lúc, từ trong rừng liền toát ra vài đạo hắc y bóng dáng lướt đến, hướng cỗ xe lướt tới. Từng tiếng tên bắn rít gào, ghim vào xe ngựa. Tần Thiên từ lúc phát hiện có cung tiễn thủ, hắn đã lập tức động thân nhảy ra khỏi xe. Ở sau lưng, xe ngựa bị ghim thành con nhím.

Cảnh rút ra bội kiếm, lập tức theo sát người Tần Thiên, chặn lại ám khí phóng tới. Tần Thiên tay phải cầm Thánh Linh Hỏa Kiếm, không nói một lời, thân hình du động, từng kiếm phóng ra rất nhanh, trong chốc lát đã có tiếng thân người rơi bịch xuống đất. Tay trái của hắn không rảnh rỗi, trong người tùy thân đem theo vũ khí cùng một ít tiền xu đều bị ném ra bên ngoài, hướng về phía đám người kia phóng tới.

Rầm rầm, đã có hơn mười mấy người ngã xuống đất. Nhóm hắc y nhân tập kích kia thấy không ổn, lập tức liền rút đi. Tần Thiên nhón chân truy theo. Khinh công của hắn có công pháp hỗ trợ, tốc độ đã là ít ai sánh được, nên hắn chỉ truy một lúc, ném ra vài cái ám khí, liền thêm vài người nữa mất mạng. Xoay người, Tần Thiên nhìn về phía những kẻ khác ở đằng xa. Hắn không muốn tha cho bất kỳ kẻ nào, nhưng ở phạm vi xa như vậy, chỉ dùng võ lực là rất khó bắn trúng.

Tần Thiên khóe miệng nhếch lên một cái tươi cười. Các ngươi xem như là người đầu tiên nếm thử Điện Từ Pháo của ta tại cái thế giới này.

Dùng tinh thần lực điều khiển cho mấy khỏa đồng xu lơ lửng trong không khí, Tần Thiên phất tay, làm động tác đẩy đồng xu. Từng đồng xu đem theo tiếng gió rít gào cùng một cái đuôi lửa, phóng về phía đám người đang chạy trốn kia. Chỉ nghe thấy hự vài tiếng, theo sau đó là âm thanh của thân thể ngã xuống đất. Một đám người truy sát, không một ai chạy thoát.

Cảnh nhìn thấy rõ ràng trước mặt thiếu chủ lơ lửng mấy đồng xu, còn nhìn thấy đồng xu lấy tốc độ kinh người phóng ra bên ngoài. Hắn nghĩ đây là nội lực của thiếu chủ tạo thành, trong lòng phiên giang đảo hải. Thiếu chủ quả thật rất cường. Từ năm thiếu chủ đem võ lâm minh giết sạch, hắn chưa tận mắt nhìn thấy thiếu chủ ra tay một lần nào nữa. Nghe nói thiếu chủ sau đó võ công hội phế, hiện tại đã là trọng tu, cũng không rõ nội công đến mức nào, nhưng chỉ nhìn chiêu thức hồi nãy, hắn đoán ra được, với công lực của thiếu chủ hiện tại, hắn không thể từ trong tay thiếu chủ chạy thoát.

Chiến đấu xảy ra rất nhanh, khi ba người kia chạy đến, còn lại cũng chỉ là thây phơi đầy đồng. Húc, Đán cùng Diệu liền tiến lên thỉnh tội vì để cho Tần Thiên lao lực cùng kinh hách. Bọn họ biết Tần Thiên sẽ không trọng phạt, nhưng thỉnh tội vẫn là phải làm, vì ám vệ chức trách là hộ chủ. Chuyện xảy ra đã xong rồi mà bọn họ vẫn chưa xuất hiện, rõ ràng là hộ chủ bất lực. Tần Thiên khoát tay, gọi bọn họ đứng lên, khi nào có thời gian về tổng đàn thì tự định tội tự thỉnh phạt, sau đó hắn đem mũi tên trên xe ngựa toàn bộ nhổ xuống, lại lên xe ngựa tiếp tục đi tới.

Cảnh lại tiếp tục đánh xe. Hắn tai nghe bốn phương, mắt nhìn tám hướng, vừa là để nhìn đường, vừa là để xem đồng bọn của đám người trước có đến đây tập kích hay không. Từ chỗ bọn họ đem toàn bộ người giết chết đến lúc này cũng đã được một khắc chung, không có người nào xuất hiện. Chợt Cảnh nghe được Tần Thiên hô dừng xe, sau đó hắn thấy thiếu chủ lập tức nhảy xuống xe, bỏ chạy vào trong rừng. Cảnh không nói một lời xuống xe theo sát. Cho dù Tần Thiên hô ngừng lại là vì cái gì, hắn cũng phải đi sát theo.

Cảnh đi theo Tần Thiên được một thời gian ngắn, liền thấy thiếu chủ thân người lảo đảo, rên một tiếng thảm thiết, sau đó liền gục xuống tại chỗ. Cảnh vội vàng chạy lại gần, chỉ để nhìn thấy một cỗ năng lượng cường đại từ thân người thiếu chủ tỏa ra, sau đó hắn tận mắt chứng kiến thân thể thiếu chủ bị cường đại năng lượng hóa thành lưỡi dao từ bên trong chém ra bên ngoài, đem theo máu huyết vẩy ra tẩm đỏ cả áo bào.

- Thiếu chủ!

Cảnh bất chấp là việc gì, hắn vội vàng tiến lại gần định đỡ lấy Tần Thiên. Không ngờ vừa tiến lại gần lại bị cường đại lực lượng từ người Tần Thiên chém ra. Cỗ lực lượng kia hóa thành lưỡi kiếm, chém rách da thịt thiếu chủ, chém rách áo bào, chém lên người của hắn. Hắn vừa bước vào cách thiếu chủ năm thước, lập tức trên thân thể thụ lấy ba điều vết chém.

Lại một đợt chém nát thân thể, Tần Thiên rên lên một tiếng thảm thiết nữa, thân người lung lay, ngã nhào xuống đất. Tay nắm chặt lại, bấu víu lấy cỏ cây dưới đất, sắc mặt trắng bệch, áo bào đã đẫm máu tươi, xung quanh đất, trên lá cây đã nhiễm huyết đỏ li ti. Cảnh chống lại cường đại lực lượng đẩy hắn ra ngoài, tiến lại gần, lại một lần nữa bị năng lượng chém tới, thân thể giống như bị mười mấy lưỡi dao chém cùng lúc, thương tích đầy mình.

- Thiếu chủ! Thiếu chủ!

Cảnh đã rõ ràng, cỗ lực lượng kia là từ người thiếu chủ phát ra. Hắn không biết vì sao, nhưng thiếu chủ hiện tại đang gánh chịu đau đớn thiên đao vạn quả. Mỗi một tấc thân thể đều không ngừng có vết chém mới, da thịt toác ra, nhìn thấy được bên trong thịt đỏ hỏn. Áo quần đã bị chém rách nát thành mảnh vụn, một vài mảnh rơi lả tả trên mặt đất. Khu vực mặt đất nơi Tần Thiên ngã xuống, cây cỏ chẳng mấy chốc cũng bị chém thành vụn. Cảnh một lần nữa xông tới, lại bị đẩy ra. Máu huyết của hắn đổ xuống trước ngực. Hắn không thể đến gần, lúc này gấp đến không biết làm sao.

Ba ám vệ kia cũng đã đến. Nhìn thấy Tần Thiên quằn quại dưới đất, xung quanh máu huyết trộn lẫn với đất và lá cây vụn tạo thành một tràng cảnh kỳ dị. Húc lập tức xông lên, liền bị năng lượng trên người Tần Thiên đánh ngược trở về.

- Đừng đến!

Hiếm hoi có được vài giây ngắt quãng, Tần Thiên đề hơi quát.

- Thiếu chủ, nhưng mà...

- Chờ một canh giờ, tự nhiên hết.

Tần Thiên chỉ kịp dặn dò như vậy, lại một đợt đau đớn mãnh liệt đánh úp tới. Hắn chỉ có thể trầm mặc chịu đau. Khi nãy giết nhiều người như vậy, lực lượng của bọn họ có lẽ cũng không thấp, lúc này đây vừa đúng dịp năng lượng tích lũy của hắn đã tới hạn, công pháp của hắn liền đột phá. Sát lục chi đạo, sát nhân tích trữ năng lượng. Theo dự kiến, phải tu luyện thêm một thời gian nữa mới đột phá, lần này có việc, lại sớm đột phá.

Công pháp hắn tu luyện bên cạnh lúc đột phá đau đớn không thể chịu nổi ra, nó còn có một khuyết điểm lớn nhất, đó là khi đột phá và chờ đợi thân thể tự chữa trị là thời gian hắn nguy hiểm nhất. Có lẽ là vì vậy cho nên từ lúc luyện lên tầng 3, khi đột phá, xung quanh hắn có một lớp tự thân phòng hộ do công pháp tạo thành, nhưng lớp phòng hộ này không duy trì sau khi hắn đã đột phá xong ngất đi. Tần Thiên đoán, công pháp này có lẽ còn cần một yếu tố để bảo đảm tu luyện giả trên đường tu luyện không bị giết chết, đó là có người chăm sóc lấy bản thân. Hắn không có, cho nên hắn đã học cách lúc đột phá liền tìm chỗ vắng người, đồng thời tạo ra trận pháp hộ thân nhằm bảo vệ bản thân lúc tu luyện. Lúc này, Tần Thiên không dùng trận pháp. Hắn không muốn nhanh như vậy tiết lộ cho người khác biết năng lực đặc thù không thuộc thế giới này của hắn, cũng có thể là vì hắn ôm một phần tin tưởng. Khi hắn ở chung với Mịch Vô Tà, lúc đột phá hắn đều chạy đi, thậm chí vài lần đem Mịch Vô Tà trói lại, vì vậy mà kết hạ không ít thù oán. Về sau hắn không cần đề phòng Mịch Vô Tà, nhưng một mình tu luyện cùng lập trận pháp bảo hộ vẫn là chuyện bắt buộc. Tần Thiên khi nãy thấy Cảnh liều mình mặc kệ bị thương cũng muốn xông đến đỡ hắn dậy, lòng của hắn liền nhuyễn. Có người vì mình không ngại nguy hiểm, hắn còn có thể sắt đá tâm sao? Cho nên hắn buông xuống đề phòng, không lập trận pháp.

Bốn người ám vệ nghe vậy tuy rằng không biết là vì sao thế này, nhưng đều vâng lệnh, lập tức phân ra bốn phía bảo hộ chặt chẽ lấy Tần Thiên. Bọn họ nhìn thấy thiếu chủ đau đến rên thảm thiết, mỗi một lần kêu rên đều làm cho lòng bọn họ có cái gì khó chịu đè nén, bọn họ lại càng đả khởi tinh thần. Thiếu chủ thụ thương, cần được bảo hộ, tuyệt đối không thể để người tiếp cận thiếu chủ trong tình trạng này.

Một canh giờ chậm rãi trôi qua, đối với Tần Thiên hay đối với ám vệ, đều dài đằng đẵng.

Tần Thiên rên thảm thiết, sau đó đuối sức, nhỏ giọng rên rỉ, nhưng phản ứng trên người đều không dừng lại. Ban đầu là từng lưỡi dao chém vào da thịt, về sau là từng đoạn da thịt liền nổ tung, huyết hoa cùng với thịt vụn văng ra xung quanh, tràng cảnh muốn bao nhiêu đáng sợ có bấy nhiêu đáng sợ. Ám vệ liếc nhìn về phía thiếu chủ, trong ánh mắt lộ ra hoảng hốt cùng hoang mang. Thiếu chủ đây là làm sao thế này? Tự nhiên lại giống như bị người đem ra lăng trì như vậy, toàn bộ thân thể trừ khuôn mặt, không còn một khối thịt nào còn nguyên vẹn. Máu huyết đã đổ ra thành một vũng trên đất, đỏ sậm một mảnh, mùi huyết tanh ghê người, hấp dẫn không ít thú ăn thịt lại đây. Ám vệ ra tay đánh đuổi vài con, cũng sát hại vài con, mới đem đám thú ăn thịt đuổi xa xa đi một chút.

Chợt nghe thấy sau lưng tiếng kêu đình chỉ, cũng không có tiếng nổ, lại nghe thấy tiếng sột soạt, bọn họ nhìn lại thì thấy Tần Thiên đã ngất đi. Khuôn mặt trắng bệch một mảnh, mồ hôi ướt đẫm, thân thể khỏi phải nói, huyết nhục mơ hồ, nhìn thật sự khiến người sợ hãi. Hơi thở mong manh, nhưng mạch đập hữu lực, không thể chết được. Áo quần đã bị xé rách nát thành mảnh nhỏ, lúc này Tần Thiên hoàn toàn là trần truồng. Húc lập tức đến xe ngựa lấy một bộ y phục mới chạy lại, Cảnh lại gần, cẩn cẩn dực dực đỡ lấy Tần Thiên, Đán cùng Diệu cầm đến khăn và nước. Bọn họ ban đầu còn định lau đi vết máu trên người, sau nhìn thấy Tần Thiên thân thể không chỗ nào nguyên vẹn, bọn họ cũng buông tha cho, chỉ lau vết mồ hôi trên mặt. Đán lấy ra một lọ thuốc trị thương, nhẹ nhàng sát lên người Tần Thiên cầm máu.

- Đây là có chuyện gì? – Húc nhìn Cảnh chất vấn.

Cảnh thành thật nói ra hoàn cảnh khi nãy. Bốn ám vệ nhìn nhau, không ai hiểu ra sao. Diệu lên tiếng:

- Nhanh chóng đưa thiếu chủ đi tìm đại phu.

Húc đem áo quần rách nát của Tần Thiên xé xuống, lau đi vết máu, sau đó mặc cho Tần Thiên một bộ quần áo mới. Cho dù bộ quần áo này sớm muộn gì cũng thấm máu, nhưng hắn cũng không thể để thiếu chủ trần truồng. Đưa Tần Thiên lên xe, Húc cùng Đán ngồi xe, hướng về điểm dừng chân gần nhất chạy vội tới, Cảnh cùng Diệu theo sát phía sau. Thiếu chủ tình huống như vậy, đột nhiên chuyển biến bất thường, sau đó liền ngất đi không biết vì sao thế này, bọn họ không thể bỏ mặc.

*********************************

Khi Tần Thiên tỉnh dậy, trên người hắn đã là một bộ quần áo mới gọn gàng, ở trong mũi còn có mùi thuốc. Hắn nhìn xung quanh, đây là một gian phòng trông như là khách điếm. Ở đầu giường là vật dụng cá nhân của hắn, cùng với bên cạnh Thánh Linh Hỏa Kiếm nằm ngay ngắn. Đây là một phòng đơn, xung quanh không có người. Tần Thiên lập tức vận lực lượng, kiểm tra một lượt thân thể. Hắn đã phát hiện ra có người ở trên nóc nhà nhìn hắn. Hắn bình tĩnh chống người ngồi dậy, liền thấy trên nóc nhà người kia rục rịch. Có lẽ người kia muốn đi xuống, nhưng không hiểu vì sao lại không xuất hiện.

Tần Thiên đứng dậy, gọi tiểu nhị chuẩn bị nước tắm cùng đồ ăn. Hắn kiểm tra lại vật dụng cá nhân, đi tắm rửa một cái, sau đó dùng xong bữa, cuối cùng liền ngồi ở cạnh bàn. Được một lúc, đột nhiên Tần Thiên nói:

- Hai năm trước, ta bị bắt cóc, trúng độc, bị tra tấn. Sau đó, vì phá giải độc dược, ta nuốt hai loại độc dược khác, kết quả ta tắt thở một ngày, hôn mê năm ngày, tính mạng du quan, suýt nữa không sống sót nổi.

Xung quanh không có ai, nhưng Tần Thiên biết có người nghe hắn nói.

- Khi đó, thân thể của ta đã nhanh không được. Lúc tỉnh dậy, vì ám thương quá nặng, võ công của ta toàn bộ phế, kinh mạch bị độc dược cùng tra tấn trùng kích mà hư hỏng, muốn tu luyện lại là hy vọng xa vời. Ta đem độc dược uống vào, khi đó bên cạnh muốn giải độc, cũng có suy nghĩ muốn được giải thoát. Nhưng ta mạng lớn, ta còn sống. Ta không cam tâm. Cho dù có bị tổn thương cũng được, ta vẫn muốn có lực lượng, vì có lực lượng, ta mới có thể làm thứ ta muốn làm, mới có thể khiến cho những kẻ làm hại đến ta cùng với những người ta quan tâm phải trả giá cho hành động của bọn chúng. Cho nên, ta mới lựa chọn tu luyện công pháp này.

- Trên đời có cái gì muốn đạt được mà không có đánh đổi đâu? Muốn công pháp thật tốt, nội lực tăng trưởng thật nhanh, thời gian tu luyện ngắn, tự nhiên phải đi con đường phi thường. Công pháp này không nguy hiểm, ngược lại ưu đãi rất lớn. Tu luyện công pháp này, thân thể của ta có ám thương cùng sẹo thương gì đó đều được dần dần chữa trị, mà nội lực cũng theo đó tăng lên, chỉ là đánh đổi có chút khiến kẻ khác sợ hãi mà thôi. Mỗi khi đột phá, liền giống như lúc đó. Cường ngạnh nới rộng kinh mạch tăng trưởng nội lực, trong thời gian ngắn thân thể chịu không nổi, tự nhiên bị bạo tạc. Cho nên, nếu như có người ở bên cạnh ta lúc ta yếu đuối bất lực nhất, hộ vệ lấy ta, chăm sóc cho ta, ta cho dù không nói, nhưng thật sự cảm kích.

Tần Thiên nói xong, lẳng lặng bước ra khỏi phòng. Hắn biết ám vệ của hắn nghe thấy được. Hắn nói như vậy cũng là để ám vệ nghe, chẳng vì cái gì, vì muốn bọn họ nghe mà thôi. Ám vệ không giống như nhóm người ở ma giáo, những người này rất ít khi bị mua chuộc, vì bọn họ chẳng bao giờ tiếp xúc với ngoại nhân. Những người này với chủ nhân trao đổi rất ít, cũng chỉ nghe lệnh làm việc, nhưng trong mắt Tần Thiên, bọn họ vẫn là người, vẫn có hỉ nộ ái ố. Tần Thiên làm là để ý bọn họ, không cần nhiều, chỉ cần vừa đủ. Hắn không thích đông người, nhưng cũng không chịu nổi cô độc. Thành một thói quen, gặp người hắn cho rằng sẽ không làm hại hắn, gặp người hắn tin tưởng, hắn liền nói nhiều một chút. Ám vệ đi theo hắn thường xuyên, về sau này tự nhiên biết tính chất công pháp của hắn. Lúc này thẳng thắn nói ra, tốt hơn để bọn họ tự phát hiện. Dù sao lần sau còn có ngẫu nhiên đột phá, hắn cũng có người hộ vệ lấy.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net