Chương 22: Nữ phẫn nam trang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Võ Bình hầu cũng không có cách nào đưa ra lời giải đáp cho Tô Minh Châu được, dù sao cũng có nhiều chuyện ông không rõ hết được.

Tô Minh Châu thấy vậy cũng không hề nghĩ gì nhiều, lại hỏi "Có điều chuyện chúng ta muốn nói không phải là về chuyện muối hay sao?"

Khương Khải Thịnh nói nửa ngày trời rồi nên có chút khát, bèn nâng chén trà lên uống, "Tuy trong nhà có còn dư chút tiền, triều đình cũng sẽ phát lương thực xuống mỗi tháng. Nhưng tại hạ không chỉ muốn học không mà còn muốn tích cóp lại để lấy tiền đi thi, nên liền làm giống như trước đây là chép sách, không những kiếm được tiền mà còn luyện chữ luôn"

Thật ra Khương Khải Thịnh nói như vậy là vẫn còn chút nhẹ nhàng câu chuyện đi, vì phần lớn những sách vỡ lòng hay sách truyện để sao chép thế này thì thường không kiếm được bao nhiêu cả.

Những chuyện như vậy thì Khương Khải Thịnh không nói đến mà chỉ kể "Lão bản cũng chiếu cố nhiều tới tại hạ, còn hứa cho tại hạ mượn một ít sách để đọc nữa"

Tô Minh Châu khẽ rũ mi, cũng không biết nàng đang suy nghĩ điều gì.

"Bỗng đến một ngày, thiếu gia của Mỹ Vị Lâu tìm tới cửa mời tại hạ viết truyện, đề giá cực cao"

"Tên này sao lại có thể ăn không ngồi rồi như vậy được?"Tô Minh Châu khẽ lặp lại ba chữ Mỹ Vị Lâu, "Không giống như là yêu cầu viết truyện cho lắm"

Khương Khải Thịnh cười nói "Quả thật chỉ là quán ăn địa phương, người này cũng là thiếu gia nên tiếp nhận quán rồi sau này sửa sang lại, lại đưa ra món ăn gọi là lẩu. Cái món lẩu này cũng giống với các loại canh khác, nhưng lại phân thành hai cái nồi, thiếu đông gia gọi đó là nồi uyên ương, có phối thêm hương vị bí mật nhưng lại rất ngon, có điều giá khá là cao"

Tô Minh Châu nhìn về phía Võ Bình hầu. Ông nói "Ta sẽ sai người đi Dương Châu học rồi trở về làm cho con ăn"

Tô Minh Châu lúc này mới vừa lòng, lại nhìn tiếp về Khương Khải Thịnh.

"Nếu tiểu thư muốn nếm thử chút mới mẻ này thì tại hạ cũng có thể làm được, có điều có lẽ sẽ không được y như vậy"

Vẻ mặt Tô Minh Châu chờ mong, trong ánh mắt đều mang theo khát vọng "Như thế nào lại không biết xấu hổ như vậy.....Vậy huynh cảm thấy ngọ thiện nên ăn như thế nào?"

Khương Khải Thịnh không nhịn được cười, bèn ười lên rồi gật đầu nói "Cũng không khó gì, chỉ là có chút phiền hà cho nhà bếp, bây giờ liền chuẩn bị cốt xương cùng các loại nấm dùng để hầm canh, mua thêm ít thịt dê, thịt bò cùng với cá cắt thành từng lát mỏng, rồi đem đi ướp lạnh."

"Còn cần chuẩn bị gì khác nữa không?" Tô Minh Châu liền hỏi tiếp "Trước mắt ta sẽ sai phòng bếp chuẩn bị tốt"

"Lẩu này là tùy vào ý người dùng, tiểu thư muốn ăn gì đều có thể cho hết vào"

Tô Minh Châu nghe vậy liền vui sướng mà đi ra ngoài phân phó, liền nhân tiện sai nha hoàn bưng trái cây cùng điểm tâm lên lần nữa.

Khương Khải Thịnh mới nhận ra rằng không biết khi nào mà Tô Minh Châu đã đem trái cây cùng điểm tâm ăn xong hết rồi.

Chờ nha hoàn lui xuống, Khương Khải Thịnh mới nói tiếp "khi đó tại hạ cũng chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, ngay cả truyện ở hiệu sách lão bản cũng rất ít khi tại hạ sao chếp lại, thì làm sao tại hạ có thể sáng tác truyện được. Cũng không biết người đó nghĩ gì mà lại nghĩ rằng tại hạ có thể viết truyện được, huống chi........ lúc ấy tại hạ đang giữ đạo hiếu, sao có thể viết những truyện như vậy"

"Cho nên tại hạ thấy rất kì lạ, vì cái gì mà hắn tìm tới tại hạ", thanh âm của Khương Khải Thịnh đầy bình tĩnh "Càng không biết vì cái gì hắn nghĩ tại hạ cần bạc"

Tô Minh Châu suy nghĩ một lúc rồi nói "Có phải lảo bản hiệu sách nói qua cùng với hắn hay không?"

Không chờ Khương Khải Thịnh trả lời, Tô Minh Châu đã tự mình phủ định "Không thể nào, dù sao hiệu sách của lão bản cũng không có nhiều người sao chép truyện, như thế nào lại đi kể với người khác là huynh viết sách hay gì được?"

Khương Khải Thịnh gật đầu "Cho nên tại hạ hỏi hắn vì caasi gì tìm tới tại hạ, thiếu đông gia nói, một là vì tại hạ cần bạc, hai là tin tưởng tại hạ có thế viết ra được truyện mà nhiều người sẽ yêu thích"

"Tại hạ thấy lý do hắn đưa ra có nhiều gượng ép, cho nên cự tuyệt, nhưng hắn lại không chết tâm mà vẫn luôn tìm tới cửa tìm, thậm chí còn nói sẽ đưa trước một khoản tiền, khi nào tại hạ viết xong cho hắn đều được hết"

Tô Minh Châu nói thẳng "Hắn là muốn đưa bạc cho huynh sao? Như thế nào lại nghĩ làm vậy là sẽ như ý chứ?"

"Tại hạ cảm thấy hắn còn có ý đồ khác, nhưng lại không rõ là ý đồ gì. Tại hạ trừ bỏ cái thân phận tú tày này ra, thì căn bản chẳng có gì đáng cho người ta tính kế cả"

"Ngươi xem nhẹ bản thân mình quá, một người mới mười hai tuổi đã đậu tú tài thì có thể gọi là thiên tài được rồi"

Tuy lúc ấy Khương Khải Thịnh mới mười ba mười bốn tuổi, dù không thể tham gia khảo thí khoa cử ngay được, nhưng cũng đủ cho người khác muốn giao hảo tốt trước rồi.

Tô Minh Châu tán đồng "Thật sự rất ghê gớm"

Khương Khải Thịnh nghe nhiều lời khen rồi, thậm chí còn nhiều lời muốn buồn nôn hơn, nhưng không hiểu vì sao hôm nay mặt lại bỗng nhiên có chút ửng đỏ "Thật ra hắn đã trực tiếp đưa bạc ra, cũng tìm tại hạ nhiều hơn để viết truyện"

Văn nhân là người có nhiều sự thanh cao, có điều Khương Khải Thịnh không phải người cứng nhắc như vậy, hắn sẽ đem những điều này nhớ kĩ, chờ về sau hồi báo lại gấp bội cũng không vội. Hơn nữa, hắn có tự tin , về sau mình có thể trở nên nổi bật, còn có thể trả lại những ân tình này.

"Tại hạ cảm thấy hắn rất muốn có mối quan hệ tốt cùng tại hạ", Khương Khải Thịnh thật ra chán ghét vị thiếu đông gia Mỹ Vị Lâ này, nhưng hắn không biểu hiện ra bên ngoài mà thôi, "Cho nên tại hạ tuy cự tuyệt không giúp hắn viết truyện, nhưng quan hệ vẫn như cũ không tệ. Có lần hắn uống say có nhắc tới một sự kiện khiến tại hạ để ý tới"

Tô Minh Châu nhìn về phía Khương Khải Thịnh, Khương Khải Thịnh tiếp tục nói "Hắn nói chờ tại hạ đậu giải trạng nguyên nhớ đề bạt hắn lên"

Thật ra Khương Khải Thịnh không nói hết những gì mà vị thiếu đông gia kia đã nói, hắn ta còn nói không ngừng nhiều chuyện khác nữa, đã vậy còn có chút phạm vào kiêng kị, chỉ là những lời đó Khương Khải Thịnh cũng sẽ không nói cho ai, chỉ biết chôn trong lòng.

Khương Khải Thịnh nhìn về phía Võ Bình hầu "Tuy rằng nhiều người sẽ nói những lời khách sáo như vậy, nhưng là tại hạ cảm thấy hắn là nghiêm túc mà nói"

Võ Bình hầu khẽ nhíu mày gật đầu.

"Nguyên liệu của món lẩu này cũng không hiếm có gì, ngược lại thích hợp với bá tánh bình thường, món lẩu như vậy mà lại có thêm nhiều cách ăn mới lạ, hơn nữa đều là trời lạnh mới ăn, nên lâu dần thì sinh ý của Mỹ Vị Lâu cũng kém đi nhiều"

Võ Bình hầu liền nói "Với tính tình của hắn e là sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu"

Khương Khải Thịnh hở dài rồi nói "Hắn mang ít gia đinh đến phá một ít cửa hàng, không ngờ lại chọc tới người không nên dây vào. Mỹ Vị Lâu liền nhanh chóng không thể mở cửa buôn bán được nữa, phụ thân bèn đem hắn nhốt lại, rồi đem sản nghiệp đều bán với giá thấp cho người kia xem như bồi tội, rồi mang theo người nhà dọn đi"

Sĩ nông công thương, tuy rằng ở Ung Triều thì địa vị thương nhân không đến mức quá thấp, cũng sẽ không giống tiền triều, thậm chí đến tơ lụa cũng không cho phép mặc, nhưng cũng không cao j hơn so với mấy ngành kia. Nói đến cùng thì toàn thiên hạ này có đọc sách là cao mà thôi.

Tô Minh Châ nhìn Khương Khải Thịnh, nói thẳng "Huynh có phải tốt nhất là nên xa hương không vậy?"

Khương Khải Thịnh nhất thời không biết phản ứng lại ra sao.

Tô Minh Châu nói tiếp "Như vậy không biết có nên gọi là người gì, gặp được toàn những người mà ai cũng khó mà gặp được, mà huynh kể ra đến hai người mà vẫn chưa đề cập đến chuyện chính là chuyện muối, e rằng còn người thứ ba thậm chí thứ ấy phải không?"

Khương Khải Thịnh khẽ cười khổ "Đúng thật là còn chuyện thứ ba"

"Bởi vì lúc ấy tại hạ br lỡ kì khảo thí của thư viện Khánh Vấn, cho nên lão sư đã đề cử tại hạ tới thư viện Tùng Sơn học. Ở nơi ấy, tại hạ có quen biết một người bằng hữu cùng chung chí hướng, thật giống như là dù tại hạ nói cái gì đi nữa, thì hắn đều có thể tiếp lời theo ngay được, rất nhiều giải thích về cách thức, cái nhìn cùng với cách nghĩ ở trong lòng tại hạ đều giống nhau"

"Đối với việc hiểu biết về chuyện muối cũng là do hắn nhắc tới, lúc ấy tại hạ cũng hỏi qua thì hắn nói là bên trong hoàng thành có người thân thích. Tin tức là do từ bên ấy truyền qua, có nói là đương kim thánh thượng đang có nỗi sợ trong mười năm này, e rằng sẽ động thủ đối với chuyện muối"

Tô Minh Châu nhìn về phía Võ Bình hẩu.

Võ Bình hầu nói một cách chém đinh chặt sắt "Không có khả năng, cho dù khi đó thánh thượng có ý nghĩ này đi nữa thì cũng thể để lộ ra chút gì được"

Đừng nói gì tới thân thích gì bên trong hoàng thành.

Tô Minh Châu liền tiếp lời "Thân thích bên trong hoàng thành........"

Khương Khải Thịnh tiếp lời "Hắn nói như vậy, tại hạ lại cảm thấy có chút vi diệu, rốt cuộc......... Nếu là thật sự như vậy, có thể biết được tin tức như vậy e là người hầu hạ bên cạnh hoàng thượng"

Những người hầu hạ này ngoài cũng nữ thái giám, chỉ có thể là phi tần, dù là ai thì Khương Khải Thịnh đều không muốn dây vào. Nói hắn là người chỉ biết bo bo giữ mình cũng được, nói hắn như con buôn cũng được; dù sao hắn cũng chỉ là một tú tài, những người đó phú quý như vậy, họ chỉ cần động nhẹ ngón tay thôi cũng đủ làm hắn chết không rõ ràng rồi.

Khương Khải Thịnh lại khé nhéo quả quýt ngọt còn cầm trên tay, nhưng vẫn không lột ra, mà lại tiếp tục kể "Tại hạ cũng ám chỉ qua với hắn không thể nói như vậy, nhưng hắn lại không hề để tâm tới, thậm chí còn nói sẽ nguyện giúp tại hạ đậu tam nguyên nữa"

Tiếng cười của Võ Bình hầu bật ra còn kèm theo chút khinh thường. Dù Khương Khải Thịnh có đậu hẳn tam nguyên đi thì đó là dựa vào bản lĩnh của mình, trợ giúp từ người khác? Đây là khinh thường ai?

"lúc ấy tại hạ có chút sợ hãi cùng với cảm thấy có chút bị vũ nhục, nên liền cách xa hắn. Thúc thúc hắn là sơn trưởng của thư viện Sơn Tùng, vừa lúc thư viện Khánh Vân cũng bắt đầu chiêu sinh, tại hạ liền thôi học và thu thập hành lí để về nhà, chuẩn bị kì khảo thi vào thư viện Khánh Vân. Chỉ là không ngờ hắn lại đuổi theo vào tới trong phòng...Tại hạ mới biết được hắn không phải gọi là hắn, mà là nàng"

Tô Minh Châu cơ bản là không phản ứng kịp "Cái gì cơ, hắn không gọi là hắn, mà là nàng?"

Khương Khải Thịnh có chút xấu hổ "Nàng ấy là thân nhi nữ"

Tô Minh Châu khẽ dẩu môi, nửa ngày nói không ra lời.

Biểu tình Võ Bình hầu khó mà một lời nói hết được "Thư viện là nơi nhiều thiếu nam đọc sách như vậy, không ai phát hiện ra sao?"

Khương Khải Thịnh nhẹ lắc đầu, lúc trước hắn cũng không nhận thấy được điều dị thương gì.

Tô Minh Châu hồi lâu mới nói "Nàng kia cũng thảm nhiều nha"

Võ Bình hầu kinh ngạc nhìn nữ nhi "Thảm cái gì cơ?"

Tô Minh Châu khẽ chớp mắt, vừa đáng yêu vừa ngây thơ "Nàng ấy nữ giả nam trang lâu như vậy, thế nhưng cũng chả ai phát hiện ra dị thường gì. Vậy nàng ấy rất là giống nam hài, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ thảm hay sao ạ?"

Võ Bình hầu bật cười. Khương Khải Thịnh thì nhẹ nhàng nắm tay đặt lên môi nhẹ ho khan hai tiếng, vẫn giữ như vậy mà nói "Cũng có thể là do tâm ý chúng ta hơi thô"

Tô Minh Châu nhẹ nâng ly nước mật lên nhấp mấy ngụm "Cho nên nàng ấy là trực tiếp nói với huynh nàng ấy là nữ nhân sao? Nói không chừng là lừa huynh đó"

Ánh mắt của Khương Khải Thịnh có chút lạc đi, không dám nhìn thẳng Tô Minh Châu.

Võ Bình hầu hỏi tiếp "Chẳng lẽ nàng ta trực tiếp...Làm ngươi nghiệm thân nàng ta sao?"

Sợ Võ Bình hầu hiểu lầm, Khương Khải Thịnh vội nói " Tại hạ cùng không ngờ được nàng ấy lại trực tiếp cởi áo ngoài ra, tại hạ không kịp phản ứng lại, chỉ.. chỉ, chỉ nhìn thoáng qua liền vội xoay người lại ngay lập tức rồi"

Tô Minh Châu che miệng nở nụ cười, nàng không có cảm giác ghen hay cảm thấy có gì không ổn cả, dù sao đây cũng đều là chuyện lúc trước. Nếu là hiện giờ mà có nữ tử dám làm trò thoát y trước mặt Khương Khải Thịnh, nàng khẳng định liền trực tiếp đem người ném bay đi, "Dáng người có đẹp không? Liếc mắt một cái mà có thể xác định là nữ nhân hay sao?"

Khương Khải Thịnh ăn ngay nói thẳng: "Tại hạ chỉ nhớ rõ màu đỏ của yếm. còn lại thì không nhớ là thấy gì nữa"

Tô Minh Châu cười nói "Không nói được gì thì đúng là thiếu niên mà, lỡ người ấy mặc cái yếm đỏ để lừa huynh thì sao"

Khương Khải Thịnh có chút xấu hổ, không nói gì.

Vẫn là Võ BÌnh hầu biết nhiều hơn "Có phải nàng ta ôm ngươi từ phía sau đúng không?"

Tô Minh Châu khẽ chậc một tiếng.

Khương Khải Thịnh "...........", thật sự quá thẹn thùng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net