Chương 1992-1993: Cô gái mất đi ánh sáng (49-50)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Trans: Minh Nguyệt

Beta: BeltiousSoulia/Dã Linh


Chương 49 (1992):

Đường Quả và huấn luyện viên Lư Hồng của Giang Ngôn Đông hẹn nhau ở một quán cà phê. Lâm Đồng đi cùng Đường Quả, lúc hai người đến thì anh ta đã đợi ở đó rồi.

Lâm Đồng ngoắc tay Đường Quả, nhỏ giọng nói bên tai cô, "Chỉ có Lư Hồng, không thấy Giang Ngôn Đông."

Trong lòng Lâm Đồng có phần bất mãn, rõ ràng là bản thân Giang Ngôn Đông làm sai. Làm ầm đến vậy vốn không phải do Đường Quả, mắt của cô bất tiện, lại là người một lòng một dạ thích Giang Ngôn Đông, ăn no rửng mỡ mới đi làm chuyện bất lợi với hắn ta.

Nếu không phải bản thân hắn không sạch sẽ thì sẽ náo loạn đến vậy à?

Tối hôm qua rõ ràng là bản thân hắn sai, Đường Quả giận cũng là chuyện thường. Ai mà ngờ, Đường Quả nói muốn bình tĩnh chút thì hắn ta thật sự không theo nữa, tiếp tục đi xem triển lãm với Tiêu Linh, đúng là làm người ta tức chết mà.

Giờ chuyện rùm beng như vậy, bên phía câu lạc bộ không xử lý được, còn phải tìm Đường Quả đến để làm sáng tỏ.

Kết quả thì sao?

Vậy mà Giang Ngôn Đông còn không lộ diện, người đến chỉ có mỗi Lư Hồng.

"Anh Ngôn Đông không đến sao?" Đường Quả dừng bước, chỗ này cách chỗ Lư Hồng không xa, ông ta có thể nghe rành mạch lời cô nói, biểu cảm có hơi mất tự nhiên.

Giọng nói của Lâm Đồng có phần khó chịu, "Không đến". Cô nàng kéo Đường Quả ngồi xuống, liếc nhìn Lư Hồng, "Chi bằng hỏi huấn luyện viên Lư xem vì sao Giang Ngôn Đông không đến? Giờ chuyện ầm ĩ thế này, muốn Tiểu Quả của chúng tôi thanh minh mà chính hắn ta không đến là ý gì đây?"

Lư Tướng Hồng nói ngay, "Tiểu Quả, em đừng để bụng, Ngôn Đông không đến quả thật là có nguyên do. Trước mắt có rất nhiều fan cuồng đợi trước câu lạc bộ, mới sáng ra đã vây quanh đó ồn ào nói muốn đòi lại công bằng cho em. Em xem, chuyện làm ầm ĩ đến mức này, chúng tôi sợ chuyện trước kia sẽ lặp lại, sẽ gây ra thương tổn không thể bù đắp đắp nổi cho Ngôn Đông, chỉ đành hẹn em ra gặp mặt. Chuyện này mà không làm sáng tỏ đàng hoàng thì sẽ nhiều người tiếp tục hiểu lầm."

"Anh Ngôn Đông nói sao?" Đường Quả không tiếp lời mà hỏi lại, "Hôm qua em bảo anh ấy suy nghĩ về vấn đề giữa bọn em, anh ấy đã suy nghĩ chưa?"

Lư Hồng chần chừ, "Tiểu Quả, chuyện tình cảm vốn là chuyện riêng của hai em, nhưng tình hình bây giờ đã ảnh hưởng đến mọi mặt của Ngôn Đông rồi. Tháng sau sẽ có một cuộc thi quan trọng, là lần đầu hợp tác giữa Ngôn Đông với Tiểu Linh, đối với hai em ấy thậm chí là với cả câu lạc bộ đều là chuyện rất quan trọng."

"Anh muốn nói gì?" Đường Quả thu lại nụ cười, bình thản hỏi.

"Ý của tôi là trước mắt phải xóa bỏ hiểu lầm trước, xoa dịu các người hâm mộ. Em cũng không muốn để Ngôn Đông bị chỉ trích mãi, gặp phải nguy hiểm đúng không? Em nên hiểu là trong số người hâm mộ kia có rất nhiều fan cuồng." Anh ta thở dài một hơi, "Ngôn Đông thật sự là một thiên tài, em ấy mới 19 tuổi, vẫn có thể tiến rất xa trong giới eSports, tôi không thể trơ mắt nhìn chỉ vì một chuyện nhỏ mà ảnh hưởng đến tiền đồ của mình."

"Ý của huấn luyện viên Lư là mọi chuyện đều là lỗi của tôi, tôi sẽ phá hủy tiền đồ của anh Ngôn Đông sao?" Hai tay Đường Quả bưng ly cà phê, giọng nói hờ hững, "Một người không thấy gì như tôi sao có thể ảnh hưởng đến anh ấy chứ? Hay là tất cả mọi người đều cảm thấy bọn tôi vốn không hợp?"

"Không, tôi không có ý đó, hai em là một đôi hợp đến không thể hợp hơn." Lư Hồng phát hiện người có ngoan ngoãn hiền lành đi nữa thì lúc vô lý cũng làm người ta đau đầu.

---

Truyện được đăng tại wa..tt~~pad pthao200620. Các bạn nhớ ghé watt__pad pthao200620 đọc để ủng hộ nhóm mình nhé. 

Cảm ơn các bạn nhiều và chúc các bạn đọc truyện vui vẻ~~ 

=====

Chương 50 (1993):

"Vậy ý của huấn luyện viên Lư là gì? Anh một mặt nói là anh Ngôn Đông đang bị chỉ trích, cần tôi làm chút gì đó, mơ hồ còn có ý trách cứ tôi, mặt khác lại nói chúng tôi là hợp nhất. Anh có thể nói rõ hơn không? Anh biết đấy, tôi không thấy gì, mọi chuyện phát sinh trên mạng tôi đều không biết."

Lư Hồng hơi ngẩn ra, anh ta nhìn đôi mắt vô thần của Đường Quả, nhất thời không biết nên nói gì. Anh ta bỗng nhớ lại cô gái ngồi trước mặt này đã vì Giang Ngôn Đông mà mất đôi mắt quý báu, tầm mắt bất giác hướng xuống đôi tay đang bưng ly cà phê của cô, có thể nhìn ra trên đôi tay mềm mịn trắng trẻo của cô còn có vài vết sẹo như ẩn như hiện. Tuy rằng rất nhạt, nhưng chỉ cần nhìn kỹ thì vừa nhìn là đã thấy ngay.

"Giờ toàn bộ cư dân mạng đều đang chửi Giang Ngôn Đông vứt bỏ vợ chưa cưới là em, hẹn hò với nữ sinh khác. Mắng chửi cực kỳ chói tai, bọn hắn thậm chí còn tự phát muốn chặn Ngôn Đông nữa."

"Từ khi em ấy gia nhập giới thể thao điện tử đến nay luôn được đánh giá cao, có vô số ánh hào quang tụ lại trên người, được rất nhiều người yêu thích. Vốn em ấy và Tiểu Linh là trong sạch, nhưng chỉ vì một hiểu lầm nho nhỏ hôm qua làm hai em ấy bị dân mạng chửi rủa, gây ra ảnh hưởng rất lớn cho hai em ấy."

"Ý của tôi là Tiểu Quả có thể đăng một bài làm rõ rằng chuyện hôm qua chỉ là hiểu lầm. Còn những chuyện khác thì chờ đợt sóng gió này qua đi em và Ngôn Đông từ từ ngồi xuống bàn lại, có được không?"

Nháy mắt, hai bên đều rơi vào im lặng.

Lâm Đồng luôn cảm thấy trong lòng là một bụng tức, mấy kẻ này chỉ nghĩ đến Giang Ngôn Đông và Tiêu Linh chịu oan ức, bị người ta trách móc, còn Tiểu Quả của họ thì sao?

Dù Giang Ngôn Đông và Tiêu Linh trong sạch, thế việc tối qua thì sao. Hắn lừa Tiểu Quả, đã mua vé còn không đưa vợ chưa cưới theo, ngược lại nói với cô mình có việc, chớp mắt đã đưa một người khác giới đi xem triển lãm. Chuyện như vậy dù là bất kỳ cô gái nào cũng không thể nào chấp nhận được.

Bọn hắn chưa từng nghĩ rằng từ đầu đến cuối, người chịu uất ức thật ra là Đường Quả ư? Mà Giang Ngôn Đông và Tiêu Linh chẳng qua là tự làm tự chịu. Ai bảo hai kẻ kia không có việc gì cứ nhất quyết cùng nhau đi xem triển lãm làm gì? Ai biểu trong mắt Giang Ngôn Đông không có Đường Quả, ai biểu hắn ta và Tiêu Linh lén lút đi xem, còn bị Tiểu Quả cùng rất nhiều người hâm mộ bắt gặp? Ai biểu hắn ta bị bắt gặp rồi còn không biết hối cải, nghĩ rằng mình không sai, cuối cùng yên tâm thoải mái tiếp tục đi xem trưng bày với Tiêu Linh, vứt vợ chưa cưới của mình ở một bên, không ngó ngàng gì chứ?

Tóm lại, tên Giang Ngôn Đông này chính là đáng đời.

"Tiểu Quả, em cũng không mong mấy lời vu khống và tin đồng này hủy hoại Ngôn Đông đúng chứ? Em ấy không dễ gì mới đi đến hôm nay. Tôi tin em chắc chắn không muốn nhìn thấy em ấy rơi vào thế khó khăn."

Đường Quả cười nhạt, "Đương nhiên tôi hy vọng anh Ngôn Đông tốt, anh ấy tốt thì tôi tốt, nhưng hành vi hôm qua của anh ấy khiến tôi nhận ra là hai chúng tôi có thể không hợp nhau. Ở nhà của Tiểu Đồng, tôi đã nghĩ rất nhiều. Một người không thấy gì như tôi sao phải đi liên lụy một người chói mắt, có tương lai tươi sáng như anh Ngôn Đông chứ? Nếu anh ấy thật sự chỉ vì áy náy chứ không phải thích tôi thì không cần phải chịu một gánh nặng như tôi làm gì. Trừ không nhìn thấy ra thì tôi không khác gì người bình thường hết."

"Một mình đi dạo, mua đồ, đi xem concert, tôi đều có thể làm được."

Lư Hồng đúng là không biết nên nói sao, lúc đang nghĩ phải nói gì thì Đường Quả bỗng mở miệng, "Tuy rằng rất tức giận, tức giận rằng ở trong lòng anh Ngôn Đông tôi có thể không quan trọng như thế. Song huấn luyện viên Lư nói phải, tôi thực sự không muốn thấy anh Ngôn Đông bị mắng nhiếc. Nên tôi đồng ý với anh, giúp anh ấy làm sáng tỏ chuyện này."

=====

Làm sai là Tiêu Linh và Giang Ngôn Đông, nhưng người phải đứng ra làm sáng tỏ lại là Đường Quả :(((((


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net