Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm ngày hôm sau, Nhã Tịnh gọi điện xin phép nghỉ hai ngày vì chân đi lại không tiện, còn chưa kịp gọi thì ông chủ của cô đã trực tiếp gửi tin nhắn thông báo cho cô nghỉ phép nửa tháng mà vẫn hưởng lương bình thường. Cô đương nhiên rất biết ơn và vui sướng. Nhưng sự vui sướng đó chưa kéo dài được bao lâu thì cô lại gặp phải một vấn đề vô cùng nan giải. Đó là trong mấy ngày đó, cô sẽ sống bằng cách nào khi không thể đi lại, huống hồ là cô còn đang ở tầng cao nhất của khu chung cư.

Bế tắc cùng cực, Nhã Tịnh lật đật đẩy cửa ra hành lang, ngao ngán nhìn từ trên cao xuống một cách bất lực. Cô mới dọn đến đây chưa được bao lâu, nên hàng xóm cũng không biết ai mà nhờ, cứ cho là người ta chịu giúp mình, nhưng liệu sẽ được bao lâu.

Còn đang đắn đo nghĩ cách, bỗng Nhã Tịnh nghe thấy tiếng xe ô tô từ xa vọng đến. Ở cái khu chung cư cũ nát còn xót lại trong thành phố rộng lớn này, ngoài bọn người nghèo kiết xác như cô ra thì lấy đâu ra người đi ô tô, trừ phi có cán bộ ở trên điều xuống thu hồi lại đất để chuyển đổi quy hoạch. Nghĩ đến đây thôi mà chân tay bủn rủn, không dám nghĩ đến chuyện bản thân phải lang thang ngoài đường tìm chỗ ở mới.

Cúi đầu xác nhận, đập vào mắt cô là một chiếc SUV hiệu Mercedes-Benz màu đen quen thuộc, nếu cô nhớ không nhầm thì cô đã ngồi vào nó mấy lần... Cảnh Dương!?

Người trên xe bước xuống, Nhã Tịnh lập tức nhận ra đội trưởng Cảnh. Mới sáng sớm mà anh ta đã đến đây, không phải là để tìm cô đấy chứ?

Người bên dưới như cảm nhận được gì đó, liền ngước đầu lên nhìn, thế là bốn mắt nhìn nhau. Cảnh Dương vừa thấy Nhã Tịnh liền nắm chặt túi đồ trong tay, cảm giác có chút tự đắc khi nghĩ đến việc cô gái này đứng đợi mình ở ban công. Cười thầm trong lòng, anh nhanh chóng bước thật nhanh lên trên.

"Hi, chào đội trưởng! Sáng sớm anh đến đây tìm tôi là có chuyện gì sao?" Nhã Tịnh ngại ngùng nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình.

"Đoán là cô không thể..." Anh nhìn vào bàn chân đang quấn vải trắng bên dưới "nên tiện đường mua cho cô ít đồ."

Tiện đường? Nhã Tịnh không biết nhà anh ở đâu, nhưng khoản cách từ đây đến chỗ anh làm việc khá xa, còn chưa kể con đường vòng vèo từ đường lớn vào đến đây cũng tốn không ít thời gian.

"Cô không định mời tôi vào nhà sao?"

Nghe anh nói thế, Nhã Tịnh vội vàng mời vào nhà, còn trực tiếp nhường dép của mình cho anh. Cảnh Dương đương nhiên không phải loại đàn ông hẹp hòi nên lên tiếng từ chối.

Anh mua cho cô rất nhiều thứ, gồm băng thun y tế, thức ăn đủ để cô dự trữ trong vài ngày tới bao gồm cả cháo trắng, bánh bao, bánh quẩy, sữa đậu cho bửa sáng hôm nay, đáng chú ý là có cả nạng chống. Trố mắt nhìn, cô không ngờ anh còn mua cả thứ này cho mình.

Biết cô nghĩ gì Cảnh Dương liền lên tiếng giải thích. Là trước kia anh từng bị gãy chân khi đang làm nhiệm vụ, nên trong nhà từ lâu đã có nó, bây giờ có người cần dùng đến, anh đương nhiên để nó phát huy tác dụng lần nữa.

Trong lòng cuộn lên sự cảm kích và áp lực không hề nhỏ, Nhã Tịnh ngoài cảm ơn anh một lần nữa thì không biết phải làm gì hơn. Năm lần bảy lượt để anh quan tâm đến mình trong khi bản thân chưa một lần đáp lễ thật khiến cho cô vô cùng khó chịu.

"Lần trước có hứa sẽ mời anh ăn cơm, bây giờ tôi lại thất hứa, thật là ngại!" Nhã Tịnh không dám nhìn thẳng vào mắt Cảnh Dương, tự giác chất vấn bản thân phải mau chóng khỏe lại, để còn có dịp trả ơn cho người ta.

"Không cần khách sáo, đều là chuyện bất đắc dĩ, đợi cô khỏe trở lại vẫn chưa muộn."

Bửa sáng đã có, Nhã Tịnh xung phong vào bếp lấy bát đũa. Cô bày biện thức ăn ra bàn đổi lại anh rót sữa ra ly.

Nhã Tịnh có thói quen ăn nhiều vào buổi sáng nên mấy món Cảnh Dương mua cô đều không bỏ sót lại miếng nào.

Những ngày tiếp theo, cứ hai hôm là Cảnh Dương đến thăm Nhã Tịnh một lần. Anh đến thăm thì không nói lại còn mang nhiều đồ ăn đến cho cô, ngày qua ngày quả tạ trong lòng Nhã Tịnh càng nặng hơn.

Một hôm, Nhã Tịnh quên khuấy vụ "dì hai" mình đến thăm, đang ngồi lướt trang mua sắm thì cảm thấy thân dưới đột nhiên ẩm ướt liền cà nhắc chạy vội vào nhà vệ sinh.

Ngồi trên bồn xòe tay nhẩm tính ngày, nhận ra đúng là hôm nay.

Tìm băng vệ sinh, Nhã Tịnh một chân hai tay lục tung cả căn nhà cũng không tìm lấy được một miếng. Bất lực, cô liên tục cốc vào đầu mình, nghĩ tới nghĩ lui cũng quyết định thay quần áo xuống lầu.

Vừa chống nạng vừa mò mẫm lò cò xuống từng bậc thang, Nhã Tịnh không nghĩ mình sẽ có ngày đến đi cũng đi không nỗi, lọm khọm như bà già tám mươi tuổi. Mỗi bước đều như chơi trò vượt chướng ngại vật, không cẩn thận lại có khi chúi đầu xuống đất, lăn thêm mấy vòng là xong.

Còn chưa được mười bậc thang, cô đã mồ hôi nhễ nhại, vã ra như suối, toàn thân mệt đứt hơi. Đứng một chỗ nhìn đám bật thang ngoằn nghoèo mình sắp phải đi phía trước, khiến cô nhụt chí, phân vân không biết nên đi tiếp hay quay đầu là bờ. Nếu như đi tiếp thì cô đi không nỗi, nhưng không đi thì cô không thể để mình chìm đắm trong vũng máu được.

Đang cân đo đong đếm nên tiến hay lùi, thì bất ngờ phát hiện có người đang đi lên, chỉ cách cô mấy bậc.

Người này nhìn sắc mặt cô trắng bệch, vội dùng chân dài bước lên hai bước đỡ lấy cô, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Sao cô lại xuống đây?"

Nhã Tịnh thấy Cảnh Dương liền toát mồ hôi hột, còn chưa kịp xấu hổ quay mặt đi thì "dì hai" hiển linh, dội thẳng xuống dưới một dòng nước ấm nóng.

Trước khi đi, Nhã Tịnh lót rất nhiều giấy nhưng cứ đà này cô sợ đống giấy mình cất công chuẩn bị kia cũng trở nên vô dụng.

Nhìn sắc mặt người bên cạnh từ trắng chuyển sang đỏ, liên tục đổi màu khiến Cảnh Dương không khỏi hốt hoảng. Dìu Nhã Tịnh vào trong nhà, sau đó hỏi cô muốn đi đâu. Nhưng cô một hai không nói, lắc đầu quầy quậy.

Bi kịch liên tiếp xảy ra, lại một dòng suối nhỏ thoải mái chảy tọt ra ngoài. Dự cảm chẳng lành, Nhã Tịnh sầm mặt bước cao bước thấp chui vào nhà tắm.

Bên ngoài, Cảnh Dương tựa vào sofa, lâu lâu liếc mắt về cánh cửa đang khép chặt nằm trong góc.

Mãi không thấy Nhã Tịnh đi ra, lại nhớ đến sắc mặt cô hồi nãy, sợ có chuyện gì, anh đứng trước nhà tắm, gõ hai tiếng: "Nhã Tịnh, cô không sao chứ?"

Nhã Tịnh đang vò đầu bức tóc trong nhà vệ sinh, nghe thấy tiếng Cảnh Dương càng mất tự nhiên, lòng nóng như lửa đốt. Đầu ong lên một câu "ông trời ơi, tại sao anh ta lại xuất hiện vào lúc này? Tại sao lại xuất hiện vào lúc này?".

Không thấy cô lên tiếng, Cảnh Dương càng nóng lòng gọi lần nữa.

Người ngồi trong giật mình, cấu vào tai. Đến nước này rồi thì phải lên tiếng thôi. "Tôi không sao? Nhưng có điều... tôi... tôi chưa thể ra ngoài được."

Chưa thể ra ngoài?

Mặt biến sắc, Cảnh Dương khẽ ho một tiếng, trước khi quay đi anh nói: "À, ừm. Vậy cô cứ... từ từ."

Không còn lời nói nào để diễn tả, Nhã Tịnh mất mặt đến mức chỉ muốn đâm đầu vào tường chết quách cho xong.

"Không phải chuyện đó, tôi..."

Thở dài, cô bất quá phân tích một chút, xua đi mấy thứ không tốt đẹp, bình tĩnh trấn an mình nghĩ đến những điều có lợi, hòng tai qua nạn khỏi. Xem nào... đằng nào cô cũng không thể ở mãi trong này, trước sau đều phải ra ngoài mua đồ dùng. Chân què khó đi, chi bằng mặt dày nhờ anh ta ghé qua siêu thị một chuyến. Xấu hổ thì đã sao, cùng lắm anh ta... không dám gặp mặt cô nữa.

Hu hu hu hu... Thôi được rồi, Triệu Nhã Tịnh, cố lên!

"Cảnh Dương! Thật xin lỗi, nhưng tôi có thể nhờ anh một chuyện được không?"

Cảnh Dương cúi đầu, nghiêm túc lắng nghe cô nói: "Được, cô nói đi!"

Hắng giọng, Nhã Tịnh mang tâm tình phức tạp ấp úng nói ra: "Thật ra, họ hàng của tôi tới thăm."

"Họ hàng!" Anh hỏi lại.

"À... ý tôi là, phụ nữ... mỗi tháng đều đến... chu kỳ. Lúc nãy anh hỏi tôi muốn đi đâu, tôi đi là để mua..."

Đến chết Nhã Tịnh cũng không thể nào thốt ra ba chữ "băng vệ sinh". Mặc dù thời đại bây giờ không còn quan trọng hóa vấn đề chu kỳ sinh lý của phụ nữ như ngày xưa nhưng cô không thể mạnh mẽ như người khác, thẳng thắng trình bày vấn đề của mình.

Cảnh Dương ở bên ngoài nghe đến đoạn chu kỳ liền khựng người ra, không cần cô nói hết câu cũng đủ biết cô muốn mua thứ gì. Chỉ là bây giờ anh cũng không biết phải mua nó như thế nào...

"Được, tôi mua giúp cô." Nói xong anh quay người bước thẳng ra cửa, đi tìm cửa hàng chuyên bán tạp hóa gần nhất có thể.

Cửa hàng tiện lợi gần nhà đóng cửa, anh đành chạy xe vào siêu thị, xách giỏ đến khu đồ dùng cho nữ chọn lấy chọn để, không cần biết là ban ngày hay ban đêm, có cánh hay không có cánh, miễn là băng vệ sinh anh đều mua tất.

Vô tình, một bà thím cũng đến khu này mua hàng, nhìn thấy anh chất đầy một giỏ, liền bật cười lên tiếng: "Anh bạn trẻ, lần đầu mua cho vợ à? Cậu không sợ đem đống này về, cô ấy sẽ trách mắng cậu sao?"

Bị người khác chỉ điểm nhắc nhở, hai huyệt thái dương của anh giật giật liên hồi, xấu hổ cúi gằm mặt, không để tâm đến lời bà ta nữa.

Bà thím thấy anh đỏ mặt, liền mỉm cười, hưng phấn chỉ dạy cho anh hiểu khi phụ nữ đến chu kỳ sẽ cần những thứ gì.

...

Trong căn nhà nhỏ, Cảnh Dương mang đồ dùng cần thiết đưa cho Nhã Tịnh.

Mấy phút sau, Nhã Tịnh mang theo đôi má nóng bừng bước ra ngoài. Cô dè dặt ngồi xuống sofa, nhìn anh từ trong bếp đi ra, mang theo ly trà gừng thơm phức đẩy về phía mình.

"Cô uống đi cho nóng, không biết cô có dùng tới không nhưng tôi có mua mấy thứ này."

Đón lấy túi đồ anh mua ở siêu thị mở ra xem, Nhã Tịnh ngạc nhiên khi nhìn thấy bên trong có thuốc giảm đau mình hay dùng và một hộp miếng dán giữ ấm.

"Cảm ơn. Lại làm phiền anh nữa rồi." Cô lí nhí mở miệng nhưng không dám nhìn vào mắt anh.

Cảnh Dương gãi đầu không nói lời nào. Hai bên cứ thế rơi vào khoảng lặng.

Hôm nay dự báo thời tiết vô cùng lạnh, nhưng không hiểu sao ở trong này lại nóng đến như vậy, nhiệt độ tăng đến chóng mặt. Nhịn không được, cả hai cùng đồng thanh lên tiếng, giây tiếp theo người này mời người kia nói trước, vô hình chung làm cho không khí càng thêm mất tự nhiên.

Cảnh Dương: "Hôm nay cô không đi tái khám?"

Sực nhớ đến việc gì đó, Nhã Tịnh vỗ đùi cái chát, khua chân múa tay vì quên mất bản thân phải đến bệnh viện khám chân.

Đợt trước đưa cô đến bệnh viện, bác sĩ có đưa lịch tái khám cho hai người, anh ngẫu nhiên xem qua, kết quả nhớ in trong đầu. Hôm nay cũng không phải cuối tuần, anh đặc biệt xin phép về sớm đến thăm cô, nói thăm thì không đúng lắm, chủ yếu là đến xem cô đã đi khám hay chưa.

Nếu muốn biết như vậy anh chỉ cần nhắn tin hoặc gọi điện cũng được mà!

Thôi bỏ đi, dù gì cũng đã đến.

Nhã Tịnh ngồi cười hì hì, lấy tay gãi đầu: "Vậy anh..."

Nguyên văn câu cô muốn hỏi là tại sao anh lại đến vào giờ này, nếu cô không nhầm mọi khi anh đều ghé vào buổi sáng sớm hay sao? Chả nhẽ anh muốn đích thân đưa cô đến bệnh viện?"

Không cho Nhã Tịnh cơ hội suy nghĩ linh tinh, Cảnh Dương liền đứng dậy. "Cô thay đồ đi, tiện đường tôi đưa cô đến bệnh viện."

Lại là tiện đường, cô thật sự muốn biết anh tiện đường như thế nào. Ngày nào cũng nói tiện đường, tiện đường, tiện đường đến mức khiến cô phải suy nghĩ linh tinh.

Một lúc sau, Nhã Tịnh choàng khăn ra ngoài, tay cầm chìa khóa đóng cửa. Đợi cô khóa xong, Cảnh Dương vòng lên phía trước cúi thấp người xuống.

Nhã Tịnh từ phía sau không nghĩ ngợi nhiều, rất tự nhiên phối hợp trèo lên lưng người ta, hai tay vòng ra phía trước ôm chặt. Đợi anh đứng dậy đi mấy bước, cô thoải mái hỏi một câu: "Tôi có nặng lắm không?"

Cảnh Dương cười thành tiếng, cố tình trêu: "Chả trách buổi sáng cô lại ăn nhiều như vậy."

Nghe anh nói thế Nhã Tịnh liền xấu hổ, đầu cúi gằm chạm vào vai anh. Ai bảo cô tò mò làm gì.

Khóe môi Cảnh Dương bất giác cong lên, thành thật trả lời lại: "Không nặng chút nào."

Có con bọ ngọ nguậy khắp cả người, Nhã Tịnh không ngờ, anh lại có nhã hứng đùa cợt với cô như vậy. Thế là suốt đường đi, cô đều tìm chuyện nói với anh, anh cũng thoải mái trao đổi lại cô, dần dà không còn khoảng cách ngại ngùng nữa.

...

Một ngày nọ. Nhã Tịnh đang trong giờ làm thì nhận được tin nhắn của Cảnh Dương.

"Có việc, cần cô giúp!"

Nhã Tịnh đơn giản không nghĩ nhiều, cũng không quan tâm đến việc mình có làm được hay không. Xem xong tin nhắn thì cười ngây ngốc, tay gõ gõ lên bàn phím "được, gặp anh sau giờ làm".

Đúng giờ, Cảnh Dương cho xe chạy đến khách sạn, nơi Nhã Tịnh làm việc. Ngồi trong xe đợi năm phút, phát hiện từ trong tòa nhà có cô gái mang giày cao gót chạy như bay ra ngoài, đầu dáo dác ngó quanh.

Chỉ sợ cô ngã làm đau chân mình lần nữa, anh vội vàng ra ngoài giơ tay ra hiệu. Lại phát hiện cô ăn mặc phong phanh, nhất thời không chịu được lên tiếng nhắc nhở. Cô cũng không nói gì, nghe lời anh lấy áo khoác trên tay mặc vào rồi mới trèo lên xe.

Nhã Tịnh: "Anh muốn nhờ tôi giúp chuyện gì vậy?"

Cảnh Dương: "Không vội, đến nơi cô sẽ biết."

Đến nơi? Nơi nào?

Trong lúc suy nghĩ lời nói của anh, Nhã Tịnh bất ngờ bị cơ thể to lớn che phủ, lập tức cả người biến thành pho tượng.

Tạch một tiếng, anh lùi về vị trí cũ.

Là anh chủ động thắt dây an toàn cho cô. Thế mà làm cô giật hết cả hồn.

Cảnh Dương chở cô đến một biệt thự ngoại ô ngoài thành phố, cảnh quan ở đây vô cùng đẹp, không khí cực kỳ trong lành, lại còn có thể nhìn ra sông hóng gió. Không những thế, ngôi nhà được xây theo phong cách Châu Âu, nửa sau đều bị bao bọc bởi cây cối.

Nhã Tịnh thắc mắc không biết tại sao anh lại đưa cô đến đây, nhưng lúc bắt gặp gương mặt nghiêm túc của anh cô không dám hỏi nữa.

Anh dẫn cô vào nhà, vừa vào đến cửa thì thấy một người phụ nữ trung niên từ trong đi ra. Bất ngờ nhìn thấy hai người, mặt mày liền trở nên hớn hở, chạy ra nghênh đón.

Nhã Tịnh mặc dầu không biết là ai, chỉ theo phép tắt cúi người chào bác gái một tiếng.

Cảnh Dương: "Thím Diệp, ông và bố đâu rồi ạ?"

Thím Diệp thấy anh vui lắm, còn liếc nhìn cô gái đi chung với anh không ít: "Lão gia đang ở ngoài vườn, còn bố cháu ra ngoài từ sáng sớm, chắc tối mới về."

"Cảm ơn thím!"

Cảnh Dương lại dắt cô vòng ra sau nhà, nơi có khu vườn đẹp đến xao lòng. Cây cỏ tươi tốt, hoa lá xum xuê, nhìn sơ qua là biết được người khác chăm bón rất cẩn thận. Nhã Tịnh nhất thời bị quang cảnh nơi đây làm cho mê mẩn, bước đi càng lúc chậm dần, chậm dần.

Cảnh Dương không để ý, lúc quay qua thì không thấy cô đâu nữa. Sốt ruột, anh đảo mắt đi tìm, phát hiện ra bộ dạng có chút lơ ngơ của cô, không biết là nhìn cái gì mà say sưa đến như vậy. Theo bản năng, anh nhìn một chút, thu những điều mình cho là thích vào trong đầu.

Tại nơi khác, Nhã Tịnh nhìn hết chỗ này đến chỗ kia, trong lòng xuýt xoa khen ngợi Cảnh Dương có ngôi nhà đẹp như vậy. Bông này tên gì nhỉ...

"Đi thôi!" Cảnh Dương lại gần lên tiếng, nắm lấy tay cô kéo về trước, Nhã Tịnh bị nhiệt độ tay anh làm cho giật mình, nhất thời bối rối rụt tay lại.

Cảnh Dương: "Vậy... theo sát một chút!" rồi quay mặt đi.

Theo sau vào trong một chút, Nhã Tịnh nhìn thấy một mái che nhỏ, bên trong có ông cụ đầu bạc tóc ngồi trên xe lăn, trên mình có tấm chăn mỏng vắt ngang qua. Trong tay còn cầm kéo cắt cành, tỉa từng chiếc lá cho chậu hoa nhỏ.

Nhã Tịnh đoán đó là ông nội Cảnh Dương.

Chợt sực nhớ ra điều gì đó, cô lấm lét kéo vạt áo anh, thầm thì: "Tại sao không nói cho tôi biết là đến nhà anh, ít nhất cũng để tôi không đi tay trống chứ!"

Thấy cô xem trọng như vậy, đáy mắt Cảnh Dương liền hiện lên vài phần mãn nguyện: "Không sao, nhà tôi không thiếu gì cả."

Là sao, ý anh chê cô không mua nổi một quả dưa hấu chứ gì? Không thèm để ý đến anh nữa, cô tập trung đến người phía trước, sốt ruột không biết phải chào thế nào cho phải phép.

"Ông nội!" Ông nội tuy già nhưng tai rất thính, chỉ mới nghe một tiếng đã nhận ra ai, còn không thèm quay đầu nhìn.

Nhã Tịnh ở bên căng thẳng, bắt chước theo anh chào ông nội một tiếng. Lần này ông nội không những quay đầu nhìn còn lỡ tay cắt phải một nhành cây, nhành không điểm tựa liền ngã qua một bên.

Nhìn nhành cây sắp rớt xuống đất, Nhã Tịnh không khỏi hốt hoảng. Cái cây quý như vậy lại bị cô dọa làm cho ông nội giật mình cắt phéng đi. Thật là...

Cảnh Minh Viễn không còn tâm trạng tỉa cây nữa, đem toàn bộ tư tưởng áp lên cô gái trẻ trước mặt. Ông hắng giọng một tiếng, đẩy xe qua bàn trà, vừa pha vừa gọi bọn họ ngồi xuống.

Nhã Tịnh ngồi bên Cảnh Dương, hai tay đón ly trà từ tay ông nội, lễ phép nhấp một ngụm. Tuy cô không thích uống trà lắm nhưng cũng giả vờ tấm tắt khen ngon.

Ông nội nhìn cô hài lòng, sau đó đến màn thăm hỏi: "Cháu là bạn..."

"Cô ấy là bạn con, tên là Triệu Nhã Tịnh." Còn không để Cảnh Minh Viễn nói hết câu, Cảnh Dương đã nhanh mồm cướp lời.

Cảnh Minh Viễn khó chịu liếc nhìn cháu trai mình. Đã đến nước này rồi mà còn giấu, còn muốn ông già này tức chết mới chịu sao.

"Tiểu Tịnh, cháu năm nay bao nhiêu tuổi?"

Nhã Tịnh: "Cháu..."

"Ông nội! Nhã Tịnh năm nay hai mươi chín tuổi, làm quản lý khách sạn năm sao trong thành phố, sống một mình." Cảnh Dương tiếp tục chen vào, không để cho Nhã Tịnh có cơ hội mở lời.

Cái gì vậy? Nhã Tịnh ngồi nhìn Cảnh Dương với ánh mắt không thể ngạc nhiên hơn.

Cô cảm thấy hơi đau đầu. Anh nói mấy lời đó với ông nội làm gì, cứ như đang dắt bạn gái về nhà giới thiệu vậy. Sao cô thấy hoang mang quá vậy nè.

Cảnh Minh Viễn bị cháu trai liên tục ngắt lời, bực mình trừng anh một cái. Sau đó thẳng thừng sai anh vào nhà lấy hoa quả mời khách.

Anh nhất quyết không đi, thay lời cô giải thích còn có việc cần giải quyết gấp, không thể ở lâu. Nói xong, anh đứng dậy nắm chặt tay cô lôi đi. Bỏ lại ông nội đang giận tím mặt ở đằng sau.

Nhã Tịnh thấy tình hình không hay cho lắm, bối rối nhìn về sau. Ông nội đã già yếu, chân không đi được mà phải ngồi xe lăng, chỉ sợ anh và cô đi rồi ông sẽ ngã bệnh mất.

Nhã Tịnh quay qua Cảnh Dương, môi anh mím chặt thành đường, ánh mắt không thể sắc lạnh hơn.

Thầm nghĩ, quan hệ giữa hai ông cháu nhà này không tốt, tốt nhất là cô không nên nói gì vào lúc này thì hơn.

Trước khi lên xe, Nhã Tịnh nghe thấy tiếng ai đó gọi tên Cảnh Dương. Hai người bọn họ cùng quay đầu lại.

Đi về phía này là một người đàn ông bận comple, dáng dấp cao ráo, nụ cười trên gương mặt không thể rực rỡ hơn.

Càng gần, Nhã Tịnh càng nhìn đến sững người, cứ tưởng mình bị vãn đầu hoa mắt. Vội đem tay đi dụi để trông rõ hơn.

Người này có gương mặt giống y đúc Cảnh Dương, chân mày rậm, đôi mắt cương nghị sâu hun hút, mũi thẳng, môi mỏng. Chỉ khác ở chỗ ốm hơn Cảnh Dương một chút, tóc cũng dài hơn, chải chuốt trông rất phong độ, lịch lãm.

"Cậu ta là em sinh đôi của tôi, Cảnh Triều."

Hóa ra là anh em sinh đôi, hèn gì giống nhau như hai giọt nước. Nếu hôm nay cô không biết, chỉ sợ sau này ra đường sẽ nhận nhầm anh em bọn họ thành một.

"Chị dâu!" Cảnh Triều cười một tiếng, lịch sự chào cô.

Chị dâu? Cô không nghe nhầm đấy chứ. Trông cô giống bạn gái của Cảnh Dương lắm sao, ai ai cũng trông ra cô là nửa còn lại của đội trưởng...

Bổng dưng trong lòng vang lên tiếng chuông nhỏ, leng keng cảnh báo. Không phải chứ, việc mà đội trưởng muốn nhờ cô giúp là biến thành bạn gái giả, đối phó với người nhà! Oan ức!

Tuy phát hiện hơi muộn nhưng Nhã Tịnh không thể không quay đầu nhìn anh chất vấn. "Tại sao tôi lại là bạn gái của anh!"

Biết cô đã vạch trần được âm mưu của mình, Cảnh Dương chỉ có thể đáp lại với ánh mắt hết cách. "Tôi xin lỗi!"

Cảnh Triều ở hướng đối diện, thấy hai người liên tục đưa mắt thâm tình mà lùi một bước. Ban ngày ban mặt, hai người có thể giữ thể diện cho thằng em này được hay không!

"Em không làm phiền hai người nữa, khi nào có cơ hội anh nhớ mời chị dâu về nhà dùng cơm nhé!"

Nhã Tịnh cau mày, tính lên tiếng giải thích thì bị Cảnh Dương mạnh bạo ôm chặt lấy eo, kéo sát vào người anh: "Không thành vấn đề, khi khác anh sẽ dẫn cô ấy đến."

Bị làm cho tức chết, cô liền đá vào chân anh một cái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net