Thái tử động chân tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rồi y thoái thác kiếm chuyện quay về Kim An điện trước. Nhốt bản thân trong tư phòng, tịnh tâm vấn mình. Nhưng vấn mình đâu không thấy, chỉ toàn thấy hình ảnh Tiêu Chiến lảng vảng khắp nơi trong suy nghĩ, còn có thể nhớ lại cảm giác bồi hồi đến cùng cực khi môi hôn chạm vào nhau.

Cảm giác miên man đến khó tả cứ mãi lấn át lấy phần thần trí tỉnh táo của chủ tử điện Kim An.

Nhất Bác phải khó khăn lắm mới có thể ổn định tâm tình, thì <Cạnh> tiếng kéo của tư phòng y vang lên, Nhất Bác chỉ kịp nhìn thấy Tiêu Chiến lách mình qua khe cửa hẹp rồi liền bị hắn đè sát vào tường, chuyên tâm hôn lên môi y một đạo.

Nhất Bác sững người, đầu chóng vánh chẳng nghĩ thêm được gì thì nghe được hắn nói:

- Rồng con, ngươi nói mời ta ăn vậy mà dám cướp đồ ăn trên miệng ta.

- Hên cho ngươi là ngươi nuốt rồi, nếu không lão tử sẽ đòi lại không sót tẹo nào.

Nói rồi hắn bỏ ra ngoài, mang một bụng ấm ức bỏ đi, ném lại cho Nhất Bác sự điên đảo thần hồn, tâm chẳng còn tịnh, tay chân không còn trụ nỗi nữa, vì qua cái hôn "đòi miếng ăn" ban nãy, y đã ý thức được, rốt cuộc y bị gì rồi.

Thái tử Thiên tộc đã nhận ra bản thân bị mị lực bẩm sinh từ Hồ tộc của Tiêu Chiến làm cho bản thân rơi vào mị cảnh, khiến nơi lồng ngực đập nhanh, hồi hộp, tâm can như lửa thiêu đốt, bản thân như rơi vào tâm ma.

Chính vì thế, y đã ngầm quyết định, nhất định phải giữ khoảng cách với Tiêu Chiến, không để cho mị lực bản thể của hắn làm ảnh hưởng đến y được.

MỘT QUYẾT ĐỊNH ĐI VÀO LÒNG ĐẤT!!

Sau khi đã bình tĩnh ít nhiều, Nhất Bác đã đưa Tiêu Chiến về Nga Mi sơn, hắn năn nỉ y để hắn trở về bằng đường mình đã trốn đi, sau khi từ biệt, Nhất Bác một hơi đi mất, Tiêu Chiến hắn lại lủi thủi về động, vừa thấy hắn, Lâm Ngọc và Trác Thành đã lao đến hỏi han:

Lâm Ngọc lo lắng: Tiểu Tán, con đi đâu vậy? Đi suốt cả tháng trời, ta.... ta llo cho con lắm có biết không hả? Tiểu tử thối này!

Trác Thành: Không ra một cái thể thống gì cả, ngươi có biết di nương lo cho ngươi lắm không hả?

Tiêu Chiến giật mình "Cả tháng? Sao lại là cả tháng? Chẳng nhẽ nói một ngày trên trời bằng một năm dưới trần là thật sao?" Hắn cơ hồ nhận ra sự lo lắng của hai người mà thương yêu hắn nhất, Tiêu Chiến áy náy, định bụng sẽ nói thật và xin lỗi Lâm Ngọc nhưng chẳng biết ma xuôi quỷ khiến thế nào hắn lại chỉ tay về hướng Đông:

- Ta... ta thấy kết giới chỗ kia bị hỏng.... nên liền chui ra đi chơi, đi đến quên trời quên đất....

Giọng điệu hắn càng lúc càng mềm mỏng, càng nhỏ lại:

- Nương... ta xin lỗi biết lỗi rồi mà~

- Lần sau sẽ không như vậy nữa...

Nghe hắn thú tội kiểu đấy, Trác Thành liền húng hắng mấy câu:

- Còn có cả lần sau cơ đấy, Di nương, người vạn vạn đừng tin hắn.

- Đại lừa đảo.

Tiêu Chiến nhíu mày:

- Ngươi im miệng, bớt có châm dầu vào lửa.

Rồi hắn lại nỉ ngon bên chân Lâm Ngọc:

- Ta hứa sẽ không có lần sau đâu mà~

Lâm Ngọc dịu dàng xoa đầu hắn:

- Con lớn rồi, ta cũng không thể giữ con mãi ở đây, nếu con đã ra được bên ngoài thì có thể hứa với ta một chuyện không?

Không ngờ chẳng những không bị trách mắng mà lại được đồng tình thế này, dù có bắt hắn chấp nhận hứa mười điều trăm điều hắn cũng sẽ làm. Vì thế, hắn vội gật đầu đồng ý:

- Người nói đi, ta át sẽ làm được.

Chuyện mà Lâm Ngọc sắp nói ra đây, vốn là điều khó lòng mở lời, không có thời khắc nào mà bà không nghĩ về nó, không biết nên khai khẩu nói với hắn như thế nào cho hợp tình hợp lí.

Lâm Ngọc đỡ hắn dậy, bèn bắt đầu kể từ thời khắc cuối cùng mẹ thân sinh của hắn giao Tiêu Chiến cho bà, chỉ mong rằng hắn có thể tiêu dao tự tại, vui vẻ với đất trời, đừng dại dột khóa mình vào tình trường.

Tiêu Chiến cố hỏi lý do tại sao mẫu thân mình qua đời thì chỉ nhận lại được hai chữ đơn giản là "khó sinh".

Từ nhỏ Tiêu Chiến đã cố gắng không đào bới sự thật về cái chết của mẫu thân, vì hắn tin tưởng lời Lâm Ngọc nói. Nhưng kể từ cái giây phút biết rằng năm đó Thiên Duyên đưa vào thân thể hắn viên đan, giúp Tiêu Chiến tránh xa hồng trần, thì đâu đó trong lí trí hắn đã nhen nhóm lên ngọn lửa nhỏ muốn đi tìm chân tướng sự thật khi xưa.

Muốn biết lý do tại sao hắn lại không được gần nữ sắc, muốn biết lý do tại sao mẹ hắn lại mất và ắt hẳn Lâm Ngọc vẫn còn giấu hắn điều gì đó. Nhưng mọi suy tư đều không biết nên giải đáp làm sao, vì sở dĩ Tiêu Chiến không biết nên bắt đầu câu chuyện từ đâu.

_________________________

Một thời gian trôi qua, thường ngày Tiêu Chiến hắn vẫn lén dùng máu mở kết giới hạ phàm rong chơi, nhưng khác với lần đầu tiên, những lần này hắn đi đến nửa ngày là đã biết tự về, sợ không về sẽ bị người nhà phát giác mất.

Mỗi ngày đều xuống nhân giới chơi, vậy mà không có lần nào là tương ngộ lại với Nhất Bác, rồi cũng trôi đi mấy lần trăng sáng* dần rồi cảm thấy mục đích của hắn khi lẻn ra ngoài không còn là đi chơi nữa mà là để tìm Thái tử Thiên cung.

(*Mấy lần trăng sáng: qua mấy tháng)

Thái tử Thiên cung bặt vô âm tín* đã lâu, trong lòng Tiêu Chiến sớm đã muốn chạy thẳng lên Thiên cung kiếm y, nhưng ngặt nổi ngày ấy lúc đưa hắn lên là lúc hắn đang trốn trong lòng Tiểu Kim Long kia, nên giờ này làm gì biết đường mà thông Thiên.

Tiêu Chiến ủ rủ trốn ở góc phố bó gối nghĩ cách thì... Một bàn tay ấm áp liền kề lên gò má hắn, Tiêu Chiến ngước mắt để xem kẻ gan to bằng trời này là tên nào, thì ngay lập tức hắn nhảy lên đu ngay lên tiên thể người nọ:

- Rồngggg connnnnnnn~

- Lão tử nhớ ngươi muốn chết~

- Vì sao ngươi không đến tìm ta?

(*Bặt âm vô tín: không có tin tức)

Nhất Bác vỗ nhè nhẹ vào lưng hắn mấy cái:

- Ngoan, ta có công sự nên không thể tìm ngươi chơi được.

- Hôm nay không nhịn được liền muốn đi tìm ngươi.

- Ngươi.....

Còn chưa hỏi xong câu tiếp theo y đã bị Tiêu Chiến ngắt lời:

- Ngươi làm sao tìm được ta?

Thoải mái vô ngần y đáp:

- Ta theo mùi của ng... à không, ta đi ngang qua thì thấy ngươi ở đây.

Có thể phủ nhận lúc nào thì phủ nhận lúc đó, không thể thừa nhận với Tiêu Chiến rằng y nhớ nụ cười của hắn, nhớ dáng vẻ nhỏ nhỏ hay lon ton của hắn lúc nào cũng thích đu trên người y, vì thế Nhất Bác mới bảo rằng tình cờ đi ngang.

Quả nhiên kẻ đang ôm chặt lấy y kia tin răm rắp, cũng chỉ có hắn mới tin đến sái cổ vậy thôi, chứ đến loài chanh dây, loài rùa cũng không tin đừng nói đến những người khác. Cũng may hôm nay Nhất Bác ra ngoài không mang theo Quách Thừa kia nếu không bao ẩn ý của y đều bị người nọ nhìn ra.

Y vẫn mặt không đổi nhưng ý cười vẫn nơi khóe mắt, vừa bế hắn vừa rảo bước khắp nẻo đường, khiến bao ánh mắt vừa kì thị vừa ngưỡng mộ. Mặc kệ tất cả, vì cái cảm giác bồng bế lão Hồ ly này quá mức thư thái đi, khiến con người ta sinh ra ích kỉ không muốn ai đượcc có quyền bế bồng hắn cả.

- Tiêu Chiến, ngươi muốn cùng ta đến bình nguyên không? Ta có công vụ... nhưng lại không muốn để ngươi chơi một mình.

Đương nhiên là muốn đi rồi, không cần nói cũng biết hắn muốn đi đến mức nào, tuy nhiên hắn vẫn băn khoăn:

- Hay là về núi xin nương của ta một tiếng có được không?

Lời nói ra không thể rút lại, cơ mà đến xin với thân phận gì đây, lúc nhỏ Lâm Ngọc từng cảnh cáo hắn không nên giao du Thiên tộc, chợt Tiêu Chiến cười ma mãnh, hắn ghé tai Nhất Bác thì thì thầm thầm.

Nhưng yêu tính không bằng trời tính, kết giới này đối với người trong núi tuyệt đối không gây khó dễ nhưng đối với hắn và Nhất Bác thì có vẻ quyết tâm làm tới, khi xưa hắn không thể ra, bây giờ thì y không thể vào, đánh bất đắc dĩ mời Lâm Ngọc ngự giá ra chỗ hắn hẹn y.

Lấy thân phận là một tiểu linh xà vừa thành hình khi nghe thuyết giảng của cao nhân núi bên, Nhất Bác đã thành công xin phép được Lâm Ngọc cho hắn đi chơi. Vốn định ngăn lại vì chưa biết được thân phận y, nhưng bởi pháp lực của Nhất Bác đã che đi quá nửa nên Lâm Ngọc đành miễn cưỡng cho Tiêu Chiến đi với hắn vài hôm.

Dù sao hắn cũng lớn rồi, cũng nên có bằng hữu, chỉ cần không phải kẻ mưu mô, gián xảo là được.

........

Không quá lâu để đến bình nguyên rộng lớn với thảm cỏ xanh như lụa, nhưng loài hoa dại li ti chen chúc nhau mục thành cụm nhỏ, lóa mắt bởi khung cảnh trong lành đẹp đẽ, hắn nắm tay Nhất Bác vung bước chạy dài trên bãi bình nguyên:

- Aaaaaaaaaaaa, thích quá đi Rồng con~

Chạy đã đời, Tiêu Chiến kéo Nhất Bác nằm lăn trên dải lụa xanh non, những giọt sương sớm vẫn còn đọng trên nhánh cỏ nhỏ bị một Hồ một Long thấm ướt hết áo, đùa nháo hồi lâu, hắn cư nhiên gối đầu liên ngực y:

- Mệt quá, cho ta mượn nằm một lát.

Thản nhiên như ở cái động quen thuộc của mình, hưởng thụ làn gió sớm mơn trớn nơi bờ môi gò má, Tiêu Chiến thiu thiu ngủ, ấy vậy mà vị bên dưới vẫn yên vị, sợ một chút động đậy cũng phiền tới hắn, y chậm rãi vỗ về lưng mảnh, Tiêu Chiến trong cơn mơ màng vô thức làm lộ tai và đuôi.

Đôi tai được bao phủ bởi lớp lông tơ đỏ hồng lay chuyển nhẹ nhàng theo từng nhịp thở của hắn, chiếc đuôi bông xù lấp lành ánh đỏ được hắn chải chốt thường ngày ve vẩy từng nhịp theo mỗi cái vỗ mà Nhất Bác làm trên lưng hắn, rất nhanh Tiêu Chiến đã ngủ mất, Nhất bác hạ tầm mắt ngắm nhìn thịnh thế mỹ nhan trước mắt, không khỏi cảm thán trong lòng.

Tính đến giờ, y gặp qua vô số Hồ yêu nhưng lại chẳng có vị nào đẹp như vị đang gối đầu lên ngực hắn cả, y đưa tay lướt qua trên ngũ quan của hắn, ôn nhu vén gọn lại lọ tóc phủ ngang mặt người, thoáng nghĩ "Phải mà không gian thời gian có thể ngừng lại mãi mãi ở thời khắc này thì hay biết mấy!"

Vừa nghĩ đến đấy thì <Ầm> lòng đất dấy lên một tiếng vang dữ dội, Nhất bác giật mình vội che tai người trong lòng tuy nhiên vẫn là tiếng động quá lớn, đánh thức người ta mất rồi. Tiêu Chiến bực dọc mở mắt, lọt vào nhãn quang của hai vị này là một quái yêu chân thân là Báo thành tinh tầm ngàn niên tuổi, thân thể tráng kiện chỉ được quấn qua một lớp da báo đen kịt, tay cầm chắc hai đại đao cong vút chỉ về phía đôi Long, Hồ đang trải mình trên cỏ xanh.

Hóa ra tiếng động đó là do vừa nãy hắn xuất hiện nhưng hai cái người này không một ai để ý đến gã, nên gã đành phải bật mình tung người một cái lên cao, đáp đất một cái ầm> nhằm tạo sự chú ý. Quả là một con báo thích làm màu.

Bị kinh động quá lớn này kéo khỏi thơ mộng, cả hai không thể không nghiêm chỉnh đứng lên, Tiêu Chiến thu tai và đuôi lại, còn Nhất Bác với giọng âm trầm y hỏi:

- Các hạ là....?

Tên Báo nọ lớn giọng:

- Ta là Vương Tạc, chỗ này là địa bàn của ta, ai cho các ngươi bén mảng đến đây làm trò ... làm trò.... làm cái trò xấu hổ đến vậy?

Cái gì mà trò xấu hổ, Tiêu Chiến chỉ tay tố giác :

- Ta làm cái gì mà ngươi bảo là trò xấu hổ?

- Không phải lão tử chỉ ngủ thôi à?

Người bên này chưa nói xong, kẻ bên kia đã đánh đến, gã vung đao đến thẳng vị trí của cả hai, Nhất Bác vội vàng đẩy Tiêu Chiến ra. Y vừa tung ra một chiêu đã thấy Tiêu Chiến đánh đến mấy lượt, chỉ là sống mãi trong an nhàn nên lúc thi triển năng lực lại để nhầm thành lộ ra bản thể.

Tai và đuôi bị hắn làm lộ ra lần nữa , tức thì hoàng bào của Nhất Bác phủ lên người hắn vì đơn giản là y không muốn ai thấy hắn trong cái bộ dạng câu nhân đó cả. Tiêu Chiến hiểu ý nên một tay giữ chặt lấy áo, một tay vẫn có thể đánh cho cái gã kia không kịp tiếp chiêu, y bên này thu đòn, không thể nhịn được cười vì nghe lão Hồ kia vừa đánh vừa trách móc:

- Ngươi có biết vừa nãy lão tử ngủ ngon lắm không hả?

- Ngươi có biết mãi ta mới mượn được hắn chỗ để gối đầu không hả?

- Ngươi... Ngươi, cái tên này ta thật muốn đánh chết ngươi.

Kẻ kia chằng những đuối lý mà còn đuối sức, bị đánh liên tục mà không thể phản kháng, hắn ta buông vũ khí xin hàng, dập đầu gọi hai chữ:

- Đại ca!

- Tha mạng.

_____

Hôm qua mị viết xong cái mị quên đăng luôn

Xin lỗi các tình yêu nhiều~

Nhớ cmt nha các zị


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net