Chương 2: Hành Thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn chưa mở mắt ra Trình Nhật Phong đã nghe thấy thanh âm ồn ào nào là "bắt hắn lại đừng để hắn chạy", "hắn ở bên này", "nhanh nhanh đuổi theo".

Sau đó liền cảm nhận được cơ thể mình đang chạy như điên về phía trước, lúc này cậu mới ý thức được mình đang bị người ta đuổi bắt.

Trình Nhật Phong lệ rơi đầy mặt, cậu vừa mới tới đây còn chưa hiểu mô tê gì mà bị đuổi bắt kiểu này là sao hả trời?

Cố gắng chạy một hồi, cậu phát hiện chỗ này lớn quá, chỗ nào như chỗ nấy không phân biệt được ở đâu với ở đâu. Mắt thấy có người từ một góc chạy ra, Trình Nhật Phong bèn chạy vào khúc hành lang khác, lại từ một góc thấy một nhóm nhỏ binh lính, cậu đau khổ nhảy qua hành lang, chạy ào vào khuôn viên giống với hoa viên ở bên trái.

Vào rồi cậu còn đau khổ hơn, bên trong vậy mà có người, đứng không ít người đâu. Đang không biết làm sao thì hệ thống cứng nhắc vang lên.

[Hành thích người mặt hoa phục].

Cái gì? Chuyện gì xảy ra?

"Tử Ảnh gì vậy?"

Đợi một lúc, không nghe được đáp án, cậu lại hỏi, nhưng không có câu trả lời. Tình huống có chút không biết làm sao cậu đành chạy thẳng vào, vì cậu bị người bên trong phát hiện rồi.

Trình Nhật Phong sờ soạng trên người xem có cây kiếm thanh đao hay dao găm gì không, sờ soạng một hồi cũng may là có, nhưng mà là phi tiêu.

Không có thời gian, phi tiêu gì đó cậu không biết dùng, nhưng ném thứ gì đó trúng đích thì cậu làm được.

Người bên trong tuy phát hiện ra cậu, nhưng có vẻ không để ý lắm, lúc này cậu lại phát hiện tới hai người mặc hoa phục, cùng màu không nói kiểu dáng cũng cùng nốt, hành thích ai đây?

Do dự một hồi cậu quyết định thà giết lầm còn hơn bỏ sót.

Vì vậy cậu ném liên tục bốn cây phi tiêu, hai cây đầu tiên bay thẳng đến đầu và vị trí trái tim của đối phương, hai cây còn lại thì ngay tim và vai.

Chuyện bắt ngờ đã xảy ra.

Người đưa lưng về phía cậu trúng liền hai phát phi tiêu ngủm ngay tại chỗ.

Gì vậy? Không phải nói cổ đại ai ai cũng là kỳ tài võ học sao?

Không nói ai ai làm gì, hai người mặc hoa phục ở đây khẳng định có quyền có thế, còn là con nhà quan, vậy mà không biết né sao? Thật sự thì bốn cây phi tiêu khi nảy cậu phóng ra tuy không hy vọng một phát tắt sát, nhưng đủ để thăm dò thực lực đối phương đi. Không ngờ, một phát này vậy mà hạ được một người.

Còn chưa xoắn xuýt xong, cậu phát hiện người bị cậu cho một phát vào vai và tim đã không còn ở vị trí cũ, trong lòng nhảy dựng một cái, cậu liền lao đầu về một hướng khác rồi cấm đầu chạy.

Chỉ là chạy chưa được bao xa đã bị chặng đầu, mà người chặng đường cậu lại là kẻ còn sống kia.

Trình Nhật Phong rất không có thời gian chơi trốn tìm, đánh một trận quyết thắng thua đi, cậu không tin võ thuật ở tương lai lại thua cổ đại.

Vì vậy Trình Nhật Phong không dừng lại mà chạy về phía trước, khi đến gần đối phương thì xoay người đá xoáy, tặng cho đối phương một cước ngay cằm. Nhưng chưa có chạm vào cằm của người ta chân đã bị nắm, cậu xoay người, dùng sức bật người lên dùng chân trụ khi nảy đạp vào ngực đối phương, chỉ là người kia dường như biết cậu sẽ làm như vậy cho nên lúc cậu chuẩn bị bật lên tay đã nới lỏng, khi cậu bật lên liền buông ra lùi nhanh về phía sau.

Và thế là Trình Nhật Phong không đạp trúng mục tiêu, không có điểm tựa nên cậu rất vui vẻ tiếp đất trong đau đớn.

Khi cậu đang đến nhe răng lại nghe thấy tiếng cười khẽ.

Ông đây té đau muốn chết còn cười được, chờ đó xíu nữa biết tay ông.

Bật người đứng dậy, cậu định cho tên vừa cười mình một bạt tay, lại không thấy đối phương đâu, đang định xoay người lại xem eo đã bị ôm lấy cả người liền rơi vào cái ôm không báo trước.

Giật mình cậu muốn giãy ra, nhưng phát hiện cậu dùng bao nhiêu lực cũng không thoát được, bên tai lại là tiếng nói trầm thấp của đối phương, chắc là tên hoa phục khi nảy. Trình Nhật Phong nghĩ vậy, mà nếu không phải tên đó cậu cũng không biết ai khác, vì nảy giờ ngoài tên đó ra còn ai nữa sao?

"Cậu đi hành thích mà không chuẩn bị gì vậy sao? Đã rơi vào tay tôi rồi cậu tính sao?". Trầm Khang cười, y lần đầu tiên thấy người nào ngốc như vậy, đi hành thích mà nói cho người ta biết là hành thích ai, còn quang minh chính đại đi hành thích buổi sáng, ung dung chạy tới chỗ y hành thích y.

Chỉ là người chết kia cũng là y, có lẽ cậu xem như thành công rồi đi. Tốn bao nhiêu công sức mới tách thân thể ra được, cũng không có gì, chỉ cần y nghỉ ngơi một thời gian lại có thể tạo ra một người khác rồi.

Đúng là Trình Nhật Phong đã nhận được thông báo thành công, nhưng chỉ mới một nửa, và nửa còn lại là giết cái kẻ ôm cậu này, ôm eo thì ôm đi cái tay dời xuống mông cậu làm gì?

Dời xuống thì dời đi còn cố tình xoa xoa bóp bóp là làm sao?

Máu nóng lại dồn lên não, cậu lấy trong cửa hàng không gian ra... "cái lược"?

Trình Nhật Phong nhìn cái lược trong tay, định vứt đi thì phát hiện các răng lượt rất bén, cho nên cậu quyết định dùng cái này làm vũ khí, đã thoát không ra vậy cho y bất ngờ ở cự ly gần vậy.

Khi mà Trình Nhật Phong lấy ra cây lược Trầm Khang liền đề phòng, cho nên khi mà cậu ra tay, y dễ dàng né tránh, hai người lúc này một kẻ đừa giỡn, một kẻ bị đùa giỡn lao vào nhau đánh túi bụi.

Chỉ là Trầm Khang phát hiện vật nhỏ này càng ra tay càng hung hiểm, y cũng nghiêm túc ứng phó.

Đang lúc chỉ mành treo chuông, Trầm Khang tưởng đâu y sẽ bị đâm phải một kích trí mạng ngay tim thì ca ca hắn Trầm Vũ xuất hiện đúng lúc tách y và con mèo nhỏ kia ra.

Trình Nhật Phong còn một bước nữa thì đã thành công giết chết cái tên thích sàm sỡ cậu, nhưng con rùa đen từ đâu ra? Lại cản cậu?

Không thèm để ý, ai tới ta giết hết, với ý nghĩ này Trình Nhật Phong liền một chọi hai, nhưng người vừa gia nhập hình như không thích như vậy, ra hiệu cho Trầm Khang không được đánh nữa, bản thân hắn thì đánh mạnh lên gáy của Trình Nhật Phong.

Một trận choáng váng kéo tới, Trình Nhậ Phong chỉ kịp thấy khuôn mặt cười của người mặc hoa phục đang nhìn cậu đầy thích thú thú thì hôn mê.

Hàn Thiên buồn bực ôm người quay về tẩm cung của mình, một lời giải thích cho Trầm Khang cũng không có.

Trầm Khang thấy ca ca mình cứ vậy ôm người đi liền gọi với theo "Vũ ca, ca như vậy không được, vật nhỏ kia là của đệ mà, mau trả đây". Chỉ là y chỉ nói như vậy thôi, chứ tính Trầm Vũ y biết rõ, chán rồi sẽ bỏ, y chờ tới lúc đó là được. Chỉ qua tối nay thôi, ngày mai vật nhỏ là của y rồi. Hoặc là lâu hơn một ngày, có vẻ vậy đi.

Ý cười nơi khoé môi không giảm, Trầm Khang quay người đi về phủ Khang Nhiên của y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net