Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng là một cơn ác mộng.

Dex thả mình xuống chiếc ghế sofa, than dài một tiếng. Anh đã phải dành nguyên cả một ngày dài đầy khủng khiếp để xử lý cả đống việc, lại còn thêm cả phải đối phó với biết bao nhiêu đặc vụ khác chạy đến hỏi anh về Sloane. Mọi thứ lại còn trở nên tồi tệ hơn nữa khi đến buổi chiều, chuông báo đông vang lên liên tục, đủ mọi cuộc điện thoại thông báo khẩn cấp réo lên như một cơn lũ.

Toàn bộ thành phố bị bao trùm trong sự bạo lực và xung đột giữa người thường và người Therian. Ban đầu, họ chỉ nghĩ rằng sự kiện này là ngẫu nhiên mà thôi, mãi cho đến khi quan sát các đoạn video giám sát được ghi lại từ nhiều tòa nhà kinh doanh xung quanh. Trong tất cả các đoạn video, những người Therian khơi mào xung đột với người thường đều đeo mặt nạ đen, mặc trang phục rằn ri của quân đội và sở hữu các thiết bị vũ khí cấp quân dụng đầy đủ. Các nhà đài tin tức hùa vào bám riết lấy THIRDS, yêu cầu xác nhận cho họ về những đối tượng kích động đó có phải là các đặc vụ của THIRDS hay không. Đây quả thực là một cơn ác mông đối với Bộ phận Quan hệ công chúng. Themis đã phân tích các đoạn video và định danh hàng loạt những đối tượng là người thường, xác nhận rất nhiều kẻ trong số đó đều là thành viên của diễn đàn Loài Người Thượng Đẳng. Đó chính là lúc những giả thuyết bắt đầu được đặt ra.

Rất nhanh sau đó, mọi chuyện đã trở thành một cú sốc lớn đáng kinh ngạc khi nhóm người Therian mới nổi lên này đang truy lùng hết tất cả những thành viên trong tổ chức của Isaac ra khỏi nơi ẩn nấp của bọn chúng. Đương nhiên, đây là điều rất tuyệt vời, nhưng những người Therian này lại sử dụng bạo lực để đạt được mục đích, và đây lại chính là sự khủng khiếp nhất đối với tất cả những ai bị liên lụy vào cuộc xung đột. Thành phố này giờ đây không hề cần đến một nhóm những kẻ tự xưng là người hùng phản diện. Đơn vị Alpha vẫn phải chịu sức ép vô cùng nặng nề về mặt công việc, mặc dù bọn họ đã chuyển giao lại một số vụ án của mình sang cho các đơn vị khác.

Dex đang nằm dài một cách buồn chán trước màn hình TV thì đột nhiên có ai đó đập cửa nhà anh, làm cho anh giật nảy mình. Cái đéo gì thế? Dex đứng dậy, cẩn thận di chuyển về phía cửa trước, ánh mắt anh chợt nhìn đến cây gậy bóng chày thò đầu ra ngoài từ trong góc tường gần cửa. Mẹ nó, giờ đã quá nửa đêm rồi và anh đâu có hẹn với bất kỳ người nào đâu chứ. Anh mở khóa cửa, thận trọng kéo cửa ra, và rồi anh há hốc miệng. Anh kéo mạnh cánh cửa sang một bên, ánh mắt ghim chặt vào người cộng sự của mình.

"Sloane? Anh bị làm sao thế này?"

Sloane hơi nhếch khóe môi thành nụ cười nhạt, nhưng liền sau đó nét cười liền tắt lịm đi, cả người gã run rẩy không ngừng. Một tiếng cười nữa mang theo cả sự nức nở bật ra khỏi cổ họng gã khiến cho trái tim của Dex như bị ai đó bóp nghẹt lại. "Cậu phải nhìn thấy mấy thằng khốn kia cơ."

"Anh đánh nhau với người ta?"

Tiếng cười của Sloane không còn nữa. "Ừ. Tôi thấy trong người không ổn lắm. Tôi vào nhà được không? Cậu không cho cũng được. Tôi xứng đáng bị cậu đuổi khỏi đây."

Dex không tưởng tượng được chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh không thể để mặc Sloane trong tình cảnh như thế này được. Anh nắm lấy cánh tay của gã và nhẹ nhàng kéo gã vào bên trong nhà rồi khép cánh cửa lại phía sau lưng gã. "Anh có thấy người mình bị choáng váng không?"

Sloane gật đầu, và Dex không nghĩ được gì thêm nữa. Anh luồn những ngón tay của mình vào và nắm chặt lấy tay của gã, dìu gã lên trên tầng. Dex vòng một tay qua ôm lấy eo gã, đỡ gã đi từng bước. Nhìn gã bây giờ giống hệt như là gã có thể khụy xuống bất tỉnh ngay lập tức. Khi Dex vừa bật được đèn trong phòng tắm lên, Sloane liền vội vàng lao về phía bồn vệ sinh. Gã quỳ sụp xuống, nôn khan liên tục vào trong bồn. Chuyện này... Ừ thì anh và em trai của anh cũng đã trải qua trước đó nhiều lần rồi. Anh từ từ ngồi xuống bên cạn Sloane, dịu dàng đưa tay mình vuốt nhẹ và vỗ chầm chậm vào sau lưng gã, giúp gã xuôi hơn.

"Không sao đâu, Sloane. Cứ nôn hết ra đi." Sau khi vuốt lưng cho gã, anh đứng dậy và đi về phía chiếc tủ lắp bên dưới bồn rửa mặt. Anh lấy một chiếc cốc nhựa nhỏ, giật ít giấy vệ sinh cuốn bên trong cuộn, cầm ra một chai nước súc miệng và rồi quay trở lại bên cạnh Sloane, ngồi xuống với gã. Khi thấy Sloane không còn nôn nữa, Dex đưa cho gã ít giấy, rồi sau đó là chai nước súc miệng. "Cầm lấy đi."

"Cám ơn." Sloane khàn giọng, rồi lại liền cúi đầu vào bồn vệ sinh, nhổ thứ chất lỏng màu xanh bạc hà ra. "Cả người tôi chắc bẩn thỉu lắm."

"Ừ, đúng rồi, nhưng anh có để lại vài chiếc áo T-shirt và mấy chiếc quần ngủ ở đây. Để tôi đi lấy tới cho anh."

"Có bao giờ cậu ước rằng mình được trở thành bất cứ một người nào khác chứ không phải chính bản thân mình hay chưa?"

Dex sững lại. Anh vừa hé miệng ra định nói gì đó thì đã bị một cánh tay của Sloane đưa lên chặn lại. "Đừng trả lời. Cậu không muốn. Tôi biết cậu không hề muốn. Tại sao cậu lại phải muốn thế chứ? Cậu là một người đàn ông rất tuyệt vời." Có lẽ Dex không kìm nổi sự bối rối trên gương mặt của anh nữa, vì thế Sloane liền dùng đôi bàn tay to lớn của gã chạm vào hai bên má anh. "Khi ở bên cạnh cậu... Tôi không còn thấy căm ghét bản thân mình quá nhiều nữa."

"Sao anh lại ghét chính bản thân mình? Này, nhìn tôi đây này." Dex đưa tay xoa nhẹ đầu Sloane. "Cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì vẫn không hề thay đổi được một thứ, đó là sự tốt đẹp trong con người của anh."

Sloane lắc đầu, những giọt nước mắt tràn ra từ khóe mắt của gã khiến cho Dex không khỏi hoảng hốt. Trời ạ, có chuyện quái gì đã xảy ra rồi? Đây là lần đầu tiên anh thấy Sloane ở trong trạng thái như thế này.

"Tôi cứ mãi tự nhắc nhở mình rằng không được phép ở bên cạnh cậu nữa, làm như vậy thì sẽ không khiến tôi quá đau đớn so với việc cậu bỏ rơi tôi, nhưng tôi đúng là một kẻ nhu nhược, quá nhu nhược mất rồi. Tôi không rời khỏi cậu được, lại chẳng thể ở bên cạnh cậu nữa. Tôi còn không biết mình nên làm cái gì đây."

"Tại sao tôi lại bỏ rơi anh khi tất cả những gì mà tôi đã không ngừng cố gắng trong mấy tháng vừa qua là để chứng minh cho anh thấy tôi muốn ở bên cạnh anh nhiều đến mức nào chứ?"

Sloane lại lắc đầu, hai tay gã buông thõng xuống hai bên, vẻ bất lực hoàn toàn. "Cậu không muốn ở bên cạnh tôi đâu, Dex. Cậu không nên ở bên cạnh tôi."

"Anh thôi đi. Tôi không biết anh đã gặp phải chuyện gì, nhưng tôi không thay đổi quyết định đâu."

Sloane cười một tiếng đầy cay đắng. "Rồi sẽ thôi."

"Tôi sẽ không bỏ rơi anh mà đi."

"Cậu phải đi." Sloane cương quyết, nhưng giọng nói của gã cứ nhỏ dần. "Tôi chỉ muốn tốt cho cậu mà thôi."

"Mẹ kiếp, Sloane, đây là chuyện quái gì thế này?"

"Tôi phải đi." Sloane loạng choạng đứng dậy, và Dex liền ngay lập tức cản gã lại, hai tay anh giữ chặt lấy bả vai của Sloane, siết mạnh.

"Anh nghĩ tôi sẽ để mặc cho anh rời đi với tình trạng bây giờ của anh sao? Tôi sẽ đi lấy quần áo sạch cho anh thay, và hôm nay anh phải nghỉ lại ở đây."

"Để tôi một mình đi." Sloane chống tay đứng dậy, cả người gã loạng choạng không vững, đến mức gã còn phải giữ lấy thành của bồn rửa mặt để trụ vững được thân mình.

"Không được." Nếu như Sloane nghĩ rằng Dex sẽ dễ dàng nhân nhượng thì gã nhất định đã lầm to. Dex sẽ không bao giờ để cho Sloane rời khỏi nhà mình, thậm chí nếu như anh phải tự mình đánh ngất gã để giữ gã ở lại, anh cũng làm.

"Cút đi!" Sloane gầm lên.

"Tôi không đi đâu hết, và cả anh cũng không được đi."

Sloane quay người lại, trong mắt gã tràn đầy sự điên cuồng. "Cậu không hiểu."

"Vậy thì nói cho tôi hiểu đi."

Sloane đi đẩy người Dex ra, khập khiễng rời khỏi phòng ngủ. Trước khi gã tiến về được phía cầu thang, Dex đã đuổi theo, túm lấy áo gã rồi kéo gã lại. Anh không muốn Sloane bị ngã cầu thang đến gãy cổ luôn vào lúc này đâu, hoặc không thì gã sẽ kéo luôn cả hai người lăn thẳng một đường xuống dưới tầng. Khi gã còn tình táo, Dex không hề có cửa khống chế được Sloane, nhưng nếu khi gã trong cơn say rượu thì lại là một trường hợp hoàn toàn khác. Cả người Sloane nghiêng ngả rồi gục luôn xuống thảm trải sàn kèm theo một tiếng động va đập rất lớn. Gã xoay mình, lật người dậy, miệng không ngừng lầm bầm những âm thanh khàn khàn chẳng rõ tiếng. Dex không để ý gì nữa, ngồi xuống định giúp gã thì liền bị gã túm lấy cổ chân và kéo ngược lên. Anh la lớn, ngã ngửa người ra đằng sau, đập lưng xuống nền nhà. Sloane chồm dậy, cưỡi lên người anh; gã siết tay thành nắm đấm bổ thẳng xuống mặt Dex, nhưng lại chần chừ không hạ thủ. Dex cố gắng duy trì bình tĩnh, không tạo nên bất cứ một hành động di chuyển bất ngờ nào, từ từ vươn tay ra, bao lấy nắm đấm của gã. Anh chỉ im lặng, ánh mắt không hề rời khỏi khuôn mặt của người cộng sự.

Nắm đấm trong lòng bàn tay anh bắt đầu hơi run rẩy. Sloane hạ tay xuống, ngồi phịch sang một bên. Cả người gã co quắp lại, gã úp mặt vào lòng bàn tay, gục đầu xuống, tựa vào đùi mình. Dex không rõ bản thân anh giờ đang mong chờ điều gì, anh chỉ cẩn thận ngồi xuống, nhích lại gần từng chút một, cho đến khi Sloane vươn tay nắm lấy cánh tay anh và kéo anh rồi ôm chầm anh vào lòng gã. Dex hơi cựa người, điều chỉnh thế ngồi của mình để anh có thể nhìn thấy được gương mặt của Sloane, anh vòng tay ra ôm lại gã và trong lòng không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều khi Sloane lại ôm siết lấy anh, cả gương mặt gã vùi vào bên cổ anh, nghẹn ngào từng tiếng nhỏ. "Tôi không phải là một con quái vật."

Dex dịu dàng xoa đầu Sloane, trấn an gã. "Tôi hiểu mà." Sloane lắc đầu, một tiếng thở dài run rẩy thoát khỏi sự kìm nén của gã. Dex cảm thấy bên cổ của anh có gì đó ươn ướt, lại hơi nóng.

"Dù cậu có nghe gì, dù bọn họ có nói gì, tôi xin cậu... đừng tin những thứ đó." Dex vừa mới hấp háy miệng định an ủi Sloane thì giọng nói nghèn nghẹn của gã đã vang lên bên tai anh. "Tôi không hề có ý muốn hại bà ấy. Tôi không phải là một con quái vật."

Dex ôm chặt lấy Sloane, không ngừng thì thầm những lời nói nhẹ nhàng để trấn an tinh thần gã, dịu dàng đưa tay xoa dịu tấm lưng căng cứng của gã. Khi Sloane không còn nghẹn ngào nữa và bắt đầu run rẩy hít thở từng hơi, Dex nhỏ nhẹ bảo gã hãy đứng dậy. Anh dồn hết sức, dìu người cộng sự vốn tinh thần không ổn định của mình từng bước đi về phía phòng ngủ. Anh dẫn Sloane đến một bên của thành giường, để gã ngồi xuống. Sloane liền đổ xuống giường, hai mắt hằn đầy tia máu, đỏ quạnh, thâm quầng thấy rõ. Dex nhẹ nhàng hôn gã, vén gọn lại những sợi tóc đang lòa xòa trên mặt gã và bắt đầu thay quần áo cho gã. Khi Dex giúp gã mặc xong chiếc áo T-shirt rộng rãi cùng chiếc quần ngủ thoải mái, Sloane đã thiếp đi từ lúc nào không hay. Dex lấy hết đồ ở trong túi quần, túi áo của Sloane ra rồi thu dọn gọn gàng, đem xuống dưới tầng hầm và nhét hết tất cả vào bên trong máy giặt. Khi anh quay trở lại, trên đường đi tới phòng ngủ, anh tắt hết một lượt những thiết bị điện, trong lòng cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Đêm nay thật lạ lùng, và cũng khiến người ta cảm thấy rất khó chịu. Anh không hề biết tại sao mọi chuyện lại đi tới nông nỗi này, nhưng chắc chắn anh sẽ phải hỏi người cộng sự của mình một cách cặn kẽ về tất cả mọi thứ vào buổi sáng ngày mai. Khi đã đánh răng và thay đồ xong xuôi, anh trèo lên giường, nằm sát bên cạnh Sloane. Gã xoay người, nằm ngửa lại. Có rất nhiều thứ về con người, về quá khứ của gã của Sloane mà Dex chưa hề biết tới, và anh cố không để bản thân mình bị nhấn chìm ở trong sự mù mờ đó. Sloane là một người đàn ông tốt, anh chỉ biết có nhiêu đó. Dex tin tưởng gã, mặc dù có nhiều lúc anh cảm thấy đúng là mình điên thật rồi mới có thể làm được như vậy. Ánh mắt anh nhìn xuống đôi bàn tay của Sloane, và rồi anh dịu dàng nắm lấy. Anh đặt một nụ hôn lên mu bàn tay gã, sau đó lật đoạn cổ tay lên, ngón tay cái của anh ve vuốt trên những đường sẹo mờ vẫn còn lưu lại trên đó. Tuổi thơ của Sloane đã có quá nhiều khổ cực. Nhiều đến mức gã thực sự tuyệt vọng, để rồi khờ dại tìm đến mọi cách mà gã biết chỉ nhằm trốn tránh khỏi hiện thực. Gã chỉ nói có bấy nhiêu đó cho anh.

"Tại sao anh lại không để tôi giúp anh?" Anh nắm tay Sloane, từ từ khép mắt lại, mong mỏi rằng Sloane sẽ giải thích mọi chuyện cho anh vào ngày mai dù cho trong lòng anh chẳng mấy tin điều đó sẽ thực sự xảy ra. Anh nhất định phải cố gắng để hiểu được con người của gã, vì chính lợi ích của cả đôi bên.

~oOo~oOo~oOo~

Buổi sáng ngày hôm sau, lần đầu tiên trong cuộc đời Dex thức dậy trước Sloane. Đây gần như là vì anh chẳng hề ngủ được bao nhiêu. Anh lết tấm thân của mình ra khỏi giường và đi pha café, chuẩn bị bữa sáng. Sau khi anh ăn uống xong, Dex ngồi lặng bên quầy counter, đang tự hỏi xem mình có nên đánh thức Sloane dậy trước khi anh đi ra ngoài hay không thì đột nhiên anh nghe thấy tiếng bước chân của gã đi xuống tầng. Trái tim anh quặn lại trước hình ảnh Sloane đầy luộm thuộm và mệt mỏi trong bộ đồ ngủ cùng với đôi biker boot xỏ bừa vào chân vẫn chưa kịp thắt dây.

"Chào." Giọng Sloane khản đặc. Gã ho vài tiếng, xoa xoa cánh tay, và thử lại lần nữa. "Chào cậu."

"Chào anh, giờ anh cảm thấy sao rồi?"

"Thảm không khác gì vẻ bề ngoài." Giọng của gã khàn khàn, và gã khó chịu cựa mình, nhưng vẫn không hề di chuyển khỏi vị trí mà gã đang đứng.

Dex xua tay, vẻ kháng nghị. "Không đâu, nhìn anh ổn mà." Sloane lừ mắt nhìn anh khiến cho cả người anh phải run lên. "Ừ, ừ, anh trông thảm quá."

"Cám ơn sự thành thật đó của cậu nhiều."

"Café không?"

"Thôi, tôi không uống đâu. Tôi, ừm, phải đi bây giờ. Hôm qua... Cám ơn cậu vì đã không đuổi tôi đi."

"Anh là cộng sự của tôi cơ mà." Dex đứng dậy, nhưng không hề di chuyển. Anh sợ rằng nếu như mình chỉ đi một bước thôi thì Sloane sẽ liền rời khỏi nhà anh. Từ nãy đến giờ, gã đều nói là gã muốn đi, nhưng gã vẫn chưa hề đi. Dex coi đó là một tín hiệu tốt. Tuy nhiên, sự trốn tránh của Sloane khi gã chẳng hề nhìn thẳng vào mắt anh thì lại là một tín hiệu không mấy tốt đẹp gì.

"Tại sao cậu lại cứ đối tốt với tôi như vậy? Tôi chẳng hề xứng đang chút nào."

"Tôi lo cho anh."

"Tôi cũng lo cho cậu."

Dex không thể nào kìm nén thêm được nữa. Anh đi vòng qua quầy counter và tới gần chỗ người cộng sự của mình. "Sloane? Chuyện gì thế này? Anh đang khiến tôi thấy sợ hãi đấy."

"Tôi phải đi." Sloane quay người nhưng liền bị Dex túm tay giữ lại. Anh nhất định không thể nào để gã rời khỏi đây được, không phải là trong tình trạng như thế này, không được cứ thế rời đi mà chẳng hề hé lấy một lời với anh.

"Mẹ kiếp, Sloane. Tối hôm qua thì anh say đến sống dở chết dở, tôi còn phải bất ngờ khi anh vẫn có thể đi lại được bình thường đấy, nhưng giữa bao nhiêu người mà anh quen biết, anh lại đi tới chỗ tôi. Là anh tới tìm tôi. Tại sao anh không thể để bản thân tin tưởng vào tôi được một chút vậy? Gạt hết những khác biệt giữa chúng ta sang một bên đi. Hãy tin tưởng vào tôi đi."

"Tôi sợ lắm."

Sự hoảng loạn trên gương mặt của Sloane khiến Dex phải giật mình. "Sợ cái gì?"

"Sợ phải quay trở lại nơi ấy. Sợ bản thân mình sẽ không đủ mạnh mẽ. Tôi không thể nào kéo cậu cùng chìm theo tôi được." Sloane lại cố gắng để ra khỏi căn nhà, tiếng gọi của Dex vọng đến từ phía sau lưng gã.

"Có chuyện gì đã xảy ra với bà ấy?"

Sloane đứng sững lại. "Cái gì?"

"Vào tối hôm qua, trước khi anh ngất đi, anh có nói rằng anh không hề cố ý muốn làm tổn thương bà ấy. Rằng anh không phải là một con quái vật." Anh nhìn thấy Sloane úp mặt vào hai tay, vẻ tuyệt vọng không tài nào giấu nổi, rồi sau đó là những tiếng lầm bầm chửi rủa. "Tôi biết, có lẽ là anh không bao giờ có ý muốn nói cho tôi nghe về chuyện đó. Vậy khi nào mới là đúng thời điểm để anh nói tôi đây hả Sloane? Là khi anh không còn ở bên cạnh tôi nữa? Hay là chờ đến lúc tôi đã thực sự bất lực và không thể làm nổi bất cứ thứ gì để giúp anh được nữa?"

Sloane đứng lặng, và khi Dex vừa mới nghĩ rằng gã sẽ tìm cách chấm dứt chủ đề này thì gã lại lên tiếng, bóng lưng của gã thẳng tắp. "Tiến sĩ Freedman không phải là tên thật. Tên của ông ta là Tiến sĩ Abraham Shultzon. Chính ông ta là người đã cứu mạng tôi. Hai lần liên tục. Vào lần thứ hai, cậu cũng đã biết là có chuyện gì xảy ra rồi đấy." Gã quay người lại đối diện với Dex, và lòng Dex thắt lại khi trông thấy thứ cảm xúc hiện lên bên trong đôi mắt màu hổ phách của người cộng sự. Đó là sự tuyệt vọng, hòa lẫn với sự ghê tởm chính bản thân mình, và rồi còn cả những sắc thái khác mà chỉ có Chúa mới biết được. "Tất cả những gì mà cậu nên biết lúc này, đó chính là nếu như công chúng phát hiện ra những điều mà Shultzon nắm được... Lúc ấy, việc tôi bị đuổi khỏi THIRDS sẽ không thể đủ để làm nguôi ngoai dư luận đâu. Cả thế giới rồi sẽ đều muốn nhìn thấy cảnh tôi bị nhốt vào bên trong một cái chuồng. THIRDS cũng sẽ mất hết uy tín. Công chúng sẽ yêu cầu được biết mọi thông tin liên quan đến bất kỳ các đặc vụ nào thuộc Thế hệ đầu tiên. Và Ash..." Hai tay Sloane ôm chặt lấy đầu mình, và Dex dần dần tiến về phía gã, dẫn gã trở lại phía chiếc ghế sofa, để gã ngồi xuống.

"Từ từ thôi. Chúng ta sẽ không để điều đó xảy ra đâu. Nghe tôi, Sloane. Chúng ta sẽ làm được. Đội Thanh trừng Delta sẽ không bao giờ để cho bất cứ một vụ án nào bị bỏ ngang giữa chừng đâu. Tôi chắc sẽ điên mất nếu như đây là vụ đầu tiên bị đổ bể. Chúng ta sẽ tìm ra Tiến sĩ Shultzon, và cũng sẽ ngăn tên Isaac đó lại. Nhưng chúng tôi không thể làm được việc đó nếu thiếu đi người Đội trưởng sát cánh bên cạnh." Dex khuỵu gối xuống trước mặt Sloane, ánh mắt anh chạm vào đôi mắt đã đỏ lên của người mà anh yêu. "Shultzon đã tin vào anh. Có thể ông ấy đã giúp anh trở thành người đặc vụ của hiện tại, nhưng điều đó lại chẳng bao giờ thành sự thực được nếu như không phải do chính bản thân anh. Tôi không biết anh đã phải chịu đựng những khổ đau nào, nhưng điều quan trọng ở đây là, anh đã vượt qua được, và đó là minh chứng rõ ràng cho việc anh đã mạnh mẽ hơn từng ngày."

"Tại sao cậu lại làm như vậy?" Những từ này được gã thốt lên rất khẽ, đến nỗi Dex gần như không thể nghe được rõ ràng từng tiếng.

"Làm gì cơ?"

"Lại tin tưởng tôi đến như thế. Cậu không hề biết gì về con người tôi ngoài những gì mà tôi chọn để cho cậu thấy, nhưng rồi không kể điều gì xảy ra, cậu chẳng một lần mất đi niềm tin ở con người tôi."

Dex nhìn gã, cười khẽ, bàn tay anh nhẹ nhàng ve vuốt đôi bàn tay gã. "Vì anh là cộng sự của tôi, và cũng bởi tôi quan tâm đến anh nhiều lắm."

"Tôi... Tôi cần phải đi. Xin cậu đấy."

"Được rồi." Dex gật đầu và đứng dậy, bước sang một bên, hai tay đút vào bên trong túi quần. Anh đau quá. Đáng lẽ không nên như vậy. Không phải vội vàng như thế này. Dex đã làm hỏng mọi thứ rồi, và anh biết rõ điều đó. Anh nhìn theo bóng Sloane đang tiến dần ra phía cửa, có thứ gì đó trong anh đang vỡ vụn. "Đừng đi."

Sloane đứng lại giữa chừng, nhưng gã không quay người lại, cũng chẳng thốt nên bất kỳ một từ nào.

"Tôi biết, đáng lẽ tôi nên để cho anh làm mọi thứ mà anh cần phải làm, làm bất cứ thứ gì mà trước nay anh vẫn luôn làm, nhưng hiện giờ mọi chuyện đã không còn giống như xưa nữa rồi. Anh không còn cô độc một mình nữa, Sloane. Không chỉ có mình anh với bản thân anh thôi đâu. Tôi hiểu điều này nghe rất ích kỷ, so với tất cả những thứ mà anh đã từng phải trải qua, và có thể đúng là ích kỷ thực sự, nhưng tôi muốn sát cánh cùng với anh. Tôi muốn làm mọi thứ trong khả năng của mình. Tôi là cộng sự của anh, nhưng... Tôi còn là gì đó hơn thế nữa, đúng không? Anh chẳng cần phải nói hết tất cả mọi điều với tôi. Tôi cũng sẽ không ép anh phải trả lời mọi câu hỏi. Nhưng tôi xin anh, ở lại đi. Dừng đẩy tôi ra xa khỏi anh như anh vẫn làm với bao người khác." Dex tĩnh lặng đến lạ, chỉ sợ rằng nếu như anh di chuyển một chút thôi thì Sloane sẽ biến mất ngay tức khắc. Anh không muốn bị trở thành một kẻ ngoài luồng chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn.

Dex gần như không thở nổi, răng cắn chặt lấy cánh môi dưới. Trong đầu anh lúc này, sự thất vọng đã hiện lên, chực chờ sẵn ở đó. Nhiều tháng trước, khi họ đang cùng khiêu vũ với

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net