Chương 15: Thật nhiều thật nhiều quà tặng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Thật nhiều thật nhiều quà tặng.

Editor: Nhím ngu.

Lúc Long Thập Thất đến, Lạc Linh còn đang mặc quần áo cho Tuyết Mịch, mặc dù Yêu Hoàng và Cổ Khê cũng nhớ bé con, nhưng bọn họ đều có việc phải làm, không được tự do bằng hắn, cho nên Long Thập Thất dự định nhân cơ hội này bồi dưỡng thêm chút tình cảm với Tuyết Mịch.

Mặc dù hắn đã không còn chờ mong có thể làm cha Tuyết Mịch, nhưng nếu có thể làm người chú Tuyết Mịch yêu nhất thì cũng được!

Vừa thấy Lạc Linh lấy quần áo ra, Long Thập Thất vừa đi đến cửa đã mở miệng gào to: "Mấy cái người này cho bé Tuyết Mịch mặc thứ gì đấy, trắng ởn, chẳng đáng yêu chút nào, cút cút, đừng có nuôi bé Tuyết Mịch nhà ta thành một giuộc với tính nết của tên Thời Uyên kia, theo ta thấy là do mặc mấy cái thứ màu trắng này nhiều nên Thượng thần Thời Uyên nhà các ngươi mới lạnh lùng, ít nói ít cười như vậy đấy."

Lúc tới hắn đã dò la qua rồi, hôm nay Thời Uyên đến đài Phụng Tinh, không có ở trong cung, bởi thế hắn mới dám nói chuyện không kiêng dè như vậy.

Lạc Linh nào dám mạnh miệng với Long Quân, vị Long Quân Tư Vũ này mặc dù chỉ là Thượng tiên, nhưng cha lại là Thượng thần Tuần Lệ, từng là thần tướng đệ nhất Yêu tộc, đã hy sinh trong đại chiến Diệt Sát vào một vạn năm trước, lúc đó Long Quân Tư Vũ còn chưa đủ trăm tuổi, sau đấy Yêu Hoàng đón Tư Vũ và mẹ đẻ của hắn về thành Triều Thánh, hoàng thành số một Yêu tộc, cũng xem như là nuôi nấng bên người mà lớn lên.

Mà Thượng thần Tuần Lệ còn để lại không ít thuộc hạ cũ, hiện nay đều là đại tướng tiếng tăm lừng lẫy, những thuộc hạ cũ từng đi theo Thượng thần cực kỳ xem trọng dòng máu duy nhất còn sót lại của ông, đã vậy còn là một đám già mà máu chiến, vì thế mới nuôi Tư Vũ thành kiểu có chút không biết trời cao đất dày.

Lạc Linh không dám mạnh miệng, Tuyết Mịch lại không cố kỵ gì lắm, mặc dù em không hiểu Long Thập Thất đang nói xấu gì Uyên Uyên nhà em, nhưng em biết rõ chắc chắn Long Thập Thất đang nói Uyên Uyên không tốt, thế là tiện tay cầm một viên linh châu lăn lóc trên giường ném về phía Long Thập Thất: "Không cho phép chú nói xấu Uyên Uyên!"

Long Thập Thất đón lấy viên linh châu, cười tủm tỉm bước tới: "Ta đâu có nói tên kia không tốt, ta bảo Thượng thần Thời Uyên uy phong lẫm liệt trang trọng uy nghiêm, đây đều là lời khen mà, không tin con hỏi Lạc Linh đi."

Tuyết Mịch quay đầu nhìn Lạc Linh, tất nhiên Lạc Linh sẽ không có cách nào phản bác, chỉ có thể dịu giọng ậm ừ xem như là đồng ý.

Tuyết Mịch trình độ văn hoá chưa cao cứ cảm thấy có chỗ nào quái quái, nhưng lại không nói được là quái kiểu gì.

Long Thập Thất chẳng giữ mãi một chuyện không buông như Tuyết Mịch, trực tiếp đi tới quẳng luôn trang phục trong tay Lạc Linh, sau đó vung tay lên, trong nháy mắt trên giường đã bày các kiểu trang phục đủ loại màu sắc hình dạng, có điều màu sắc đa số đều là màu đỏ, có đỏ tươi có đỏ sậm, có phấn hồng rồi cả mai đỏ, ngẫu nhiên còn xen lẫn mấy món màu vàng nhạt và xanh nõn, so với tủ quần áo toàn là màu trắng của Tuyết Mịch thì cũng coi như là sắc màu sặc sỡ.

Long Thập Thất lấy mấy bộ quần áo so qua thử lại trên người Tuyết Mịch, đã bảo Tuyết Mịch trông rất trắng thì thật sự là trắng như tuyết, cho nên mặc màu gì cũng đẹp, nhưng đẹp mắt nhất chắc chắn vẫn là màu đỏ.

Chọn tới chọn lui, cuối cùng Long Thập Thất chọn một chiếc áo trong trắng muốt có viền đỏ, thêu chỉ bạc sẫm màu, áo khoác voan màu đỏ, quanh eo thắt tua rua đỏ, dùng dây cột tóc bằng gấm đỏ khảm bảo ngọc Hồng Linh.

Mặc xong từ đầu đến chân, Long Thập Thất thoả mãn nhìn tác phẩm mình tự tay phối nên: "Đáng yêu quá nha, trẻ con nên mặc đỏ đỏ vậy mới vui vẻ dễ thương!"

Tuyết Mịch không kén chọn quần áo, bình thường Lạc Linh cho em mặc gì thì em mặc nấy, bây giờ đổi màu sắc em cũng không cảm thấy gì, có điều nghe Long Thập Thất cứ khen em đẹp hoài, em cũng không nhịn được đi tới trước linh cảnh để nhìn một cái.

Long Thập Thất bế em bằng một tay: "Đi thôi, chú Thập Thất dẫn con đi chơi nha!"

Lời còn chưa dứt, Long Thập Thất trực tiếp hoá thành nguyên hình, đặt bé Tuyết Mịch lên trên đầu rồng, nhanh chóng lượn ra khỏi đỉnh viện trong trong ngoài ngoài bay thẳng lên trời cao.

Thân rồng to lớn vòng qua những tầng mây của Thiên giới, khi thì nhanh nhẹn bay lên lượn xuống, Tuyết Mịch sợ tới mức nắm thật chặt lông bờm trên thân rồng, sợ mình sẽ té xuống,

Cũng may là tuy Long Thập Thất mê quậy thật đấy, những cũng chưa quên hết đúng mực, sợ Tuyết Mịch không túm vững bị gió thổi rơi nên che cho Tuyết Mịch một lớp lá chắn, cho dù Tuyết Mịch không có nắm lấy hắn cũng sẽ không rớt khỏi người hắn.

Không có gió thổi, Tuyết Mịch chầm chậm mở mắt cảm nhận niềm vui đi ngao du, thậm chí còn buông lỏng bàn tay đang nắm lấy lông bờm, còn bò về phía trước, mãi đến khi cả người bám vào đầu rồng, một tay còn có thể nắm lấy sừng rồng.

Long Thập Thất thấy Tuyết Mịch đã quen rồi nên tăng tốc, lúc thì lượn vòng quanh đỉnh núi, lúc thì vòng qua màn nước Thiên cung nằm trên mấy tầng trời mây, hoặc là đột nhiên đâm vào bầy chim, từng đàn tiên hạc sợ hãi đến mức trốn đi tứ phía, chọc cho Tuyết Mịch khanh khách cười ở trên người hắn.

Có thiên binh tuần tra chú ý tới dị tượng trên không, vội vàng muốn bay lên điều tra lại bị một thiên binh khác ngăn lại: "Đó là Thượng tiên Tư Vũ của Yêu tộc, sợ là đang chở con rồng non ở trên lưng, chúng ta không có quản nổi người Yêu tộc đâu, người ta mang con nhỏ chơi đùa, chớ có nhiều chuyện."

Long Thập Thất chở Tuyết Mịch chơi đùa trên không trung hồi lâu mới bay thẳng về hành cung của Yêu Hoàng.

Ở Thiên giới, trừ khi là Thần Quân có cung điện của mình, những Thượng tiên khác chỉ có cung điện trực thuộc, quy về dưới trướng Thiên Đế hoặc dưới gối vị Thượng thần nào đó, vì vậy Long Thập Thất không có hành cung ở Thiên giới, nhưng Yêu Hoàng thân là vua của Yêu tộc, ở Thiên giới cũng phải có lãnh địa của mình, bây giờ những Thượng tiên của Yêu tộc cùng Yêu Hoàng đến đây tham gia đại hội Phong Thần đều đi theo Yêu Hoàng ở lại điện Yêu Thần ở Thiên giới.

Tuyết Mịch vẫn chưa tới chỗ này lần nào, ngoại trừ lần trước đi theo tụi Tùng Khê xông vào vườn Ngọc Lâm một lần thì đến cả cửa chính cung Trần Hư em còn chưa có bước ra, lần này được Long Thập Thất dẫn đi, nhìn gì cũng thấy mới mẻ.

Long Thập Thất hài lòng ôm Tuyết Mịch bước vào hành cung Yêu tộc, chúng yêu vốn dĩ đang làm việc của mình đột nhiên đồng loạt nhìn sang, trong đó có một thiếu nữ trông tươi đẹp diễm lệ, mặc váy lông chim màu vàng nhạt, đầu đội lông màu sặc sỡ kinh ngạc cao giọng: "Ái chà, bé rồng con đây sao!"

Một làn gió thơm thoảng qua, người ôm Tuyết Mịch đã trực tiếp thay đổi.

Long Thập Thất nghiến răng nghiến lợi đuổi theo: "Nghê Hoàng! Cô muốn chết có phải hay không! Trả Tuyết Mịch lại đây cho ta!"

Nghê Hoàng ôm lấy Tuyết Mịch chẳng sợ Long Thập Thất tí nào, dáng người nhẹ nhàng bay tới bay lui trong đình viện: "Cái gì mà Tuyết Mịch của người, khi đó ngươi chăm nom không nên hồn, bây giờ Tuyết Mịch đã không phải của người nữa rồi!"

Nghê Hoàng vừa né tránh Long Thập Thất cướp người, vừa đùa bé rồng con trong ngực mình: "Cục cưng Tuyết Mịch, ta là chị Nghê Hoàng của cưng, gọi chị ơi đi."

Long Thập Thất chỉ tay lên trời trợn trắng cả mắt: "Cô không biết xấu hổ phỏng! Cũng tám ngàn tuổi rồi còn đòi chị! Tuyết Mịch mới phá vỏ có một tháng, có gọi cũng phải gọi bà cô!"

Nghê Hoàng vung tay, một nhát chém Phượng Hoàng đã nhắm về phía Long Thập Thất.

Long Thập Thất lộn mèo né được.

Rất nhanh động tĩnh lần này đã thu hút nhiều người tới nữa, phải nói rằng Yêu tộc không hổ là chủng tộc được trời ưu ái, sau khi biến hoá hoàn toàn không có dung mạo khó nhìn, nam đẹp trai nữ quyến rũ, chẳng giống như cái tính thận trọng của Nhân tộc, tính tình Yêu tộc rất cởi mở, vừa nhìn thấy Tuyết Mịch ai cũng giành nhau đòi ôm.

Tranh tới tranh lui một lúc, Tuyết Mịch còn chưa mở miệng, trên mặt đã dính không biết bao nhiêu dấu môi đỏ, từ trên xuống dưới, đặc biệt là cặp mông thịt càng không biết đã bị bóp bao nhiêu lần, mặc dù không đau nhưng cũng nhiệt tình doạ bé con đơ người.

Nhác thấy Tuyết Mịch bẹp miệng muốn khóc, Long Thập Thất rống lên một tiếng: "Được rồi! Mấy người cứ quậy nữa lại doạ đến Tuyết Mịch bây giờ!"

Long Thập Thất tự cho rằng tiếng thét của mình rất có tính uy hiếp, chẳng qua ngày thường tác phong của hắn chẳng hề đứng đắn, hôm nay nếu là đổi thành một Long Quân khác mọi người cũng sẽ không làm càn đến mức này, nhưng Long Thập Thất cứ bình dị chơi cùng mọi người cũng điên rồi, căn bản chẳng ai sợ hắn.

Thế nên Long Thập Thất phát hiện sau khi hắn rống xong, mọi người vẫn cứ làm theo ý mình như cũ.

Cũng may mặc dù Nghê Hoàng mê quậy, nhưng tính tình cũng biết chừng mực, ôm Tuyết Mịch không để người khác lại gần quá mức, còn tổ chức để mọi người xếp hàng lần lượt: "Tới đây tới đây tới đây, phải tặng lễ gặp mặt rồi mới xếp hàng nha, hửm? Đây là gì, vảy giao châu à, không tệ không tệ, hơi kém chút so với linh châu Tị Thuỷ, cũng tạm được, cho phép nhà ngươi sờ móng vuốt của bé Tuyết Mịch."

"Viên Mị châu của Hồ tộc này không tệ, có thể phá bỏ huyễn cảnh Thiên giai đổ xuống, cũng được, vậy để người sờ khuôn mặt đi."

"Ôi ôi phía sau xếp hàng, không được chen ngang! Tấm da giao lột này cũng quá mức thiếu thành tâm, Tuyết Mịch về sau sẽ có da rồng lột của mình, cần da giao của ngươi làm gì, không có thành ý, lôi đi lôi đi không cho sờ!"

Lúc Cổ Khê đến nhìn thấy vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của Long Thập Thất, cùng với Tuyết Mịch bị bầy yêu vờn quanh, còn có Nghê Hoàng ôm Tuyết Mịch mà như có cả thế giới còn đang ngồi trên ghế.

Về phần Tuyết Mịch, đồ cầm trong tay đã nhiều đến mức hai cái tay nhỏ túm không nổi, trên người còn treo không ít thứ linh tinh, đã vậy sau khi thằng nhóc Lang tộc nhét một chiếc răng sói vào trong tay Tuyết Mịch còn thừa cơ sờ soạng sừng rồng nhỏ của em.

Cổ Khê nhíu mày nhìn về phía Long Thập Thất: "Có chuyện gì vậy?"

Long Thập Thất ngồi xổm trên mặt đất từ chối giao tiếp: "Lỗi của ta, ta không nên dẫn Tuyết Mịch sang đây, cái lũ cầm thú này, đứng xếp hàng làm bẩn bé con của ta, hu hu hu..."

Cổ Khê nhức đầu vuốt vuốt thái dương, trầm giọng nói: "Nghê Hoàng!"

Nghê Hoàng vốn đang cười híp mắt giúp Tuyết Mịch nhận quà vừa nghe giọng của Cổ Khê đã giật cả mình, nếu không phải còn đang ôm chặt trong tay, kém chút nữa đã lật luôn Tuyết Mịch còn đang ngồi trên đùi cô xuống dưới.

Những người khác vừa thấy Thượng thần Cổ Khê cứ như chuột thấy mèo, nhét quà chuẩn bị trong tay vào người Nghê Hoàng, cũng không thèm đi sờ linh vật bé rồng con nổi tiếng trong ngực cô, cứ thế vắt chân lên cổ mà chạy.

Trong vòng vài nốt nhạc, đình viện vốn còn đang chật ních giờ đã chạy hết chỉ còn Long Thập Thất và Nghê Hoàng.

Nếu không phải Tuyết Mịch còn đang trong ngực cô, cô cũng muốn chạy, thấy Cổ Khê xụ mặt, Nghê Hoàng lấy lòng cười: "Ta ta không làm gì cả nha, tất cả mọi người đều đang chúc mừng Tuyết Mịch, đều tự mình đưa quà gặp mặt cho bé nó mà, cục cưng Tuyết Mịch ơi, lần sau chị gái lại dẫn cưng đi chơi nha!"

Nghê Hoàng nói rồi lại quẳng Tuyết Mịch treo đầy quà gặp mặt trên người cho Cổ Khê, vung mép váy chạy nốt.

Cổ Khê ôm Tuyết Mịch, lạnh mặt đạp cho Long Thập Thất đang ngồi xổm trên mặt đất một cú, cái thứ không đứng đắn này.

Tuyết Mịch mở miệng gọi một tiếng chú Cổ Khê, đột nhiên chun chun mũi, em ngửi thấy mùi của Uyên Uyên, vội vàng run chân, uốn éo người muốn leo xuống khỏi người Cổ Khê.

Nhìn thấy Thời Uyên đi tới từ phía cửa lớn, lúc này Cổ Khê mới thả Tuyết Mịch đi xuống.

Vừa đặt chân xuống đất, Tuyết Mịch treo đầy người leng ka leng keng chạy về phía Thời Uyên: "Uyên Uyên!"

Vốn bé con cả người đỏ chót nhìn đã rất vui mắt rồi, càng không phải bàn tới cả người treo đủ loại pháp khí đủ các kiểu dáng lại còn tự phát ra ánh linh, đến cả búi tóc trên đầu cũng được phủ mấy chiếc vòng ngọc, lúc chạy phát ra tiếng vang nhẹ nhàng giòn tan, giống như một chiếc bia ngắm bị người ta ném vòng vào vậy.

Nhóc bia ngắm chẳng hề nhận ra, vẫn còn đang khoe với hắn về mấy món quà đoạt được hôm nay, theo từng món em giới thiệu, vật trên người cũng lắc lư lắc lư theo, thật là... ngốc nghếch đến đáng yêu.

Hết chương 16.

27.10.2023.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net