Chương 41: Quyển sổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41: Quyển sổ

Quý Hà bị đánh bật về kí ức thuở nhỏ của mình kiếp trước.

"Đồ bị bệnh. Ngươi sao cứ lầm lì như vậy." Một cậu bé tát Quý Hà trong mưa.

"Mau buông ra." Quý Hà giật lại cuốn vở của mình.

"Không thích đấy thì sao?" Cậu bé giơ quyển sổ lên cao rồi mở ra xem:
"Vẽ thật xấu."

Quý Hà ghét mưa. Hắn không thể nhìn thấy gì cả, quần áo đè hắn thật nặng nề. Giống như tâm trạng bây giờ.

"Mau trả đây." Quý Hà nhảy vồ lên đè ngã cậu.

"Đánh chết ngươi." Cậu bé lại đè cậu xuống mà tát.

Quý Hà rốt cuộc chịu không nổi mà đạp cậu ra, đánh cậu:
"Đánh ngươi. Đánh ngươi. Mau trả cho ta. Mau trả cho ta. Đừng động vào ta. Đừng động...."

Quý Hà gào lên trời:
"Con mẹ nó đừng mưa nữa."

Trời lúc đó vẫn mưa làm quần áo đè nặng trên người. Cậu ghét người trước mắt, bắt nạt cậu. Tao cũng là người, cũng biết cảm nhận. Con mẹ các ngươi.

Giai Kỳ bên kia thì hơi sợ Quý Hà bây giờ. Cô còn tưởng trận này Quý Hà bị đánh nhừ tử rồi. Nhưng lúc Hạ Vũ giáng xuống cú đấm cuối cùng thì Quý Hà bỗng gào lên:
"Mau buông ra."

Hạ Vũ chưa kịp làm gì thì bị Quý Hà dùng trán đập một cái mà choáng. Quý Hà ngồi chồm lên vung đấm như điên:
"Đánh ngươi. Đánh ngươi. Mau trả cho ta. Mau trả cho ta. Đừng động vào ta. Đừng động...."

Quý Hà gào lên trời như trong kí ức hắn từng làm vậy:
"Con mẹ nó đừng mưa nữa."

Quý Hà đánh đủ rồi thì xách Hạ Vũ lên như xách gà vậy. Cậu đẩy Hạ Vũ đập vào xà lan:
"Tao vẽ gì không đến lượt ngươi bình phẩm."

"Bộp! Bộp!"

Giai Kỳ đập những tên cuối cùng. Bọn họ cũng không đánh nữa mà bỏ chạy. Giai Kỳ vội đến:
"Thôi. Đánh vậy đủ rồi."

"Con mẹ ngươi là giống nòi cao quý gì hả?" Hạ Vũ ngã xuống sàn để Quý Hà đập vào khoảng không.

Giai Kỳ vỗi vàng lôi Hạ Vũ ra sợ Quý Hà đánh ra mạng người.

Quý Hà lôi chân hắn lại mà đấm:
"Ta ghét ngươi. Ghét ngươi. Luôn làm ta chán ghét như vậy. Luôn điều khiển ta."

Giai Kỳ sức không bì được với Quý Hà lúc này thì vội vàng chạy đi tìm côn.

"Cộp." Giai Kỳ đập cậu một cái.

Quý Hà không bất tỉnh mà chỉ dừng tay. Thoát rồi. Cậu tỉnh mộng.

Giai Kỳ hét lên:
"Dừng lại đi."

Tiếng sấm chớp xé toạc bầu trời. Quý Hà lau đi vết máu che mắt của mình. Cậu đứng dậy khoác tay của Hạ Vũ lên vai nói:
"Đi bệnh viện."

Giai Kỳ chạy đến chỗ túi tìm điện thoại:
"Alo. Em cần một chiếc xe cấp cứu đến trường YYY. Có hai người bị thương."

Quý Hà kéo Hạ Vũ đã ngất vào chỗ cầu thang. Cậu không kéo nữa mà bảo Giai Kỳ:
"Mệt quá. Nghỉ đây."

Giai Kỳ tưởng cậu bị thương ở đâu nghiêm trọng:
"Đừng ngủ. Đừng ngủ. Mở mắt ra."

Quý Hà không quan tâm mà trở lại mộng một lần nữa. Hắn không muốn bước tiếp chiếc cầu thang này. Cậu bạn bị hắn đánh trên sân thượng cũng được hắn lôi ở cầu thang như vậy.

Cầu thang chưa bao giờ dài như vậy. Tiếng sấm chớp xé toạc bầu trời như đang phê phán việc làm cậu vậy. Quý Hà nhỏ vội vàng vác cậu bé lên rồi chạy. Chạy mãi chạy mãi mới đến cổng. Cuối cùng có người phát hiện hai người.

Một đoạn kí ức nữa sắp ập đến thì cậu lại muốn tỉnh giấc không muốn xem nữa. Cậu không còn ở đó nữa thì xem làm gì nữa. Mau tỉnh.

Quý Hà lại mở mắt, khuôn mặt toàn nước mưa của Giai Kỳ ở gần:
"Ngươi vừa nhắm mắt được một lúc. Làm ta sợ phát khiếp."

Quý Hà thấy mình đang đè trên người cô thì đứng dậy nói:
"Uống hơi nhiều thuốc giảm đau nên choáng quá."

Giai Kỳ không muốn đùa lúc này chút nào:
"Ngươi còn đùa được sao. Đầu ngươi chảy nhiều máu quá."

Quý Hà đỡ đầu đi xuống cầu thang. Giai Kỳ gọi hắn:
"Đi đâu vậy?"

"Ta bỏ quên cặp trong phòng." Quý Hà thật ra là tìm sổ.

"Ngươi nhìn sắc mặt như ma vậy. Đi đâu cơ chứ?!" Giai Kỳ bị Hạ Vũ còn đang sống dở chết dở giữ chân.

"Ta gọi cứu thương lên đây luôn cho." Quý Hà vẫn đỡ trán mà đi.

Quý Hà mở cửa phòng, lục lọi túi. Hơi mệt nên ngồi xuống ghế luôn. Một lý do cậu không rời quyển số là.

"Con sao lại đánh bạn như vậy?" Mẹ hắn ngồi phịch xuống ghế cạnh hắn.

Quý Hà lầm lì không trả lời.

"Trả lời mẹ đi con." Bà nắm tay hắn đặt trong lòng bàn tay ấm áp.

Quý Hà cảm giác mất khả năng giao tiếp vậy. Hắn nói cũng chả ai hiểu. Mẹ mua cho hắn một cuốn sổ:
"Có gì thì ghi ra đây nhé. Tối về mẹ sẽ đọc."

Quý Hà có niềm an ủi mới thì cảm thấy không buồn nữa. Cậu không viết mà chỉ tô tô vẽ vẽ. Thoáng cái đã hết cả quyển. Nhưng Quý Hà cũng chả lo. Khi hết mẹ hắn lại mua cho quyển mới.

Quý Hà cất quyển sổ vào lại túi. Mất một quyển thì mất một đoạn kí ức. Mỗi quyển sổ là thời điểm cậu được ngồi cùng mẹ mình trò chuyện.

Cậu đeo túi lững thững ra cổng trường. Xe cấp cứu đến thì Quý Hà chỉ tầng ba:
"Có hai người ở cầu thang. Bị thương nên không xuống được."

Người nhân viên y tế dìu cậu vào trong xe cứu thương. Quý Hà được sơ cứu ở phần đầu. Lúc băng bó được một nửa thì Giai Kỳ và Hạ Vũ được đón xuống.

Quý Hà hỏi:
"Có sao không?"

Giai Kỳ người chả có vết gì, chỉ là quần áo ướt nhẹo và có vết máu của hai người. Cô im lặng không nói gì.

Quý Hà nhìn Hạ Vũ thấy vẫn nhìn ra hình dạng thì yên tâm.

Tiếng xe cấp cứu vang hết đường. Quý Hà nghe mà não cả ruột. Giai Kỳ nhìn túi trên vai thì có vẻ như cậu thật sự là đi tìm cặp.

Quý Hà đến bệnh viện thì không dám chợp mắt sợ sẽ vào lại mộng. Ba người được Quý Hà dặn là phải ở nhà khi xem được cảnh Quý Hà như nổi điên lên thì cũng nhanh nhanh chóng chóng đến bệnh viện.

Trạch Dương lo đến phát khiếp, cậu không ngờ Hạ Vũ có thể ra tay không biết nặng nhẹ như vậy:
"Anh không sao chứ?"

Băng đầu Quý Hà dày cộm. Cậu nói:
"Tôi bị đánh sắp văng cả não ra rồi."

Cao Lãng thấy cậu còn đùa được thì không lo nữa:
"Về nghỉ thôi. Ngồi đây làm gì."

"Tối qua ngủ nhiều quá. Giờ không ngủ được." Quý Hà nhìn ra ngoài trời mưa.

Cao Lãng vẫn tiến tới ấn cậu xuống rồi đắp chăn cho:
"Ngủ đi. Đừng vớ vẩn."
Cậu tiến tới chỗ rèm kéo lại che đi màn mưa.

Quý Hà đắp chăn qua cả đầu nói:
"Cảm ơn."

Cao Lãng thấy cậu cứ quái quái có bao giờ nói ra lời này đâu:
"Thật sến sẩm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net