Chương 73: Cách của Cao Lãng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 73: Cách của Cao Lãng

Quý Hà phải mất cả ngày học để có thể làm bù hết tất cả bài kiểm tra. Ban đầu Quý Hà còn phải ngồi trước mặt ông kiểm tra Toán nhưng bài kiểm tra này rất tốt nên ông không nghi ngờ nữa mà để hắn ngồi một góc làm bài kiểm tra còn lại.

Hú hồn chim én! Cứ tưởng sẽ phải làm tất cả các môn trước mặt ông như vậy. Quý Hà cũng không dám lấy mấy tờ giấy của Cao Lãng ra chép luôn mà cứ làm mấy môn mình biết cái đã.

Giáo viên khác nhìn hắn chăm chú làm như vậy tì tấm tắc khen. Vừa học giỏi, đẹp trai lại còn biết hát, diễn phim. Điển hình của con nhà người ta.

Thực chất dưới bài kiềm tra Quý Hà đang để mấy tờ giấy Cao Lãng đưa vừa nãy. Phần lớn các câu hỏi đều trùng với tờ giấy Cao Lãng đưa.

Quý Hà chỉ cần nhìn rồi khoanh đáp án thôi. Còn những câu khoanh bừa? Vận khí hắn thu được từ vận khí chi tử không phải đùa.

Khoanh bừa xác suất sẽ lên đến 50%. Đó là lí do vì sao trong lần đánh nhau với Hạ Vũ cậu lại vì chẳng may xẩy chân ngã mà tránh được một gậy.

Khí vận. Haha. Khí vận. Không ngờ đến một ngày cũng phải cần nó.

Lúc đi ra khỏi phòng giáo viên Quý Hà thấy Cao Lãng đã ở sắn ngoài đợi:
"Sao vẫn còn đợi ở đây?"

Cao Lãng nhướn mày:
"Giờ cậu không còn dậy thêm cho con thầy nữa rồi. Về cùng nhau đi."

Quý Hà nghĩ đến sáng vì sao mình phải đi xe thường:
"Nhỡ đâu gặp phải fan cuồng thì sao?"

Cao Lãng đi theo cậu:
"Không sao đâu mà. Chưa đến mức nổi tiếng vậy đâu."

Quý Hà nghĩ thấy hắn đóng một bộ phim, sáng tác 6 bài nhạc trong vòng gần 1 năm có lẽ cũng không nổi tiếng đến mức đấy thật. Nhưng cả hai đã nhầm.

Quý Hà lúc đầu đi trên đường chỉ có một hai người chụp lén và xin chữ kí thôi nhưng đến được ga tàu rồi thì mọi người đều đồng loạt hướng camera về cậu.

Cao Lãng ở bên cạnh chui tọt sau lưng Quý Hà vì cậu không thích người khác chụp mình chụp nào. Quý Hà thấy cậu sau lưng thì cười nói nhỏ:
"Hiểu cảm giác tôi chưa."

"Mau lên tàu đi. Ngại quá." Cao Lãng đẩy đẩy người Quý Hà.

Hắn lịch sự nói với mọi người:
"Tôi cũng giống người thường mà thôi. Cũng phải dùng phương tiện công cộng nên mong mọi người không làm phiền."

Cao Lãng theo sát Quý Hà vào được tàu. Vào được trong rồi thì khấm khá hơn chút, chỉ có vài nữ sinh chụp lén mà thôi.

Cao Lãng chọn mọt ghế ngồi xuống:
"Ta thấy ngươi thật khổ."

Quý Hà ngồi cạnh nghe cậu tám nhảm:
"Có sao đâu. Sớm muộn rồi họ cũng chán. Tuần sau làm fan meeting ta sẽ bảo fan không chụp ảnh quá nhiều nữa."

"Ta thấy ngươi càng ngày càng nổi tiếng thì có. Mấy bài hát của ngươi giờ nổi đình nổi đám mà." Cao Lãng không nghĩ Quý Hà sẽ hạ nhiệt.

"Nhưng bỗng dưng ta lại thấy hối tiếc." Quý Hà mặt bỗng hơi chán nản.

"Sao vậy? Ngươi mệt hả?" Cao Lãng nghĩ cậu phải làm việc nhiều.

"Ta thấy thật không đáng." Hắn nghĩ trả thù Hạ Vũ mà phải hy sinh riêng tư bản thân thế này.

"Ta có cách đấy." Cao Lãng cười.

"Cách gì?" Quý Hà nhìn cậu cười. Hắn rất muốn nghe xem cậu có ý kiến gì.

"Cách tốt nhất là xây dựng hình tượng của ngươi kiểu phải ngầu, chất, lạnh lùng. Và quan trọng nhất ngươi phải vô cùng nổi tiếng thì người khác tự động bị khí chất của ngươi doạ cách xa." Cao Lãng dường như nói luôn ra hình tượng người yêu của mình.

"Cách hay." Quý Hà cười vì gương mặt biểu cảm vô cùng buồn cười của Cao Lãng.

Cao Lãng bĩu môi khi thấy hắn cười mình:
"Ta nói thật đó. Ngươi phải xây dựng hình tượng đó từ ngay bây giờ đi. Ngươi diễn xuất tốt lắm mà."

Quý Hà vẫn cười tiếp không nghe theo lời khuyên cậu:
"Nhưng mà nhìn ngươi ta đã thấy buồn cười rồi. Không diễn được kiểu lạnh lùng."

"Mặt ta là trò hề của ngươi hả?!" Cao Lãng đẩy cái miệng cười của hắn ra chỗ khác.

Quý Hà ngừng cười tựa đầu vào cửa kính tàu:
"Cách của ngươi cũng được."

"Lạnh lùng chứ không phải muộn tao đấy nghe chưa." Cao Lãng cũng ngửa đầu tựa vào cửa kính như cậu.

Khoa học đã chứng minh khi con người ta thích một ai đó. Họ sẽ bất giác làm theo hành động của người đó.

"Ta chưa muốn về nhà." Quý Hà hôm nay không có lịch tập luyện với Huyền Minh.

"Ta cũng chưa muốn về." Cao Lãng cũng lâu lắm rồi chưa được đi đâu chơi.

"Bóng rổ thì sao?" Quý Hà lâu rồi không chơi.

"Cũng được." Cao Lãng không ngại mình nhỏ con vì cậu bật được rất cao.

"Sân ngoài trời hay trong nhà?" Quý Hà tìm chỗ.

Cao Lãng nghĩ nghĩ rồi nói:
"Ngoài trời đi. Cũng chiều rồi nên không nắng mấy."

"Vẫn còn sớm. Chơi xong về là vừa." Quý Hà xem giờ trên điện thoại.

"Ủa mà có ta ngươi chơi sao?" Cao Lãng thấy như vậy có hơi buồn.

"Nếu có người ở đó thì xin chơi cùng. Không có thì hai người cũng được." Quý Hà trả lời.

"Mà không có mặc quần áo thoải mái." Cao Lãng nhìn quần áo học sinh của mình.

"Tiện đường mua tạm một bộ mà chả được." Quý Hà cũng không có mang.

"Có chỗ thay ở đó hả?" Cao Lãng nghĩ rồi hỏi.

"Thay luôn ở tiệm đi." Quý Hà ở điện thoại xem có tiệm nào không.

"Nhắn với chủ tiệm xem nếu là người nổi tiếng vào mua có được giảm giá không." Cao Lãng rất không biết ngượng lợi dụng giá trị của hắn.

"Ta thật xấu hổ khi có loại bạn như ngươi." Quý Hà tránh xa cậu.

Khi xuống tàu rồi hai người đi đến tiệm quần áo được Quý Hà tìm được trên mạng.

Bước vào cửa tiệm, chủ cửa hàng nhìn thấy Quý Hà khá quen mắt:
"Cậu có phải diễn viên phim 'Hắc ám' đúng không nhỉ?"

Quý Hà thấy chủ tiệm là nữ trung niên rồi mà cũng xem phim:
"Dạ đúng rồi. Cô thấy phim như thế nào?"

"Hay lắm. Tôi thích nhân vật cậu đóng nhất trong phim. Cậu muốn mua gì thế?" Bà hỏi.

"Cho cháu mua hai bộ đồ thể thao." Quý Hà chỉ Cao Lãng.

Rất nhanh hai người đã chọn được hai bộ ưng ý. Quần dài thể thao và áo phông rộng in style đường phố.

Chủ quán khen:
"Rất hợp với hai đứa. Để cô chụp một kiểu đăng lên mạng quảng cáo cho cửa hàng."

Cao Lãng thấy Quý Hà ở cửa phòng thay đồ bên cạnh. Hắn đã cao hơn cậu hẳn một cái đầu, có lẽ khoảng cách đó lại sắp được gia tăng. Người trông còn có cơ bắp nữa, không phải loại thô bạo mà là...đẹp mắt. Cậu chỉ biết là mình thích mọi thứ ở Quý Hà.

Quý Hà đưa điện thoại mình cho bà chủ:
"Dùng máy của cháu chụp đi. Cháu sẽ quảng cáo cho cửa hàng."

Bà chủ niềm nở:
"À ừ nhỉ. Cháu là diễn viên có tiếng. Được đấy, nhớ giới thiệu của hàng cô."

Quý Hà kéo Cao Lãng ra góc thích hợp để chụp:
"Sao? Không thích mặc bộ này hả?"

"Không. Bộ này rất thoải mái." Cao Lãng cười trước ống kính.

Tách! Ảnh hai người mua bộ quần áo thể thao được bà chủ chụp lại.

Chủ cửa hàng thấy hai người có thể kéo mối làm ăn cho mình liền quyết định giảm giá. Quý Hà khi ra khỏi cửa tiệm cười:
"Đúng ý của ngươi!"

"Phải thế chứ. Ngươi có tác dụng thật lớn." Cao Lãng dạo đi đến sân bóng rổ cùng Quý Hà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net