Chap 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  -Tới rồi. Tới rồi.

  -Món ăn vặt hôm nay là đá bào Bắc Cực.

  -Bắc Cực mà ổng làm như đi chợ không bằng ấy.

  -Đi thôi! 10 tỷ yên chia đều cho chúng ta!

Bây giờ là nghỉ trưa, một nhóm các học sinh lớp E lại lên kế hoạch khác để ám sát Koro-sensei.

  -Cậu không muốn tham gia cùng các cậu ấy hả?-Nagisa ngẩng đầu lên nói với cô bạn đang ngồi vắt vẻo trên cây

Mishira nhìn xuống Nagisa rồi lại nhìn về phía nhóm người kia chậm rãi trả lời.

  -Không cần đâu, dù sao kế hoạch này cũng không thể làm gì được.

  -Tại sao?

  -Cười quá giả tạo.

  -Nụ cười của các em vẫn còn gượng gạo đấy. Không hề làm thầy mất cảnh giác.-Koro-sensei không hề có một vết xước nào cả, thản nhiên đứng qua một bên rồi thả những cái dao đã được bọc lại xuống.-Thầy đặt mấy con dao kháng-thầy nguy hiểm qua một bên nhé. Hãy học tập những bông hoa này để có một nụ cười tự nhiên hơn.

  -Hở? Koro-sensei!! Thầy nói xem!! Đây không phải mấy bông hoa các bạn trong lớp đã trồng hay sao!?-Megu nhận ra liền tức giận đùng đùng khiến Koro-sensei đúng bên phải khóc thét

  -S-sao lại thế!!?

  -Koro-sensei thật tàn nhẫn. Bọn em vất vả vun trồng, mãi mới nở...Vậy mà thầy lại...

  -Thầy thành thật xin lỗi! Thầy đi mua hạt giống mới liền đây!-Chỉ vừa mới dứt lời, Koro-sensei đã qua lại với hạt giống trên tay-Thầy mua rồi nè!

Nagisa đứng ở ra chăm chú quan sát ông thầy đang trồng lại hoa dưới sự quát nạt của hai cô bạn. Cậu gật gật đầu rồi ghi vào cuối sổ trên tay.

Nhược điểm thứ nhất của Koro-sensei: Lúc làm màu sẽ để lộ ra sơ hở

  -Không biết nó có ích không nữa.-Nagisa trầm ngâm nhìn vào cuốn sổ

  -Hử? Đưa tớ xem thử đi.-Mishira đã nhảy xuống khỏi cây từ lúc nào tiến đến đứng bên Nagisa

  -Đây...

Mishira nhìn lướt qua một lượt tất cả ghi chép của Nagisa rồi đưa trả lại cậu.

  -Cứ tiếp tục đi, xem chừng trong tương lai nó sẽ đem lại lợi ích đấy.

  -Cảm ơn cậu!

Chúng ta là sát thủ và là học sinh năm ba của lớp 3-E trường Kunugigaoka.

Đây là lớp học ám sát.

--------------------------------

  -Ah! Xin chào ngài Karasuma-san!-Kayano chạy ra với những thanh tre nữa trên tay, mỉm cười

  -Chào em. Tôi đến báo với các em từ ngày mai tôi cũng sẽ là giáo viên.-Karasuma đáp lại

  -Thật vậy ạ?

  -Hân hạnh được giúp đỡ.

  -Vậy từ bây giờ sẽ gọi là Karasuma-sensei rồi.

  -Nhân tiện, hắn đâu rồi?

  -Chuyện là...Koro-sensei đã phá banh bồn hoa của lớp, nên để tạ lỗi...Thầy ấy mở đại hội ám sát bằng việc chấp tay chân bị trói.

  -XIÊN ỔNG ĐÊ!!

  -Khỉ thật! Nhanh quá!

  -Chả trúng được mánh nào cả!

  -Quái vật! Trói lại rồi mà né như siêu nhân vậy trời!!

  -Kya!! Mishira-san! Em nhắm vào đâu thì nhắm nhưng đừng có phi dao vào mặt thầy chứ!!! Hỏng hết khuôn mặt đẹp trai của thầy thì sao!?-Koro-sensei hét lên, một góc mắt còn có hiện tượng chảy ra

  -Ổng sơ hở kìa!!

  -Xiên chả ổng đê!!

  -Kyaaa!

  -Lần đầu thấy cậu tham gia với mọi người đấy, Mishira.-Nagisa ngạc nhiên nói

  -Ừm, chỉ là thấy hơi ngứa tay thôi.

Dứt câu, hai người cũng chẳng nói thêm gì nữa. Nagisa chăm chú quan sát cô bạn Mishira mới quen này.

Suzushii Mishira. Học sinh mới của lớp 3-E.

Nhìn có vẻ khá khó gần.

Đó là những suy nghĩ của tôi khi mới gặp lần đầu.

Nhưng khi đã kết bạn với cô ấy rồi thì tôi mới nhận ra Mishira rất tốt, cách ăn nói của cô ấy cũng rất nhẹ ngàng và lịch sự.

Tôi có cảm giác cô ấy có thể nhìn thấu tôi vậy. Tôi chưa kịp nói thì Mishira đã trả lời trước rồi.

Không hiểu sao nhưng đứng với Mishira thì tôi đã không còn bất kì một cảm giác tự ti nào cả, tôi cảm giác mình có thể ưỡn cao ngực một cách tự hào.

'Rắc' 

  -A.

'Bụp'

Cành cây treo Koro-sensei gãy ra. Koro-sensei rớt cái bụp xuống đất, người vẫn còn bị trói. Không gian mi lìm.

  -Nhào vô xử ổng!!!

  -Bớ làng nước ơi!!

Nagisa ba chấm nhìn Koro-sensei vừa dãy đành đạch vừa né khỏi những đòn tấn công của học sinh.

   -Ghi chú nhược điểm có khi hữu ích đó.-Kayano cũng cạn lời với cái tình cảnh này

  -Ừm, để tớ từ từ ghi lại.

Nhược điểm thứ 2 của Koro-sensei: Dễ hoảng loạn ngoài sức tưởng tượng

'Vụt'

  -Khỉ thật! Ổng chuồn mất rồi!

  -Mấy em không thể nào leo lên đây được. Đây chính là sự khác biệt về tính năng cơ bản! Đồ ngốc! Đồ ngốc!-Koro đứng trên nóc phòng đựng dụng cụ cười như được mùa

  -Chút nữa là xử được ổng rồi!

  Từ mai thầy sẽ tăng gấp đôi lượng bài tập.-Koro-sensei ngừng cười, thở hồng hộc nói

  -Đồ nhỏ mọn!

Nhược điểm thứ ba của Koro-sensei: Lòng dạ hẹp hòi

----------------------

Tan học.

  -Mishira, về thôi.-Nagisa đi xuống cuối lớp gọi cô bạn mình dậy, cậu dường như đã bắt đầu có thói quen này kể từ khi kết bạn với cô rồi

Mishira cũng không nhiều lời, nhanh chóng đứng dậy. Cả hai định đi về thì đột nhiên Koro-sensei bay vào trong lớp.

  -Ý? Hai đứa vẫn còn ở đây hả?-Koro-sensei vừa ăn gì đó vừa nói

  -Thầy lại mới đi đâu ạ?-Nagisa có hơi giật mình nhưng cũng nhanh chóng bình ổn trở lại

  -Đúng vậy! Thầy mới qua Việt Nam ăn bánh xèo đấy! Mà hai đứa lén lén lút lút giờ này ở đây làm cái gì vậy? Chẳng lẽ--

  -Không có!! Thầy đừng có suy bụng ta ra bụng người!!-Nagisa đỏ bừng mặt hét lên

  -Nurufufufu~ Không việc gì phải ngại đâu, Nagisa-kun. Thầy hiểu mà, ôi tuổi trẻ~-Koro-sensei cười một cách biến thái áp sát vào Nagisa

Thẹn quá hóa giận, Nagisa rút dao ra đâm tới tấp vào Koro-sensei. Nhưng với tốc độ March 20 thì làm sao Nagisa có thể đâm trúng được chứ.

  -Nurufufu, tiện đang có em ở đây thì thầy hỏi luôn.-Koro-sensei di chuyển ra sau lưng Mishira

  -Dạ?-Mishira ngẩng đầu lên

  -Từ lúc em chuyển đến đây chỉ ngoại trừ lần hồi chiều thì em chưa ám sát thầy bất kì một lần nào cả. Em có thể cho thầy biết vì sao không?

Nói đến đây thì không khí giữa cả ba bỗng nhiên trở nên căng thẳng, Mishira chỉ nhìn và vẫn chưa có ý định đáp lại Koro-sensei. Nagisa đứng một bên khẽ siết quai cặp, cậu cũng muốn nghe câu trả lời từ cô, cậu...muốn hiểu thêm về cô.

  -Em...-Mishira cố tình ngân dài câu nói ra

Một bạch tuộc một người nín thở chờ nghe câu trả lời.

  -Đơn giản là không có hứng thú.

  -Hể?-Nagisa

Koro-sensei thì vẫn đang loading.

  -Em không ám sát thầy vì đơn giản là em không có hứng thú.-Mishira đi được nửa chừng thì dừng lại, quay đầu lại nói tiếp.-Vậy thầy thử làm em có hứng thú để ám sát thầy đi. Xem thầy có thành công hay không?

Nói xong cô lại quay lưng rời đi. Nagisa thấy vậy liền vội vã chạy theo.

  -Mishira! Chờ tớ với!

Koro-sensei đứng nhìn bóng lưng hai người học trò của mình dần rời xa, miệng nở nụ cười rộng đến mang tai(?)

  -Nurufufu~ Được thôi~

--------------------------End----------------------------



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net