Chương 1: Án mạng ở Osaka (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Một nạn nhân không may mắn bị sinh vật bóng đêm xé tan không còn cánh tay bàn chân... Thật đáng sợ..." Năm sợ hãi, anh cố gắng giữ bình tĩnh nói với báo chí truyền thông hiện đang theo dõi buổi Livestream trực tiếp của anh trên cả nước.

Nhóm người Heiji bất ngờ nhìn hiện trường án mạng.

"Lại thêm một vụ khó giải thích..." Heiji thở dài.

"Khó giải thích?" Ritsuka khựng lại, cô cất thỏi son kia hỏi cậu ta.

"Chuyện là..." Heiji ngập ngừng.

_____________________________

"Cách đây vài tháng cũng xảy ra vài vụ tương tự... Chỉ có điều vị trí hiện trường chúng ta phát hiện đều chỉ xuất hiện ở bìa rừng, cảnh sát chúng tôi đã mang bộ phận còn lại của nạn nhân về kiểm tra xét nghiệm. Kết quả tìm thấy một chất lạ đọng lại trên chỗ vết thương của nạn nhân, họ đều đưa ra suy luận có lẽ một con gấu hoang hay con sư tử nào đó xổng chuồng khỏi công viên sở thú vì quá đói nên nó mới xé xác nạn nhân ghê rợn như vậy." Bác cảnh sát lái xe cùng họ im lặng suốt trên đường đi đến giờ lên tiếng, nối tiếp lời ngập ngừng từ cậu Hattori.

"Bác cho cháu hỏi một chút..." Ritsuka nhìn bác cảnh sát gật đầu cho phép hỏi. "Vậy mọi người có quên sót kiểm tra những vị trí bị xé toạc ra, ngoài chúng còn tồn tại vết răng cắn kì lạ nào trên người nạn nhân hay không?" Cô nhíu mày lại. Chậc, con quỷ đó chạy mất rồi...

"Không có." Bác cảnh sát thở dài." Chúng tôi đã kiểm tra kĩ rồi, không hề phát hiện thêm manh mối nào tiến triển cả."

"Ể? Vậy thì khó điều tra kĩ lưỡng rồi." Mitsuri buồn bã nói. "Mà nè, Ritsu! Theo chị mấy vụ án này hình như có liên quan đến nhiệm vụ mật mà Ngài ấy đã nói?" Chị ý đến gần Ritsuka, kéo ống tay áo Haori cô lí nhí, chị ấy chỉ sợ ai đó sẽ chú ý tới cuộc trò chuyện nhỏ giữa hai người bọn họ.

"Mitsu - nee..." Ritsuka đập tay vào vầng trán của mình, cô bất lực giải thích. "Trên thực tế, nó đúng là vậy mà." Nếu là những nhiệm vụ đầu tiên sau khi du học trở về nước thì chắc chắn trăm phần trăm cô thấy ớn lạnh chạy dọc sống lưng bởi đôi mắt ghen tuông siêu cấp đáng sợ đến từ vị Xà Trụ đáng kính, Iguro Obanai. Chính anh Kamado - san dù đã trở thành một Trụ Cột xếp ngang hàng với anh ta cũng phải nể sợ hơn hồi anh còn làm tân binh. Thật lạ vì đợt này cô không còn thấy ánh mắt sắp sửa giết người tới nơi ấy nữa.

Kya! Mitsu - nee? Em ấy gọi biệt danh cho mình ư? Mitsuri má ửng hồng, chị lấy hai bàn tay ôm hai bên má của mình lắc lư qua lại.

Ritsuka mắt chấm bi, cô nghệt mặt ra nhìn hiệu ứng trái tim hoa hòe hường phấn xung quanh Luyến Trụ, trong đầu đầy dấu hỏi chấm to đùng.

"Bọn họ làm sao thế, Shinichi. Cậu có đọc được khẩu hình miệng giữa hai người họ chứ?" Heiji nhìn Conan hay Shinichi trong hình dạng một đứa nhóc lớp một đang quan sát cặp kia, nhìn theo ánh mắt đầy nghi ngờ.

"Hầu như họ đều nhắc đến « nhiệm vụ mật » với « Ngài ấy ». Có thể họ được phái đến bởi tổ chức đó, dù Kitou - san là bạn cậu nhưng cẩn thận vẫn hơn. " Conan vắt chéo hai cánh tay ra sau gáy, cậu ta chán nản nhắc nhở Heiji rồi chạy đến gần Ran.

Chập tối, bác cảnh sát Goro - san dẫn bọn họ đến nhà Heiji, vừa bước chân xuống xe thì Ritsuka liền gặp ngay Kazuha chạy tới ôm chầm lấy cô.

"Cậu về khi nào sao không nói với tớ." Kazuha phồng má, cô bạn ngân giọng hỏi dò.

"Mình có việc bận nên không thể báo trước với mọi người được." Ritsuka đảo mắt, cô vờ gãi má nhìn quanh.

Chào hỏi nhau được một lúc, bọn họ bước vào trong nhà Heiji nghỉ ngơi. Các cô gái đều nghỉ ngơi ở cùng một phòng riêng, nhóc Conan thay vì ngủ cùng họ thì chuyển sang nằm cùng Heiji.

Màn đêm tĩnh lặng buông xuống.

Ritsuka và Mitsuri lặng lẽ bật dậy, hai chị em nhanh chóng thay đổi bộ trang phục đi chơi thường ngày thành bộ đồng phục Sát Quỷ Đoàn, vẫn khoác bên ngoài hai chiếc Haori mang một màu sắc riêng của họ.

"Vũ khí sẵn sàng." Mitsuri mỉm cười, cô tự tin xoay thanh kiếm Katana uốn lượn của mình như những tấm dải lụa màu hồng mềm mại trong không trung, ngoắc sang cô gái tân binh bên cạnh mình.

"Đêm nay coi bộ sẽ khốc liệt lắm đấy, Mitsu - nee." Ritsuka cầm thỏi son đã cất trước đó vung ra một thanh kiếm mỏng tanh trong suốt, cô cầm chuôi kiếm xoay từ bên trái sang phải, lấy lực nhảy lên nóc nhà. Chính vì thanh kiếm Katana trong suốt giúp cô có lợi thế hơn trong trận chiến, nó giúp ích rất nhiều kể cả việc tẩm thuốc độc hoa tử đằng trên lưỡi kiếm.

Dưới ánh trăng rọi sáng khắp khu phố về đêm.

Hai cô gái trẻ tuổi trông nhỏ con ấy mạnh mẽ lao như cơn gió tiến về phía trước, cùng nhau nhảy lên nhảy xuống trên nóc tòa nhà không hề mệt mỏi dừng chân một bước đi nào.

"Sao thế, Shinichi?" Heiji quay ra hỏi Conan tức cậu bạn thám tử trung học lừng danh Shinichi đang cầm máy điện thoại tra Google Maps.

Shinichi im lặng tìm vị trí hai người kia, trong lúc họ không chú ý cậu trong hình dạng đứa nhóc sáu tuổi nhanh nhẹn lén bỏ thiết bị theo dõi vị trí vào túi áo Haori kì quặc của Ritsuka.

"Bọn họ rẽ bên trái." Conan ngồi sau lưng cậu chỉ đường.

Vừa dừng xe, chân chạm đất đã thấy mặt hai cô bạn thơ ấu của cả hai ở đây.

"Ể? Heiji?"

"Heiji? Conan - kun?"

Ran và Kazuha đang ở cửa hàng tiện lợi gần khu vực tòa tháp đẹp nhất tỉnh Osaka hồi chiều họ đến xem, hai người đang trò chuyện với nhau về hai tên thanh mai trúc mã họ thích thuở nhỏ vô tình gặp Heiji và nhóc Conan được đưa đến đây ngay trước cửa.

"Hai người làm gì ở đây vào đêm khuya vậy?" Heiji thắc mắc.

"Ran - neechan! Không phải chị nói sẽ giảm cân sao ạ?" Conan nhìn ly mì có lớp phô mai trứng trên mặt mì đang nóng hổi, cậu nhóc khóe miệng hơi nhếch lên.

"Ờ thì... Chị chỉ ăn đêm một chút thôi mà." Ran đảo mắt, cô chề môi tỏ vẻ không vui, nói.

"Thế còn hai người làm gì ở đây thế? Heiji, Conan - kun?" Kazuha dí mặt gần cậu nhóc, lườm Heiji kế bên dò hỏi.

"À... Hai chị có gặp Kanroji - san với Kitou - san không ạ?" Conan như nhớ ra được điều quan trọng cần biết, hỏi.

Cả Kazuha và Ran đều lắc đầu, họ thật sự không hề gặp hai người đó suốt dọc đường đến cửa hàng tiện lợi.

Ran vừa ngẩng đầu đăm đăm vào một khoảng bầu trời đêm, mở to nhìn Mitsuri và Ritsuka nhảy vụt giữa không trung với chiếc kiếm Katana lạ hoắc chả giống những thanh kiếm Katana cô thường thấy múa lượn dưới ánh trăng tạo ra một làn bụi trắng xóa cả vùng.

"Ran - neechan?" Conan chớp mắt, cậu bé thắc mắc được Heiji vác lên xe moto chạy vèo khỏi họ một cách vội vàng.

Ran và Kazuha bối rối, cả hai cùng nhau đạp xe tức tốc đuổi theo tốc độ chiếc moto của Heiji. Heiji ngoảnh đầu lại nhìn họ, giảm tốc độ xuống mức vừa phải dẫn cả hai cô bạn chạy đến hiện trường "tàn khốc" kia.

Trong khi đó, phía bên kia trận chiến sau lớp bụi dày đặc...

Hơi thở của tình yêu: Tam thức: Luyến Miêu Thời Vũ!

Mitsuri nhảy lên và tung ra một loạt đòn tấn công tầm xa liên tiếp lên Ritsuka, nước mắt cô chảy dài hai gò má, cố gắng để bản thân tỉnh táo đuổi người cô yêu trước mắt rời đi. Cô thật sự không muốn mình đả thương em ấy. Nó đau lắm...

"Mau chạy đi, Ritsuka! Em không thể đấu lại một Trụ Cột như chị đâu!"

Mitsuri gào lớn.

Ritsuka đỡ đòn tấn công đột ngột từ đàn chị đang bị tiêu khiển bởi chất độc tạo ra chính Huyết Quỷ Thuật của Thượng Nhị - Ohma Tsubasa. Cô chống kiếm trên mặt đất, lau vệt máu tươi chảy ra khỏi miệng mình, thở dốc.

"Em không muốn nhìn chị chết ở đây chỉ vì bảo hộ em!" Ritsuka tức giận, cô rít lên gằn từng chữ một.

Hơi thở của côn trùng: Nhị thức: Thanh Linh Chi Vũ: Phức Nhãn Lục Giác

Ritsuka vươn người chạy nước rút theo đường vòng bên trái Mitsuri, cô xoay kiếm đâm vào sáu phần khác nhau trên cơ thể con quỷ vừa lộ diện cách họ không xa. Dấu ấn của cô hoa tử đằng xuất hiện trên gò má bên trái.

"Không... Không thể nào... Sao ngươi có thể?" Ohma nhìn cô nhóc hạng Mizunoto trước mắt, sốc tới nỗi không thể cử động tay chân tứ chi.

Con quỷ nhìn bản thân nó. Không hề nhận thấy nó bị bay đầu bởi thanh kiếm Katana trong suốt khó nhận ra ấy. Vài giây sau Ohma ôm ngực, đôi mắt mở to nhìn qua gương chiếu trên tấm biển giao thông, cơ thể nó giờ đây xuất hiện những bông hoa tử đằng cực độc hiện mồn một từng vị trí bị nhỏ kia đâm.

"Kế tử Trùng Trụ: Kitou Ritsuka. Tôi không giống sư phụ mình thay vì khéo léo dùng độc tố của tử đằng thì tôi có thể dễ dàng chém đầu lũ quỷ mấy người một cách đơn giản. Mặc dù ngươi là một Thượng Nhị đi chăng nữa..." Ritsuka đến gần, cô ngồi xổm ở đó khẽ quan sát con quỷ đang dần tan biến trong không khí.

"Ritsuka?" Mitsuri bật khóc nứt nở, cô ôm chầm lấy Ritsuka nhìn lên bầu trời đầy sao phía sau lưng em ấy.

Đi một hồi. Cả nhóm chạy tới nơi hai cô gái trẻ.

"Xin hãy yên nghỉ." Ritsuka mỉm cười, cô nhắm mắt cầu nguyện cho con quỷ tội nghiệp.

"Ritsuka - san?" Ran lo lắng nhìn Mitsuri đứng cạnh đang khóc thút thít kế bên.

"Hai chị ổn chứ ạ?" Conan lon ton chạy đến gần cả hai, cậu kéo góc áo Haori của cô.

Heiji và Kazuha cùng nhướn mày nhìn bộ đồ họ mặc. Nhìn lạ quá! Giờ 4.0 rồi đầu còn thời Taisho đâu mà họ lại mặc lạ hoắc. Kanroji mặc áo Haori bên ngoài trắng tinh không bị ảnh hưởng một vết bẩn nào, cả Ritsuka cũng vậy.

"Tụi chị ổn." Ritsuka cắn răng, cô nhẫn nhịn cơn đau nhói, không muốn phun ngụm máu bất tỉnh ở đây. Làm vậy lúc này chỉ khiến họ hoảng loạn, lo lắng nhiều hơn mà thôi. Thậm chí chị Mitsu - nee sẽ trách móc bản thân nhiều hơn chỉ vì chủ quan không đánh bại được Thượng Nhị, vô tình trở thành con rối trong tay nó tấn công cô.

Vừa về tới hiên nhà, Ritsuka cuối cùng nhịn không nổi cô chống tay trên sàn gỗ mặc máu tươi chảy từ miệng của mình, choáng váng lê vào trong nhà trước khuôn mặt kinh hoàng từ vợ chồng nhà bác Hattori.

Thành ra mấy ngày hôm sau cô không thể đi đâu ngoại trừ nằm nghỉ ngơi trên giường, được chăm sóc cẩn thận nhờ vào bọn họ. Mitsuri ngồi trên tấm nệm, chị ấy lắp bắp giải thích với bọn họ về mọi thứ liên quan đến quỷ và sự tồn tại của một tổ chức không được chính phủ nhà nước công nhận sớm tồn tại hơn hàng ngàn năm nay trong bí mật.

Tâm sự:

- Trời ơi là trời! Nay đi học thêm về nhìn thấy một cặp đôi vừa lái xe vừa hôn nhau đắm đuối mà Trầm buồn nôn quá. Đi phải đi nhanh né chúng nó qua vòng xuyến, không cẩn thận đâm xầm vào nhau bung xoè mất! Hôn nhau hẹn hò thân mật không ai nói gì đâu nhưng đây là đang đi đường đó mấy cha mấy má ạ! Tham gia giao thông không muốn chết sớm vì tai nạn thì chú ý đi mà! Ghê quá! 😭


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net