Chap 29: Đối đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua 1 tuần trong Trại huấn luyện, Kevin được va chạm với rất nhiều người được lựa chọn. Ai cũng có điểm mạnh, điểm yếu. Và các huấn luyện viên và quản lý rất nhiệt tình chỉ bảo để bọn họ khắc phục.

Ở đây rất thoải mái, từ điều kiện ký túc xá, thời gian luyện tập, chế độ ăn uống đến dịch vụ đều vô cùng chu đáo. Tất cả đều rất hoàn hảo so với 1 cuộc huấn luyện thông thường. Dĩ nhiên bao gồm 'chất lượng' các vị huấn luyện viên.

Có điều... tại sao họ lại đẩy cậu ra rìa trong giờ luyện tập thêm vậy. Tại sao bọn họ được chỉ bảo nhiều như vậy trong khi các huấn luyện viên không nói gì cậu? Tại sao...!!!

Kevin hậm hực chạy đi hỏi quản lý Simon nguyên nhân. Ông chỉ vỏn vẹn nói 8 chữ: "Cậu không nhất thiết cần sự chỉ dẫn." Bởi vì cách chơi của cậu đã quá hoàn hảo.

Chỉ vài trận đấu tập thôi, họ đã phát hiện mọi vị trí mà Nicholas Kevin được phân đều không có kẽ hở.

Cậu ta luôn làm tốt vị trí của mình với mức độ 100%...giống như 1 cái máy lập trình ở trạng thái cao nhất.

"Hahaha... Kevin cậu đã làm rất tốt mà. Sự thể hiện của cậu ở mỗi phần đều rất xuất sắc. Chỉ là..." Vị quản lý Grill đứng ngay cạnh Kevin vô vỗ vai ngỏ ý khen ngợi.

"Chỉ là...?"

Thấy Grill ngập ngùng, Kevin tưởng ông ấy biết điểm yếu của cậu. Kevin là 1 người khá kiêu ngạo nhưng lại là thuộc tuýp người rất biết rút kinh nghiệm từ cái cũ.

Vậy nên cậu rất cần ý kiến của người khác về sự thiếu hụt của mình. Nói cậu là 1 kẻ cuồng sự hoàn mỹ cũng chẳng sai. Nếu đó 1 khuyết điểm, cậu sẽ dùng mọi cách để sửa chữa.

"Chỉ là... cậu có chiều cao khá... Hự!"

Chưa nói hết câu, Grill đã ôm bụng quỳ xuống. Mặt mũi nhăn nhó đau khổ, "T-Tiểu tử... cậu..."

"Xin lỗi, tôi lỡ chân." Cậu rút lại câu ban nãy, ngoại trừ 'yếu tố' này ra thì cái gì cậu cũng có thể sửa.

Vị quản lý Simon đằng sau chứng kiến tất thảy không thể không thở dài: Ngốc, ai lại đi chọc vào nỗi đau của tên quỷ nhỏ kia vậy.

Lúc Kevin rời đi, vị quản lý đáng kính của chúng ta mới bắt đầu đứng dậy. Grill đăm chiêu nhìn về phía bóng dáng cậu trai nhỏ rời đi. Tay lại bất giác đưa lên cằm, đó là thói quen khi đang suy nghĩ của ông.

"Cậu ta là 1 viên đá quý không tì vết, rất hoàn hảo..."

Grill nói rất nhỏ, nhỏ đủ để 2 người nghe thấy: "Nhưng tôi không thấy hạnh phúc hay vui vẻ gì khi nhìn vào viên đá đó."

"..." Simon cũng trầm mặc nhìn theo bóng lưng cậu trai tóc bạch kim đang cầm theo quả bóng.

Đúng vậy, cách chơi cậu ta rất tốt nhưng có vẻ vẫn thiếu 1 thứ gì đó.

"Tôi có cảm giác... cậu ta chưa thấy niềm vui khi chơi bóng chuyền."

.....

"Tuýp...!"

Đây là lúc mọi người được chia ra thành các đội để có thể đấu tập với nhau. Kevin được xếp vào 1 đội khá tương xứng so với đối thủ. Nhưng bởi tại đây rất nhiều người tài năng nên khó mà khẳng định đâu là đội hình mạnh nhất.

"Kevin, lại được chung đội với cậu. May mắn ghê."

Người nói là đồng đội của cậu trong trận đấu tập này. Hắn ta là 1 người lai giữa Anh và Pháp nên có nước da trắng nhưng khá khoẻ khoắn. Đôi mắt xanh màu xanh trong trẻo tựa đá Sapphie. Mái tóc màu vàng khá dài, phía đuôi xen chút bạc giống mặt trời và tia sáng của nó. Ngũ quan tuấn mĩ không kém gì các soái ca học đường châu Âu.

Nếu phải đem ra so sánh, Kevin không ngần ngại nói rằng hắn ta rất giống vị thần mặt trời nổi tiếng trong "Thần thoại Hy Lạp" - Apollo. Cả người hắn lúc nào cũng toả ra 1 ánh hào quang ấm áp, sáng chói, vừa cao lại vừa xa đối với những kẻ tầm thường.

Và điều quan trọng: Hắn cao.

"..." Kevin ngẩng đầu nhìn cái kẻ cao đến mù mắt đó thầm rủa: "Im đi, cái kẻ có chiều cao và não không cân xứng!"

Kevin đi đến đâu, nam thanh niên liền đi theo đó, bám dính cậu không thôi. Điều quan trọng là chuyện này đã liên tục xảy ra suốt 7 ngày.

"Kevin, đừng lờ tôi đi mà. Cậu có thể dạy tôi cách đỡ bóng không?" Nam nhân này tên là Lionard, là Ace của 1 trường liên cấp có đẳng cấp quốc gia nằm trong top 2.

Ngôi trường đó cũng không tầm thường nhưng cũng không quá nổi trội. Chỉ là những năm gần đây thực lực họ đã tăng rất nhiều về phương diện thể thao.

Khi đối mặt với bọn họ ở trận đấu trung kết. Đội của Kevin cũng rất khó khăn để dành chiến thắng suýt xao. Nếu không phải libero của bên họ bị thương thì có lẽ họ là đội vô địch năm đó rồi.

"Tại sao tôi phải dạy cậu trong khi có các huấn luyện viên? Cậu có thể hỏi họ mà? Đừng có làm phiền tôi." Kevin tránh né cái chạm vai của nam nhân, tỏ ý không muốn nhận lời.

"Vì tôi thích cậu dạy hơn mấy ông già đó." Lionard cười hề hề, dáng vẻ vừa ngốc vừa manh theo đúng nghĩa đen.

"..." Cậu không muốn tiếp lời, cũng chẳng biết nên tiếp thế nào cho phải.

"Hắn ta đang nói cái quái gì vậy?" Kevin khó chịu rời đi trước, trong lòng thầm chửi rủa tên dai dẳng: "Đồ thần kinh!"

"..."

Nhìn bóng hình cậu xa dần, lúc này nam nhân đằng sau chẳng còn bộ dáng đơn thuần như ban nãy. Thay vào đó, đối mắt màu xanh như nước biển kia lại trở nên sắc lạnh. Khoé miệng nhếch lên 1 độ cong hoàn hảo. Không khí phát ra từ nam nhân không còn ấm áp mà tràn ngập quỷ khí mị hoặc.

Hắn đưa bàn tay trái ban nãy chạm lên vai của Kevin cảm nhận hơi ấm còn dư, mắt vẫn hướng về bóng dáng thiếu niên xinh đẹp.

"Hừm, vai cậu ta thật mảnh." Rionard lẩm bẩm khó để ai có thể nghe thấy. Đôi mắt sắc lẹm ấy cũng trở nên nhu hoà hơn khi hắn nhìn vào lòng bàn tay trái của chính mình.

.....

Buổi huấn luyện ban chiều kết thúc, HLV và quản lý Simon tập hợp mọi người thông báo tin quan trọng.

"Chúng ta nhận được lời mời giao lưu từ ngoại quốc. Cụ thể đó là trận giao hữu của các học sinh cao trung giữa 2 nước."

Lời vừa thốt ra, trong lòng mọi người háo hứng không ngớt, tuy rằng bên ngoài tỏ ra là cool boy.

"Đất nước mà chúng ta đến để giao hữu đó là Nhật Bản, 1 quốc gia châu Á." Simon lại nói tiếp.

Kevin: "Nhật Bản?"

"Mặc dù bên họ kém chúng ta khá nhiều về trình độ nhưng chúng ta vẫn không nên chủ quan. Vậy nên..."

"Vậy nên tôi cần các cậu đạt được chiến thắng tuyệt đối." Chưa nói xong, quản lí Grill đã chen vô, ngắt lời Simon khiến ai đó mặt mày đen lại, "Bộ tên này thích ngắt lời người khác à?"

"Thưa huấn luyện viên!"

"Sao vậy, Kevin?"

"Ngài có thể trả lời tôi vài câu hỏi được không?"

Cậu nói năng cẩn trọng, lịch sự. Những thứ này đều là thứ cậu phải học khi sống trong giới thượng lưu. Và Kevin, người thừa kế đại gia tộc Nicholas luôn cần chú ý vấn đề này.

"Cậu muốn hỏi gì?" HLV trưởng tỏ ra thích thú.

"Có nhất thiết tất cả bọn tôi đều phải tham dự?"

"Ý cậu là sao?"

Không chỉ HLV, mọi người cũng khó hiểu và không thể đoán được suy nghĩ của cậu.

"Và... nếu phải so sánh, ông có thể nói rõ hơn trình độ của họ không?"

"..." HLV có hơi bỡ ngỡ nhưng cũng chẳng chậm trễ từ từ trả lời: "Nếu để cậu cụ thể hoá sự khác biệt đấy thì cũng dễ dàng thôi. Nếu phải so sánh, chúng ta sẽ là hổ và bọn họ giống như mèo vậy. Chúng ta có trình độ cao hơn họ rất nhiều."

Tâm trạng mọi người tất nhiên rất thoải mái khi nghe những lời khen ngợi như vậy. Chỉ riêng Kevin là mặt vẫn không đổi sắc, cứ như là việc này chẳng gây nên tý súc động nào cho cậu.

"Vậy... tôi xin phép rút khỏi đội hình."

"!?" Mọi người bất ngờ trước phát ngôn của cậu: "Này này, đây là 1 cơ hội rất tốt để phát triển tiền đồ đó."

"Nicholas Kevin, cậu biết cậu vừa nói gì không hả?!" Grill gằn giọng, gương mặt lúc này đã không còn dáng vẻ thiếu đòn nữa.

"Tôi đương nhiên biết tôi nói gì."

Trái ngược với bộ dạng của mọi người, cậu vẫn luôn duy trì 1 tâm tính bình ổn.

"Vậy tại sao..."

"Tôi không phải là người thích ỷ mạnh hiếp yếu và tôi coi thường điều đó..." Giọng cậu có chút trầm hơn mọi khi, cứ như cậu đang cố nén lại 1 điều gì đó.

"Huống hồ tôi lại là người Nhật Bản."

"..." Phải rồi, họ đã quên rằng câu chuyện của 1 thiên tài đã bắt đầu tại 1 ngôi trường không mấy danh tiếng. Chính cậu là người đã dẫn dắt họ đến với chiến thắng, vượt qua nhiều ứng cử viên hàng đầu.

Có lẽ là do... vị thiên tài ấy không thích chơi cho đội mạnh sẵn, không thích đứng trên đỉnh cao ngay từ đầu, không thích đi trên con đường đã rải lụa sẵn.

"...Tôi sẽ rời khỏi trại huấn luyện. Như vậy sẽ không ảnh hưởng đến chiến thuật của mọi người."

Mọi người vẫn giữ trạng thái trầm mặc. Bỗng tự dưng HLV trưởng cười lớn, phá tan không khí ngột ngạt.

"Thật thú vị! Không ngờ 1 thiên tài như cậu lại có suy nghĩ như vậy. Đúng là người tài giỏi đều có cách nghĩ khác người."

"HLV nói gì vậy? Tôi không phải thiên tài, chỉ đủ kĩ năng để dùng thôi." Kevin khiêm tốn đáp.

Gương mặt của vị trung niên vẫn còn giữ ý cười nhàn nhạt. Tay lại cầm lấy cái Ipad của Simon lướt lướt 1 lúc.

"Kevin, thời gian huấn luyện chưa kết thúc. Cậu vẫn phải ở đây và tham gia cùng chúng tôi. Tất cả đều ghi rõ trong cam kết rồi."

Biết là bọn họ sẽ không để cậu đi dễ dàng như vậy, "Hừ, cũng may mình có chuẩn bị trước."

Lionard từ đầu luôn lẳng lặng quan sát mọi chuyện, mọi biểu cảm của cậu. Thấy khoé miệng Kevin khẽ nhếch lên, mắt hắn ta có chút giật giật: "Cậu ta lại bày trò gì rồi?"

Thanh âm trong trẻo lần nữa vang lên, nhưng lại chưa đầy sự giảo hoạt, "HLV, phiền ông nhìn kĩ lại bản cam kết."

Nghe theo lời tên tiểu hồ ly, ánh mắt của huấn luyện viên trưởng và 2 vị quản lý cũng lần nữa đảo lại bản cam kết trên Ipad. Đôi mắt họ đồng loạt trợn tròn khi cùng nhìn vào 1 vị trí trên màn hình không dám tin.

"Các người hiểu rồi chứ?"

"Tôi chỉ cần tham gia trại huấn luyện trong 1 tuần..." Ý cười trên khuôn mặt càng lớn hơn, "...chứ không phải 1 tháng."

//Tuyệt đối không nói, mình đã hack vào mạng lướt thông tin của trại huấn luyện và chỉnh sửa 'vài chỗ'.//

Gương mặt tựa thiên thần hằng ngày đã biến mất. Có phải bọn họ tưởng tượng hay không mà sao trên đầu Kevin mọc thêm 2 cái sừng đỏ và đuôi lộ ra vậy?

----------------
HAPPY NEW YEAR!!!🎊🎈🎆


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net