Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi vì lần này không ra sớm nhé ;;-;; bệnh "lười kinh niên" của tui nó đang ám tui nữa chứ ;;-;;

Còn nữa, tui sắp bị tịch thu máy rồi bởi vì sắp phải vào học, gian nan lắm ;;-;;

Mà thôi, tui sẽ cố đăng hết chương 25 trước ngày đi học.

-------------------------------------

- Aizzz~ có cách trong cuốn sách hướng dẫn của Koro-sensei kìa. - Okuda chán nản nói. Khi Kanzaki với Kayano bị bắt thì cả nhóm cô hoảng loạn hết cả lên.

- Oh, có thật nè! - Nagisa nghe Okuda nói như vậy thì liền lật phần mục lục ra tìm thử và rồi thấy.

- Chứ cậu nghĩ cái cuốn đó không có sao. - Okuda cô lườm qua Nagisa.

Nagisa nhìn thấy vậy thì chỉ còn cách cười trừ rồi tiếp tục xem.

- Vậy đi theo chỉ dẫn thôi, còn cách đó là để tìm được Kayano và Kanzaki-san thôi. - Nagisa sau khi biết thì liền đi theo hướng dẫn.

- Thầy không đi sao Koro-sensei? - Okuda hỏi Koro-sensei.

- Nurufufufu... Phút cuối xuất hiện mới ngầu chứ. - Koro-sensei cười rồi nói với cô, mặt Koro-sensei lúc này gian lv max.

- Tùy thầy, em đi đây! - Cô không thèm nói chuyện với Koro-sensei nữa liền đi ngay sau nhóm Nagisa.

-------------------------------------

Chỗ Kanzaki và Kayano, một ngôi nhà bị bỏ hoang...

Đám học sinh cấp 3 bắt Kanzaki với Kayano ngồi tụ tập lại nói chuyện.

Trong khi đó Kayano và Kanzaki thì ngồi nói thì thầm với nhau.

- ... À cậu... Cái bức hình đó quả thực... Làm tớ hơi bất ngờ... Kanzaki cần cù và nghiêm túc cũng có lúc như vậy thật. - Kayano thật sự cảm thấy bất ngờ.

- Ừm... - Kanzaki ngập ngừng nói.

- Bố tớ rất khó tính. Ông ấy yêu cầu tớ... Phải có lý lịch học tập tốt, công việc tốt và nhân cách tốt.
Tớ luôn muốn thoát khỏi sự hà khắc ấy. Tớ muốn thoát khỏi cái vỏ của gia đình mình. Nên tớ cải trang và đi đến những nơi mà không ai biết tớ là ai. - Kanzaki kể ra chuyện của mình.

- ... Tớ thật ngốc phải không? Nhờ vậy mà tớ mang cái mác "Thành viên lớp E" Thật sự tớ chẳng biết tớ thuộc về nơi nào nữa. - Kanzaki cười trừ nói.

- Vậy sao không nhập bọn với anh này. Bọn này cũng sống bằng đức tin ấy thôi "Thanh danh và tất cả đều xong đời" - Tên cầm đầu của bọn chúng từ đầu ra xuất hiện ngay trước mắt hai người nói rồi cười bỉ ổi.

- Tụi này không ưa bọn gia trưởng học làm sang. Vậy thì... Đưa chúng trở lại đăng cấp đúng với bọn chúng.
Một thằng cha ăn vận đẹp... Thì bọn này dùng một con nhỏ gài vào, rồi rước cho hắn tội sàm sỡ.
Với mấy bà cô thích tỏ vẻ quyền lực và thành đạt... Cứ bắt cóc thế này và cho ả ta một vết thương khó phai về cả thể lực lẫn tâm hồn. - Hắn ta tiếp tục ngồi nói.

- Bọn anh đã dạy cho bọn họ nhiều bài học bổ ích đấy chứ. Có thể gọi bọn anh là "Người truyền bá tà đạo"

- ... Tởm thật. - Kayano nhỏ giọng nói.

Hắn ta nghe thấy như vậy thì liền nổi giận.

- Ai cho mày cái quyền coi thường bọn tao vậy con kia!? Được, để tao mang mày xuống đẳng cấp của bọn tao nhé!  - Hắn ta tức giận lao tới bóp cổ Kayano.

- Nghe cho rõ đây, từ giờ đến tối, tụi mày có nghĩa vụ với 10 thằng bọn tao. Khi về khách sạn cứ việc nói "Chúng tôi vừa mới đi karaoke về." Nếu như thế, sẽ không phải ai đổ máu. - Hẳn ta bình tĩnh lại, thả Kayano ra. Kayano được như vậy thì liền ho nhìn bọn chúng với ánh mắt căm phẫn.

- Khi về Tokyo, hãy tiếp tục vui vẻ với bọn này, sẽ có những bức ảnh để kỉ niệm cho cuộc vui của chúng ta. - Hắn ta kề sát lại gần Kanzaki và Kayano cười khả ố.

Kanzaki và Kayano nhìn hắn ta ghê tởm.

Bỗng nhiên cánh cửa mở ra, nhiều bóng người đi vào.

- Ồ, chúng đến rồi. Thợ chụp ảnh đến cả rồi kìa tụi bây! - Hắn ta nhìn ra phía ngoài cửa rồi cười gian.

Bóng người dần dần hiện ra, nhưng không phải là thợ chụp ảnh mà đám người đó nói, mà là Karma, Nagisa, Sugino và Okuda.

- Sách hướng dẫn trang 1234, phải làm sao khi bạn bắt cóc. Nếu không có manh mối gì về tên tội phạm. Đầu tiên xác định bọn chúng có phải là người địa phương hay không? Thông qua những bọn chúng nói và giọng vùng miền. Nếu không phải người địa phương, hơn nữa, lại mặc đồ học sinh, lật sang trang 1244.- Một giọng nói vang lên, Kayano và Kanzaki nghe thấy vậy thì mặt vui lên.

- Kẻ thù cũng là học sinh như chúng ta. Bọn họ hẳn là những kẻ chuyên đi gây rối. - Nagisa đọc rồi ngước lên cười mỉm. Karma thì cười gian manh, Sugino thì mặt khá tức giận, riêng Okuda cô thì đứng dựa vào tường, môi liếm một cách tà mị.

- Các cậu. - Kayano quay sang mừng rỡ nói.

- Cái... Lũ khốn!!! Làm sao bọn bây biết được nơi này...!? - Tên cầm đầu hoảng hốt nói.

- Bọn bắt cóc đó... Hiển nhiên, sẽ không rành về khu vực ấy. Bọn chúng sẽ tìm một nơi vắng vẻ ít người. Trong trường hợp đó, hãy xem phụ lục ở trang 134. Bản đồ mà sensei đã chuẩn bị trước bằng tốc độ 20 Mach của mình... Sẽ rất hữu dụng trong việc tìm ra nơi ẩn náu của bọn bắt cóc.

- Quyển sách có ích thật nha! Đúng là hữu dụng thật đó. - Nagisa nhìn vào cuốn sách khen.

- Ồ, vậy phải mang theo cái quyển này thôi. - Karma cũng vậy.

Còn cái đám người thì là nguface. "Làm thế quái nào lại có cái quyển sách hướng dẫn như thế chứ?"

- Vậy phải làm gì đây? Quý ngài? - Karma cười gian nói.

- Bọn bây đã đi quá xa rồi. Tao sẽ cho bọn bây đi du lịch trong bệnh viện. - Karma tức giận nói.

- Hừ... Đừng tỏ vẻ anh hùng bọn chuột nhắc này. - Tên cầm đầu bình tĩnh nói.

- Á rà ra... Vậy là không được đâu~ - Cô thấy tình hình không được tốt lắm thì liền lên tiếng nói rồi cười một cách quỷ dị.

Đám người kia nghe thấy giọng nói thì quay sang hướng cô, họ liền thấy ớn lạnh.

"Cộp, cộp" Tiếng bước chân vang lên, tên cầm đầu thì mừng rỡ.

- Lũ bạn tao gọi từ trước. Bọn tao có 10 người. Những tên mà bọn bây.. chưa bao giờ gặp những thằng khốn nạn như thế.

Tiếng bước chân càng ngày càng rõ hơn.

- Chẳng có cái tên khốn nạn nào đâu. Sensei vừa bảo trì cho bọn chúng xong đấy. - Koro-sensei bước vào cười.

- Đúng là làm màu mà. - Cô nhìn Koro-sensei với ánh mắt khinh thường.

.

.

.

.

(Tui xin cắt bớt cảnh bạo lực này)

Sau khi cùng Koro-sensei trừng trị đám kia thì mọi người cùng nhau giải thoát Kanzaki với Kayano ra.

- Có sao không, Kanzaki?- Koro-sensei ân cần hỏi.

- Hở...?

- Vừa trải qua một chuyện khủng khiếp như vậy chắc em sợ lắm nhỉ?

- Trông có vẻ không phải như thế nhỉ? Nhìn em như vừa trút được một gánh nặng lớn vậy! - Koro-sensei vừa cầm khăn lau mồ hôi vừa nói.

Kanzaki điềm tỉnh với một nụ cười trên môi đáp:

- Cũng không hẳn ạ, cảm ơn thầy Koro-sensei.

- Chúng ta đi tiếp nào! - Ông thầy vui vẻ ra mặt bảo.

Nagisa thầm nghĩ: " Vấn đề là ở mục tiêu của chúng tôi lại là một người đáng tin cậy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net