Chap 3: Bình yên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

‘ Này… Hei-chan~~~, bây giờ con muốn gì cũng được miễn là con ngừng khóc… được không??’_  Cha nhìn em, ánh mắt cầu xin.
‘ C-Ó  T-H-Ậ-T  K-H-Ô-N-G  , T-H-Ư-A  C-H-A ?’_ Em ngẩng đầu lên nhìn cha với ánh mắt long lanh và nở một nụ cười của kẻ chiến thắng._ ‘ Cha hứa rồi đó nha! Không được thất hứa đâu đó.’
“ Aizzz… Lại bị con bé lừa rồi nhỉ!... Nhưng mà ánh mắt của con bé lúc đó…hừ…tưởng lừa được mình sao? Con bé có vẻ vẫn hơi ngây thơ nhỉ?”_ Cha nhìn em và nở một nụ cười, nụ cười của sự bất lực._ ‘ Được rồi, vậy con muốn gì? Nếu là thông tin về họ thì ta không có và những người khác đã bị cấm tìm hiểu về họ rồi.’
‘ Không! Con thừa biết về việc cha vừa nói’_ Em nhìn người cha đang bất lực của mình._ ‘ Con muốn ra sống riêng và sống trong một thân phận khác!... Có được không, thưa cha?’
‘ Nói thật thì ta không nỡ để con đi…nhưng vì lỡ hứa rồi nên… Được thôi ta cho con đi nhưng vẫn phải thường xuyên liên lạc với chúng ta đấy nhé!’_ Cha nhìn em với ánh mắt tiếc nuối
‘ Tất nhiên là con sẽ thường xuyên liên lạc rồi! Con đi vì nhiệm vụ mà… cả thầy và cha đều chúc con may mắn!... Điều đó có nghĩa là việc này rất nguy hiểm nhỉ?’_  Ánh mắt cô đượm buồn nhìn cha._ ‘ Con thật sự không muốn mọi người bị liên lụy… Con luôn cố gắng để bản thân thật bận rộn và quên đi họ và mọi người là những người duy nhất trong số họ mà vẫn bên cạnh con nên…’
‘ Được rồi, con không cần nói nữa, cha hiểu ý con’_ Cha cúi người, không nhìn em._ ‘ Con tài liệu và thông tin về Phạm Thiên thì…cha để trên phòng con đó!’
‘ Con còn tưởng do cha lười cơ…’_ Em nói với giọng châm chọc._ ‘Mà sao cha mở được của phòng con?’
‘ Con đoán xem~~~~ Cha là ai mà không thể phá một cái khóa đơn giản chứ?’_ Cha dùng giọng điệu tự luyến mà nói với em.

‘ Cái đồ tự luyến!’_ Phóng ánh mắt khinh bỉ về phía cha, em phán một câu._ ‘ Không hiểu sao một người hoàn hảo như mẹ lại yêu một người bị hoang tưởng nửa vời như cha nữa?’
‘ Con thật ác quá a~! Mà làm như tâm lý con nó ổn định ấy!’_ Cha nhìn em, cười._ ‘Đừng có chết đấy nhé! Cũng đừng có nương tay đấy!’
‘ Hai~~~~’_ Em đi ra khỏi phòng._ ‘ Pai pai cha! Con đi ăn tối đây a~~~’
Em đi về phòng, chốt chặt cửa, lấy quần áo rồi đi tắm. Khoảng 1h sau, em đến nhà ăn với đầu tóc ướt sũng, khuôn mặt trông khá lạnh nhạt nhưng nếu là một người hay chú ý hoặc người thân của em thì vẫn có thể thấy nét buồn bã trong đó.
‘ Tiểu thư vừa mới vừa khóc sao ạ?’_ Bác quản gia nhìn em, tay cầm ra trong túi áo một chiếc lọ nhỏ bằng thủy tinh có hình đám mây._ ‘ Thuốc của tiểu thư!’
‘ À!!!... Con cảm ơn bác nhưng con uống thuốc rồi!’_ Em gạt lọ thuốc lại._ ‘ Hôm nay ăn gì ạ?’
‘ Do tiểu chọn món ạ!’_ Bác quản gia đưa ra một quyển sổ._ ‘ Nhưng tiểu thư chỉ được chọn những món trong cuốn sổ này thôi!’
‘ Vậy thôi! Con không ăn đâu…’_ Em chuẩn bị quay bước rời đi.
‘ Món tráng miệng của hôm nay là kem sô-cô-la bạc hà thưa tiểu thư.’_ Bác quản gia nhẹ nhàng nở một nụ cười nhếch mép nhìn em._ ‘ Vậy cô chủ có ăn tối không ạ?’_ Bác vẫn hỏi trong khi thừa biết câu trả lời.
‘ Vậy thì con sẽ ở lại ăn tối cho bác và mọi người vui…’_ Đôi mắt em lóe sáng nhưng mặt vẫn liệt._ ‘… Mà “mát lạnh” và “ngọt ngào” không thể đi chung với nhau được đâu a~~~’
‘ Được rồi! Tiểu thư vào ăn tối đi!’_ Bác quản gia nhìn cô mà bất lực. “ Đúng là như trẻ con mà ~~~!” Bác quản gia thầm nghĩ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net