Chap 5: Cuộc sống tại đảo Ruin (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này nhóc. Chuyện gì xảy ra với mắt phải của nhóc vậy?" Ông Grewe hỏi tôi trong sự hoang mang.

Mắt phải ? Mắt phải tôi bị sao à ?

"Water Mirror" - tôi tạo một tấm gương để soi dung nhan của bản thân. Hoá ra ý ông là mắt phải của tôi đã không còn giống mắt người bình thường nữa, giờ đây chỉ còn một màu đen tuyền với tròng đỏ ở giữa. Nhìn cũng ra gì và này nọ ấy chứ. Cơ mà quay lại chuyện của con mắt, thì trong lúc luyện tập, tôi mở được 2 kĩ năng "Eye of Wisdom - Tuệ Nhãn" và "Eye of Cthuhul - Quỷ Nhãn"

Tuệ Nhãn cho phép tôi nhìn thấy thanh máu tối đa của đối phương, cấp độ, tên, nhóm máu, chủng tộc, chỉ số, trạng thái, .... vân vân mây mây..... hiển thị mọi thông tin của đối phương và đây là một kĩ năng bị động.

Còn về phía Quỷ Nhãn, cho phép tôi nhìn thấy dòng năng lượng đang được tập trung ở đâu và điểm yếu của đối phương. Trái ngược với Tuệ Nhãn thì Quỷ Nhãn là kĩ năng kích hoạt, mỗi lần sử dụng sẽ tiêu hao 30 Ma Năng mỗi giây. Khi nãy tấn công con Treant, tôi đã kích hoạt Quỷ Nhãn , nhìn thấy nơi mắt con quái vật có điểm đỏ sáng lên, đồng thời các mạch năng lượng cũng tủa ra từ điểm đó. Có thể hiểu rằng điểm đỏ chính là trái tim của con quái vật, ta chỉ cần tấn công vào đó và phá huỷ nó thì chiến thắng.

Vấn đề phiền phức hiện tại là tôi không hề biết việc kích hoạt Quỷ Nhãn sẽ khiến mắt tôi đổi màu. Và chỉ đổi màu một bên mắt thôi chứ không phải cả hai. "Tsk. Bị lộ rồi." Tôi tặc lưỡi. Tôi vốn không có ý định cho ai biết về khả năng của tôi. Nếu càng có nhiều người biết đến thì càng mang đến nhiều sự phiền phức. Bây giờ chưa phải lúc, à không, tôi không có ý định sẽ tiết lộ khả năng của mình nếu không phải là tình thế bắt buộc. Hay tôi giết quách ông lão để bịt đầu mối nhỉ? Tay tôi siết chặt lấy Athaline.

"Haiz"
Tôi nén tiếng thở dài, thu lại Athaline vào Item Box quay lại phía ông lão, tỏ ra hoảng hốt: "Mắt của con bị sao vậy ông? Con có bị mù không". Tôi bù lu bù loa rồi oà khóc

Ông Grewe nhìn tôi bối rối, nhưng ông vẫn bế tôi lên dỗ dành "Nào nào cháu cưng đừng khóc. Không sao không sao. Rửa mắt chút là hết thôi. Nào nào không sao" Vừa dỗ ông vừa rửa mắt tôi bằng nước từ bình uống. Lúc đó tôi ngưng sử dụng Quỷ Nhãn, mắt tôi hẳn đã phải trở lại bình thường. Ông thổi thổi mắt tôi, vừa cười vừa bảo: "Nào nào. Phù phù. Cơn đau ơi biến đi. Phù phù. Đấy thấy không. Mắt của nhóc đã khỏi rồi này. Hahaha". Ông để tôi đứng xuống đất rồi nắm tay tôi bước đi. "Chà nhóc mạnh thật đấy. Ta về nhà thôi, kẻo bà già ở nhà sẽ lèm bèm đấy. Lỗ tai ta không thể hồi phục nổi khi bà nổi trận lôi đình nếu chúng ta về trễ đâu. Hahahahaha"

Thế là chúng tôi đi dọc theo đường mòn quay lại ngôi nhà gỗ. Trên đường đi, bầu không khí thật nặng nề, cả tôi và ông đều không nói với nhau thêm câu nào. Hẳn ông cũng nhận ra sát khí của tôi khi trong phút chốc tôi đã thực sự định xiên ông. Con đường về nhà chưa bao giờ xa đến thế, hai ông cháu lê từng bước xuyên qua cánh rừng đang dần xẩm tối khi về chiều.
—————————————————————
Bà Grewe cùng Leon đã chuẩn bị xong bữa ăn tối, thực đơn hôm nay gồm Cháo yến mạch cùng cây bạch tuộc nướng. Cây bạch tuộc là một loài Ma vật hệ thực vật, với hoa của chúng trông như những con bạch tuộc mini nhỏ xíu màu trắng sữa, những bông hoa này sẽ toả ra mùi thơm thu hút các loài vật đến rồi dùng xúc tua quấn chặt lấy những con thú tội nghiệp, đưa vào trong đài hoa để tiêu hoá. Với những cây bạch tuộc cấp cao, chúng có thể ăn cả con người. Từ khi Leon và Jul được bầu trời đưa đến cho hai ông bà, họ chỉ ăn rau chứ không ăn thịt. Ban đầu bà cảm thấy thật lạ khi Jul không chịu ăn cháo thịt bằm hay bất cứ thức ăn làm từ động vật sống kể cả thuỷ hải sản hay gia cầm. Đến khi Jul biết nói, cu cậu đã giải thích rằng ăn thịt không tốt cho cơ thể của cu cậu. Nhưng cu cậu cũng đồng thời tìm ra rất nhiều loài ma vật hệ thực vật có thể ăn được nhưng mùi vị của chúng lại không khác thịt, thậm chí sau vườn còn trồng cả cây trứng mọc ra trứng, cây bò có thể vắt sữa và mùi vị của cây như thịt bò hảo hạng.
Bà lão nhìn lên trời, bầu trời hoàng hôn đổi sang một màu cam nhẹ. Hai ông cháu hôm nay về trễ quá, khiến bà sốt ruột. Mọi hôm thì giờ này ông già phải đang ở nhà, ngồi trên bàn ăn với cốc bia tươi mát lạnh, kể về những câu chuyện thời hoàng kim của lão khi còn là Mạo hiểm giả. Rồi mắt bà lão ánh lên.
"Oiiiiiii. Tôi về rồi đây. Hahahahahaha" - giọng cười vang đầy sảng khoái của lão như xua đi mọi sự lo lắng trong tâm trí bà.
"Ông không giỏi thì đi luôn đi chứ về làm gì nữa?
Cái nhà này như cái nhà trọ, ai thích đi thì đi thích đến thì đến à" - bà Grewe cài nhàu gắt gỏng.
Đứa bé nhảy khỏi lưng ông, đến gần bà và đưa cho bà một túi tiền.
"Đây. Con trả tiền trọ. Con tìm thấy trong gối của ông." - thằng bé nở một nụ cười tươi rói trong khi ông lão phía sau sững người toát mồ hôi hột.
"Ơ... ơ....này này...." - ông lắp bắp, mồ hôi tuôn ra như tắm. Sao nó tìm ra được ? Nó có thực sự mới 3 tuổi thôi không ?
"Ồ cháu ngoan giỏi lắm. Cho bà xin nhé. Chà chà. Cả quỹ đen nữa à." - Sát khí từ bà toả ra cùng nụ cười tươi trên môi.
"Julllllllllllllll" - ông lão hét lên
—————————————————————
"Jul hồi ban chiều đã định giết tôi đấy". Ông Grewe kể, trên tay vẫn đang mài con dao nhỏ ông vẫn dùng thu thập thảo mộc.

"Tuy chỉ thoáng chốc, nhưng thực sự tôi cảm nhận được sát khí của nó. Nghĩ lại thì khá dễ thương, trông nó như con mèo nhỏ đang giận dữ vậy. Hahahahaha." Ông cười, đặt con dao xuống cầm cốc bia lên ực một ngụm rồi Khà một tiếng sảng khoái.

"Thật là một đứa trẻ đặc biệt. Chỉ 3 tuổi nhưng lượng INT của nó có thể ngang với các Mạo hiểm giả hạng D rồi đấy chứ. Nó biết cả việc nếu chỉ ăn thực vật, lượng INT và Năng lượng (Mana) tối đa cũng sẽ tăng nhanh hơn. Cả tư thế ngủ bao năm qua, đó là tư thế tập luyện để nâng khả năng điều khiển phép thuật, tăng cường các giác quan của các Ẩn sĩ cổ. Tôi nghĩ rằng Jul là Triệu Hoán Giả. Nhưng có lẽ là một trường hợp đặc biệt, tôi cũng không hiểu nữa, không phải rằng Triệu Hoán Giả khi đến đây đều ở độ tuổi như khi họ còn ở thế giới trước đây của họ hay sao?" Bà Grewe nói, tay vẫn đang dùng ma pháp chữa lành lên tay ông.

Water Slice đã sượt qua vai ông, để lại một vết thương xuyên đến tận xương.

"Khả năng kiểm soát ma pháp của thằng bé thật đáng sợ. Tôi đã né rồi nhưng lực li tâm của skill đó vẫn sượt qua được. Rồi cả con mắt quỷ đó nữa. Thằng bé thật sự là ai ? Hahahaha. Thú vị thú vị."

"Ông ngồi im đi. Vết thương lại toác ra bây giờ." - bà nhăn mặt.

Bên bếp lửa bập bùng, không gian trong căn nhà gỗ thật ấm cúng. Jul và Leon đang ngủ say trong phòng của chúng, chỉ còn hai vợ chồng tuổi thất tuần ngồi bên nhau. Hai ông bà gặp nhau trong một nhiệm vụ hộ tống, khi ấy bà đã là Mạo hiểm giả cấp A, chuyên về các kĩ năng trị thương, còn ông vẫn đang ở cấp C, lớp sát thủ, nhưng tính cách ồn ào của ông chính là thứ khiến bà chú ý. Các sát thủ thường rất lặng lẽ, không ai lại oang oang như loa phát thanh phường như ông. Ông rõ ràng hợp với tính cách của lớp Hiệp Sĩ hay Thương Sĩ hơn. Sự tò mò đã thôi thúc bà để ý đến ông nhiều hơn, và cuối cùng hai người ở bên nhau đến tận lúc này.

(To be continued)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net