24.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Từ Khôn là một kẻ rất hay ngụy biện.

Câu cửa miệng của cậu mỗi khi muốn từ chối lời mời rủ rê đi ăn đi nhậu của đám bạn học cùng lớp chính là "nhà tớ còn 3 chú chó đang đói chết ở nhà, không thể nhẫn tâm tận hưởng sơn hào hải vị mà bỏ quên chúng". Đơn giản là cũng không ai nhẫn tâm đến như vậy, nghe giọng Từ Khôn giả vờ thương tâm bao nhiêu họ liền chỉ hận không thể một cước đá bay cậu ta cho khuất mắt bấy nhiêu. Người đâu mà chả bao giờ chịu tham gia họp hành liên hoan, mặt lúc nào cũng trơ ra một biểu cảm lạnh lạnh lùng lùng, thi thoảng mới nhếch mép một cái thể hiện sự khinh bỉ đến đáng sợ, còn lại chẳng bao giờ chịu nói cười với ai. Đích thị là cái đồ chảnh chó !

Nhưng điều làm họ khó hiểu nhất là cái đồ chảnh chó ấy, Thái Từ Khôn băng lãnh như cục đá ngàn năm, lại được vô số con gái trong trường ngắm trúng ! Còn họ thân thiện như này, nói chuyện lại còn rất có duyên vậy mà không một mống nữ nào thèm để họ vào mắt, không một ai, không một ai trong cái trường này !

Thề có Chúa là lý do nó dễ hiểu cực kỳ luôn, vì ánh mắt của mọi cô gái, ở mọi địa vị với mọi xuất thân từ khắp nơi trong đất nước này. Từ hoa khôi đến người bình thường, từ đại ca lang phường đến học sinh cưng, từ trần duy hưng đến đại học A lừng danh, chú ý của họ vẫn chỉ kiện quyết đặt vào 4 chàng trai, cũng chính là niềm tự hào duy nhất và lớn nhất về cái trường vớ vẩn này. Hãy biết rằng, đây chính là khẩu hiệu của học sinh nơi đây, không phải là khẩu hiệu, là câu cửa miệng luôn rồi !

"Khôn Đình Thừa Hạo, Vương Tạc Tứ Tử"

Nghe hiểu rồi chứ, 4 cái tên trên kia, chính là tứ đại mỹ nam nổi danh khắp tất cả các trường đại học trên địa bàn thành phố A. Mà đời là một chuỗi những câu chuyện buồn không hồi kết, để chứng minh điều đó, ông trời đã ghép cặp Thừa Thừa với Minh Hạo lại, tin tức đã từng là cơn sột gây tổn thương biết bao trái tim người thiếu nữ mỏng manh ngây dại để giờ đây, họ chỉ còn ngày ngày ngóng trông vào tia hy vọng cuối cùng là Chu Chính Đình và Thái Từ Khôn. Oái oăm hơn cả là Chu Chính Đình đang nằm nhà tĩnh dưỡng mấy tháng liên tiếp, nên Vương Tạc Tứ Tử đang trong trạng thái vườn không nhà trống, à nhầm, có Thái Từ Khôn kiên cường đứng chống.

Chung quy lại là Vương Tạc Tứ Tử có sức hút lớn như vậy đấy !

Nói đến Chu Chính Đình, để mà bàn về nhan sắc, thì mắt trong veo như hồ nước thu, da trắng nõn không tì vết, mày thanh tú như liễu mùa xuân, đẹp như tranh vẽ, khí chất xuất thần, mỗi khi xuất hiện giống như tiên tử hạ phàm. Còn muốn bàn về nhân cách, Chính Đình vừa tốt bụng hiền lành lại vừa thiện lương đáng mến, luôn cố gắng vì bản thân, lại đối nhân xử thế ai ai cũng một lòng đơn thuần, không so đo tính toán nên rất được lòng người. Được cả lòng 3 cái người đẹp trai lai láng kia, từ cái hồi con nít đi mẫu giáo đêm đêm tè dầm ướt quần đến bây giờ thành mỹ nam vạn nữ sinh mê như điếu đổ, Vương Tạc Tứ Tử vẫn thân thiết như hình với bóng.

"Chu Chính Đình em trai đêm nay có muốn vui vẻ cùng anh không ?"

Chính Đình còn đang ngái ngủ do bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, áp tai vào nghe lại đập vào giọng nói khả ố cùng tiếng cười thô bỉ của hai người nào đó vang lên rõ mồn một. Cho xin đi, cậu còn đang bị ốm liệt giường đây, tại sao ông trời cứ đều đặn một ngày hai lần phái đám giặc quỷ này đến phá đám cậu thế ?

"Thừa Thừa, Minh Hạo, chúng mày câm hết cái mồm thối lại, cút cút đi cho ông đây nghỉ ngơi"

"Không phải lo lắng đâu em trai, bọn anh tuy thiếu kỹ năng nhưng thừa nhiệt huyết, hứa sẽ chăm sóc em tận tình"

Đầu dây bên kia rè rè tiếng nói của Thừa Thừa cùng điệu cười sặc sụa của Minh Hạo, hai người này nhập vai cũng quá đạt rồi đi. Nếu như Chu Chính Đình mà đứng trước mặt bọn họ, hẳn là khó có thể đảm bảo chuyện về nhà với toàn thân nguyên vẹn không trầy xước. Bộ dạng ngáo ngơ bất cần y như lưu manh đầu đường xó chợ, không khác lấy một li !

"Tao nhắc lại là hai đứa bay khôn hồn thì im mồm lại cho bổn vương nghỉ ngơi, bằng không sẽ không cho hai ngươi đi nhậu với gương mặt sáng sủa như bây giờ"

"Sao mày biết tối nay bọn tao đi nhậu ?"

"Từ Khôn bảo"

"Ơ sao chưa đánh nó đã khai rồi ? Mày ở lì trong nhà thế gặp nó lúc nào, nó đến thăm mày à ?"

"Nhìn mặt bố có giống bố muốn trả lời không ?"

"Chẹp chẹp, trai tráng như Khôn Khôn, hót trai toàn thành phố A này mà cũng phục tùng dưới chân người đẹp, kém quá kém quá"

"Thế có ngậm mồm lại cho bố nghỉ ngơi không ? Không phải việc chúng mày"

"Vãi hồn hôm nay Chu Chính Đình đại nhân đi bênh người, đi bênh người, bênh người chứ không phải đánh người"

"....."

"Mày bệnh nặng như này sao không nói cho tao biết, phát triển xong không chữa được thì sao, cũng không biết đường đi nằm bệnh viện mà ru rú ở nhà, mày định giấu bọn tao đến bao giờ nữa. Tao nhớ mày Chu Chính Đình huhu"

Phạm Thừa Thừa bên kia chính là hét to được một câu, nhấn mạnh tầm quan trọng của sự việc sau đó liền không thể thốt nên lời, đưa điện thoại cho Hoàng Minh Hạo đang gào rú một cách cực kỳ bi thảm kia. Chu Chính Đình dù có hay đánh họ, hay trừng mắt xong quát họ sợ run cả người nhưng vẫn là bạn thân chí cốt mà, sao hôm nay lại thành ra như này cơ chứ ?

"Chu Chính Đình, chiều nay bọn tao hủy lịch nhậu qua nhà m-m-m......."

"......tít.....tít......"

"Chu Chính Đình, mày là thằng bạn khốn nạn !"

Không phải cậu cố tình cúp máy đâu, là Tiểu Hắc với Phúc Lợi đáng yêu kêu gào ầm ĩ rồi nên phải cho nó ăn gấp mà không kịp chào hai thằng nhóc này thôi !

Còn đang mải mê nấu cơm cho một nhà hai miệng, cậu nghe thấy tiếng chuông kêu inh ỏi, kêu réo riết, kêu liên hồi như cháy nhà đến nơi liền vội vội vàng vàng chạy ra mở cửa. Ít ra cậu đã mong rằng ai đấy đặc biệt hơn đến chơi nhà, không nghĩ lại là hai thằng quỷ lúc nãy bị mình bỏ rơi đang đứng trước cửa rơm rớm nước mắt.

"Huhu Chu Chính Đình, mày ở giai đoạn mấy rồi, sao người mày phù hết lên thế này, sao lại không báo cho bọn tao để còn chuẩn bị tinh thần ?"

Thừa Thừa và Minh Hạo siết chặt Chu Chính Đình một khắc không rời, không quan tâm đến thể diện mà nước mắt nước mũi tèm nhem ngay ngoài hành lang, đu hết hai chân lên người cậu. Lúc nãy nói thế thôi chứ thấy Chính Đình cụp máy đột ngột hai người họ cũng lo, nhỡ cậu làm sao thì chắc cả đời họ sẽ ân hận chết mất !

"Tao cho chúng mày ba giây để cút khỏi người Chính Đình. Một"

"Thái Từ Khôn mày vác xác đến đây làm gì ?"

"Hai"

"Không xuống, mày làm gì được bọn tao"

"Ba"

"Dạ em xuống ngay đây ạ, em mời anh vào chơi xơi nước"

Chu Chính Đình dở khóc dở cười đứng nhìn màn kịch hài trước mắt, hai thằng kia mới thế mà thái độ xoay nhanh như chong chóng. May mà chúng nó yêu bố nhau rồi, chứ ai với phải hai cục nợ này thì kiếp trước phải sống lỗi ghê lắm ! Lại thấy Thái Từ Khôn ôn nhu áp trán lên trán mình kiểm tra nhiệt độ, hay tay còn đang xách đống đồ vừa mua cậu dặn, sau đó nhanh chóng thơm nhẹ rồi vào bếp nấu cơm, không quên liếc hai thằng kia một cái sắc lẻm, khiến cậu cũng run cả người.

Nhưng mà chúng nó thì có run đâu, còn đang sững sờ vì cái hành động bên trên kìa !

"Chúng mày vào nhà...."

"M-m-mày với Từ Khôn lâu nay quan hệ bất chính, bày đặt sống chung mà cóc thèm báo với bọn tao một tiếng phải không ? Được lắm, rồi bọn tôi có là cái gì đâu, giới trẻ mấy cậu cũng hiện đại quá đi !"

"Không thèm nể mặt bố mà vào ăn bữa cơm chứ gì, đấy đi luôn đi, không tiễn"

"À đây đây vào ngay vào ngay, lâu lắm mới được ăn chực, thèm quá"

Thế là 4 người một mâm, hai người một có nét trẻ con nghịch ngợm một cao soái thanh nhã chăm chú nghe hai người còn lại kể thiên thi tình sử của mình, vừa và cơm vừa nói, bắn hết cả vào Chu Chính Đình với Thái Từ Khôn, những hạt cơm trắng muốt thơm lừng mà Chính Đình đã bỏ cả chiều để nấu.

"À mà thánh ngụy biện, chó nhà mày đâu mang ra đây cho hai vương gia xem"

"Cẩn thận cái mồm mấy thằng kiếm hiệp ạ"

"Dạ ý tại hạ là 3 con chó ngài hay lấy làm cớ để từ chối việc họp hành chính sự của hoàng cung ạ"

"Không biết không nhớ không quan tâm"

"Mày được, ngày mai, cả cái trường đại học A này sẽ biết danh nam thần lạnh lùng Thái Từ Khôn là kẻ dối trá, hiện thực trong lời nói gần như bằng không"

"Phúc Lợi và Tiểu Hắc"

"2 con, với lại Tiểu Hắc của mày quái đâu, của Chính Đình cơ mà"

"Chó của cậu ấy là chó của tao, đến cậu ấy còn là của tao, ý kiến ?"

"Thế con còn lại đâu ?"

"Đang ngồi cùng bàn với chúng mày"

"Đồ khốn kiếp, mày dám nói Chu Chính Đình của bọn tao là chó, nhất quyết không gả cho mày"

Thái Từ Khôn lẳng lặng lôi điện thoại từ trong túi quần, bật lên một đoạn tin nhắn cậu đã lưu lại từ lâu, là tin nhắn Chính Đình gửi cho cậu, trên đó ghi:

"Này Thái Từ Khôn, cậu có thích chó không ? Nếu có, thì tôi đáng yêu dễ thương hơn chó nhiều, cậu có thể bỏ yêu chó mà yêu tôi. Còn nếu không, thì thật vừa vặn, tôi cũng thế, cậu xem đến cả ghét chó cũng trùng hợp như vậy, hẳn là chúng ta sinh ra để dành cho nhau. Tại sao cậu không yêu tôi luôn bây giờ ?"

_________________________________________________

Xin chào, chán chê thì mình về rồi đây, đào hố đã lâu, nay hứa sẽ chăm chỉ :))))))))

Xin lỗi vì lâu rồi không viết, tay nghề thật sự kém cỏi đi nhiều :((((((((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC