Tết nguyên tiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tết nguyên tiêu thường niên, khu phố chỗ bọn họ luôn tổ chức đốt đèn, múa lân, còn có thả đèn hoa đăng bên hồ Hạ. Giờ này người lớn trẻ con đều đã ra đường, chỉ có mình cậu không thích chỗ náo nhiệt ngồi nhà ôm bát bánh trôi nước.

Kỳ thực tính cách cậu rất khó gần, bình thường sẽ không chủ động tiếp chuyện với ai, người khác thấy vậy cũng chẳng chủ động bắt chuyện với cậu. Duy chỉ có một cậu bạn khá kỳ lạ, đối với cảm nhận của cậu thì cậu ta khá phiền phức, cậu ta nói rất nhiều, vô cùng quấn người lại đặc biệt khoa trường, nhưng trong khoảng thời gian cao trung này, cậu ta là người bạn duy nhất cậu có.

"Trư Kỳ, Trư Kỳ mở cửa"

Thật trùng hợp, cái con người này y như Tào Tháo vậy đó, nghĩ tới liền tới. Cậu bạn đang đứng ngoài cửa gào giọng lên kia, ngoài những thứ kể trên, cậu ta còn thật sự rất to mồm.

Cậu bất đắc dĩ hạ bát trè trôi, từng bước chậm chạp ra mở cửa: "có chuyện gì?"

Cậu ta dơ hai chiếc đèn giấy dầu trong tay, phấn khích tươi cười: "còn có thể có chuyện gì, tới thả đèn trời đi"

Cậu lắc đầu: "Không đi"

Ngoài kia quá mức đông người, cậu không thích điều đó, nhưng cậu ta đâu cho cậu cơ hội từ chối. Cậu ta bắt được cánh tay cậu kéo ra khỏi nhà, một mạch đóng cửa, khoá cửa vô cùng thuận tay, rất dễ dàng tha được cậu tới lễ hội.

Góc đường khu phố của bọn họ bình thường là công viên dành cho trẻ nhỏ, hiện tại bốn góc bị chặn lại làm thành trại lớn tụ tập ca hát mua vui cho mọi người.

Trư Kỳ chưa từng xem múa lân, lại cũng không có hứng thú muốn xem, nhưng nhìn vẻ mặt hào hứng muốn đến gần của cậu ta, cuối cùng đổi lại thành cậu chủ động đi trước.

"Đi thôi, vào xem một chút"

Ánh lửa từ miệng lân phun trào lúc lớn lúc nhỏ, bập bùng chớp tắt được tiếng người ầm ầm hoan hô. Ba người đóng giả lân lấp dưới lớp bọc vảy đỏ đỏ vàng vàng, cùng nối đuôi nhau nhảy lên bậc cao, vừa nhảy vừa lắc theo nhịp trống kèn.

Nói là vào xem một lúc, đến cuối cùng lại đã xem qua ba bốn bài múa ca nhạc, lại cho tới tận khi mọi người lục đục thắp sáng đèn giấy dầu, thả đầy cả một bầu trời lung linh.

Trư Kỳ ngẩng đầu ngây ngẩn nhìn, ánh sáng đèn tựa đom đóm chiếu trong mắt, rung động, xinh đẹp. Trước nay cậu chưa từng được nhìn thấy cảnh đẹp đến như vậy khiến lòng cậu cũng bỗng dưng nhộn nhịp.

Ngay lúc này bàn tay bị thứ gì đó chạm nhẹ, cậu cúi đầu nhìn, là chiếc đèn giấy dầu cậu ta đem theo cùng chiếc bút được dúi vào tay cậu.

"Viết một điều ước đi, sau đó thả lên trời có thể biến chúng thành hiện thực đấy"

Cậu cảm thấy buồn cười, nghĩ cậu ta đã bao nhiêu tuổi rồi còn tin những lời này, sau lại bị ánh mắt chân thành đơn thuần của cậu ta làm cho cười không nổi.

Cậu rốt cục vẫn nhận lấy, quay lưng lại lén viết vài chữ, chưa kịp để cậu ta thấy được liền nhanh chóng đốt đèn vươn tay thả đi.

"Ế...đợi tôi rồi cùng thả với chứ"

Cậu chột dạ liếc hắn, hừ mũi làm vẻ kiêu ngạo: "rùa chậm chạp nhà cậu, tự thả đi"

Cậu ta thả xong đèn trời liền theo thói quen dán sát tới gần, luôn miệng không ngừng hỏi: "cậu viết cái gì thế?"

"..."

"Nói tôi nghe đi, nhất định tôi sẽ không nói cho bất kỳ ai đâu"

"..."

"Tiểu Trư*"

*Trư phiên âm là Zhū [猪] = lợn

Cậu quắc mắt lườm cậu ta một cái, cậu ta liền ha ha cười đổi giọng: "Tiểu Kỳ Kỳ"

Thật ra cậu là điển hình cho kiểu người ngoài cứng trong mềm, tuy rằng vẫn luôn cự tuyệt cậu ta nhưng chỉ cần cậu ta cuốn lấy cậu hỏi nhiều hơn vài câu tâm đã muốn mềm nhũn. Nhỏ giọng ấp úng mãi mới ra một câu: "thực ra cũng không có gì...tôi viết...viết là sau này chúng ta có thể..."

"Bùm bùm bùm"

"Aaa...pháo hoa, năm nay có pháp hoa kìa, thật đẹp"

Giọng cậu rất nhỏ, nháy mắt đã bị tiếng ồn ào của mọi người nuốt chửng gần như không còn.

Cậu ta hỏi: "chúng ta cái gì cơ?"

"...Không có gì" mặt cậu bây giờ bao trùm một tầng giận dỗi, cảm thấy vừa thẹn vừa buồn bực, không muốn mở miệng nói lại lần thứ hai.

Cậu ta không hiểu vì sao cậu đột nhiên giận rồi, kỳ thực khi nãy thật sự không nghe rõ Trư Kỳ nói cái gì, cậu yên lặng một hồi, lại bỗng nhiên nói một câu: "tôi ước rằng những năm tháng sau này chúng ta vẫn luôn ở bên nhau"

"..."

Đôi mắt cậu mở lớn, kinh ngạc đến ngây ngẩn.

"Ngay từ ngày đầu tiên tôi đã rất muốn cùng cậu kết bạn, sau này càng thích con người cậu hơn nữa. Thực ra cậu không thích xem những thứ này đúng chứ? Nhưng cậu vẫn kiên trì ở cùng tôi đến giờ này, con người cậu tốt như vậy khiến người khác ngày càng yêu thích, ngày càng mê đắm cậu hơn"

"..."

Cậu ta tiến đến nắm lấy bàn tay cái người vẫn còn ngẩn người kia, bất đắc dĩ mỉm cười:

"Tôi nói đến thế cậu vẫn chưa hiểu sao?..."

"...tôi thích cậu"

————————————-
Ath: Tiểu Hạ
Beta: sói con
Cre ảnh:mèo ba đuôi
⛔️DON'T REUP DƯỚI BẤT KỲ HÌNH THỨC⛔️
#dammanhtieuthuyet

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vcdb