Bài danh thi đấu, tiêu diệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người trở lại doanh địa, Nhạc Kỳ Nhân đi theo phía sau Bạch Vũ một mực gọi Vũ tỷ tỷ, kêu vô cùng thân mật, làm cho con ngươi của mọi người đều rơi xuống, Chu Tam Thiểu tức giận sôi lên.

Chỉ mới vừa đi ra ngoài ăn bữa cơm mà thôi, như thế nào quan hệ lại tốt thành như vậy? Bạch Vũ rốt cuộc là mời Nhạc Kỳ Nhân ăn cái gì, gan rồng mật phượng sao?

Mọi người còn chưa kịp nghiên cứu kỹ càng, đã bị một sự kiện khác hấp dẫn toàn bộ lực chú ý.

Bài danh thi đấu nửa năm một lần của Tiềm Long Vệ sắp bắt đầu rồi, mỗi lần bài danh thi đấu qua đi, bài danh của Tiềm Long Vệ sẽ phát sinh biến động thật lớn, rất nhiều người trong nửa năm, thực lực có tiến bộ nhảy vọt, đều kìm lại, chờ đến lúc bài danh thi đấu thi thố thực lực, trong bỗng chốc nổi tiếng.

Bởi vì cách Triệu hoán đại hội chỉ còn lại có hai tháng, lần bài danh thi đấu này sau khi chấm dứt người đạt được ba vị trí đứng đầu chính là người được chọn tham gia Triệu hoán đại hội. Tất cả Tiềm Long Vệ đều đối với bài danh thi đấu lần này cực kỳ coi trọng, xắn tay áo, liều chết cũng muốn giành được một thứ tự tốt.

Nhưng lần bài danh thi đấu này cùng dĩ vãng hoàn toàn khác biệt, không phải lấy lôi đài thi đấu làm hình thức luận võ, mà là hành động tiêu diệt.

Lần trước Đông Nhạc Quận vương mang theo Sa Hoằng đi ra ngoài tiêu diệt, hiệu quả lại không tốt, đám đạo tặc này tựa hồ lai lịch không nhỏ, cư nhiên thành lập thành một thế lực rất lớn, tên là Minh Châu Hội!

Đám cường đạo này trên người mỗi người đều đeo một viên minh châu, tính toán kế hoạch rất tinh thông thông qua một con đường khác ở Đông Nhạc Quận quốc cướp bóc thương hộ, khiến cho thành trì biên cảnh tiếng oán than dậy đất.

Không chỉ có như thế, bọn họ còn nghĩ đến mục tiêu nhắm vào Triệu hoán sư đi rèn luyện bên ngoài một mình. Ở trong rừng cây, hoang mạc mãnh thú hoành hành, thừa dịp Triệu hoán sư cùng mãnh thú tranh đấu, đánh cướp giết người, có đôi khi ngay cả mãnh thú cũng tiêu diệt.

Đám người này hiển nhiên không phải là cường đạo bình thường, mà là một đám đã được huấn luyện, không hề ít Triệu hoán sư tham gia tạo thành đội cường đạo.Tài nguyên của Đông Nhạc không đủ, bồi dưỡng ra Triệu hoán sư vốn rất thưa thớt, hiện tại đột nhiên xuất hiện nhiều Triệu hoán sư như vậy chạy tới làm thổ phỉ cường đạo. Đông Nhạc Quận vương không thể nhẫn tâm, trước khi tiêu diệt cố ý dùng thành ý khuyên bảo bọn họ gia nhập Đông Nhạc.

Nhưng mà Minh Châu Hội lại đối với khuyên bảo của hắn khinh thường quay đầu, châm chọc khiêu khích, còn tiến hành tập kích quy mô lớn, năm trấn bên trong Bình Thạch thành đều bị bọn chúng cướp sạch.

Đông Nhạc Quận vương dưới cơn giận dữ quyết định tiêu diệt hoàn toàn đám thổ phỉ này. Nhưng bởi vì bọn chúng hành tung bất định, cũng tìm không thấy hang ổ bọn chúng, Cấm vệ quân đi tiêu diệt cũng không có hiệu quả gì. Hắn quyết định giao nhiệm vụ bài danh thi đấu lần này cho Tiềm Long Vệ hoàn thành.

Quy tắc phi thường đơn giản, mỗi một cường đạo của Minh Châu Hội trên người đều có hạt châu đặc biệt, sau khi bài danh thi đấu kết thúc, mỗi một hạt châu nộp lên sẽ đại biểu cho một chiến công, cuối cùng sẽ lấy số lượng chiến công để quyết định thứ tự.

Bạch Vũ xem xong quy tắc, sóng mắt lưu chuyển, lộ ra một tia nghiền ngẫm. Lấy số lượng hạt châu để quyết định thứ tự, cái này đại biểu cho việc không ngừng giết cường đạo để đạt được chiến công, còn có thể tranh đoạt với người một nhà!

Bạch Vũ không tin Đông Nhạc Quận vương sẽ không nghĩ đến chuyện này, bỏ qua tức là ngầm đồng ý Tiềm Long Vệ cạnh tranh.

Dù sao Triệu hoán đại hội có quan hệ đến thực lực của sáu quốc sau này, mỗi một lần Triệu hoán đại hội sẽ thay đổi sự cân bằng thực lực của sáu quốc, sáu quốc hy vọng có thể tuyển ra ba người trẻ tuổi lợi hại nhất của bổn quốc để tham gia Triệu hoán đại hội.

"Lần bài danh thi đấu này cũng không đơn giản. Bạch Vũ, đến lúc đó hai người chúng ta cùng nhau hành động, thấy thế nào?" Sa Hoằng cười mời Bạch Vũ.

Bạch Vũ nâng mi, chuyện tiêu diệt lần này vài người cùng nhau làm tự nhiên so với một người đơn phương độc mã có hiệu quả hơn, chẳng qua nàng hoài nghi Đông Nhạc Quận vương liệu có cho bọn họ có cơ hội để liên hợp hay không. Hay là chọn ra từng người hợp thành một đoàn để hành động, vậy thì không phải dựa vào thực lực, mà là dựa vào nhân duyên.

Kỳ vọng của Sa Hoằng cuối cùng cũng không thực hiện được.

Cùng đêm hôm đó Đông thúc đã đi nhận mệnh lệnh, Bạch Vũ bỗng nhiên bị đánh thức, bị người đưa tới một chỗ hoang dã bên ngoài Bình thạch thành. Cùng lúc đó, 52 Tiềm Long Vệ cũng đều được phân biệt đưa tới vùng hoang vu dã ngoại bên ngoài biên cảnh, bài danh thi đấu chính thức bắt đầu, thời gian liên tục một tháng.

Trên đường nếu gặp nguy cơ hoặc là bị thương có thể trở lại phụ cận thành, cũng có thể bóp nát ngọn lửa tín hiệu cầu cứu, để cho người ta đi cứu ngươi, nhưng bài danh thi đấu của ngươi chỉ đến đó là xong.

Bạch Vũ không nói gì đứng dưới hoang mạc trống rỗng nhìn bầu trời đêm, một tháng tới nàng phải ở nơi hoang mạc hoang dã này sống qua ngày, tốt xấu gì trước hết nàng cũng phải ngủ một giấc cái đã.

Nàng tìm đến phía sau rìa một ngọn núi có thể chắn gió, lấy trong nhẫn Bách Vũ ra một cái thảm tiếp tục ngủ.

Trời còn chưa sáng, cứ ngủ cho đã rồi nói sau......

"Cô nương, cô nương ngươi tỉnh tỉnh." Bạch Vũ bị một tiếng la đánh thức, mới sáng sớm, một nữ tử trung niên vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, "Cô nương, ngươi tỉnh rồi sao, ngươi như thế nào một mình hôn mê ở trong này? Ta thật lo lắng sợ ngươi bị bão cát chôn vùi."

"......" Ta chỉ là ngủ một giấc mà thôi. Bạch Vũ xấu hổ cười cười, nàng đảo mắt qua phía sau nữ tử nhìn mấy đại đội xe ngựa ngừng ở cách đó không xa, "Cám ơn, các ngươi là thương đội?"

"Đúng vậy, chúng ta chuẩn bị đi Cổ thành Bắc La. Nhà ngươi ở nơi nào, có cần chúng ta chở ngươi đoạn đường không?"

"Đại tỷ, tâm ngươi thật tốt, phiền toái ngươi dẫn ta đi Cổ thành đi." Bạch Vũ vui vẻ đồng ý, không phải nói Minh Châu Hội thích cướp bóc thương đội sao, để xem có thể gặp được hay không.

Bạch Vũ ngồi trên chiếc xe ngựa cuối cùng, lảo đảo híp mắt, quan sát bốn phía. Thấy được người hảo tâm cho nàng lên xe chính là nữ chủ nhân của thương đội, những người khác tựa hồ đều là bảo tiêu cùng hộ vệ, rất cảnh giác với nàng.

Xe ngựa đi được nửa ngày, Bạch Vũ cảm thấy có chút không đúng, "Đại tỷ, đi Cổ thành hình như không phải con đường này?"

"Đúng, chúng ta đi đường vòng." Đại tỷ giải thích nói, "Gần đây phụ cận Đông Nhạc Quận quốc cường đạo đặc biệt nhiều, nhất là con đường đi Cổ thành, cơ hồ đã bị bọn cường đạo ngăn chặn. Vì an toàn, cũng chỉ có thể đi đường vòng mặc dù có chút xa.""Thì ra là thế, những thương đội đi Cổ thành đều đã bắt đầu đi bằng đường vòng rồi sao?"

"Đúng, ba ngày trước đã bắt đầu đi rồi."

Bạch Vũ im lặng, con đường này phỏng chừng cũng không an toàn.

Một trận bão cát cuồng bạo quét qua, tất cả mọi người đều cuống quít che mặt lại, Bạch Vũ ánh mắt khẽ biến, lạnh lùng nhìn cách đó không xa, trong cát vàng bay đầy trời, có tới năm sáu tên cầm đại đao trong tay đang đi tới, mỗi người bọn họ trước người đều mang theo một hạt châu màu lam, ở trong cát vàng có thể thấy rõ được.

Minh Châu Hội! Quả nhiên có thể gặp gỡ.

Nhân mã thương đội lập tức khẩn trương, đều xuất ra binh khí, "Người nào?"

Cường đạo Minh Châu Hội cười lạnh, căn bản không đáp lời, đại đao vung lên gọi ra Triệu hoán thú của từng người, xông lên chém giết. Người trong thương đội thấy bọn họ đều là Triệu hoán sư, ngay cả dũng khí phản kháng cũng không còn, cuống quít chạy trối chết tản ra khắp nơi.

"Muốn chạy trốn? Giết sạch sẽ toàn bộ cho ta!" Tên trùm thổ phỉ đầu lĩnh âm lãnh cười to, một đao bổ về phía Bạch Vũ.

Oanh ——

Bạch Vũ ném ra một đạo Lưu Hỏa, sát ý nóng cháy thiêu đốt không khí nổ thật mạnh trước ngực tên trùm thổ phỉ, khiến hắn bị giết chết ngay tại chỗ.

Nhóm cường đạo nhất thời ngừng tay, tức giận nhằm về phía Bạch Vũ.

Bạch Vũ không chút khách khí gọi ra tiểu Thanh, tiểu Thanh phun ra một chiêu Bạo Liệt Lưu Hỏa, uy lực nổ mạnh trong phạm vi lớn bao trùm ở trong cát bụi, đem toàn bộ cường đạo trong một giây giết chết.

Bạch Vũ buồn bực trừng mắt nhìn tiểu Thanh, tốt xấu gì cũng phải lưu lại một người còn sống chứ, ta còn muốn hỏi một chút hang ổ của bọn họ ở nơi đâu.

Tiểu Thanh kiêu ngạo vỗ vỗ cánh, ngậm toàn bộ hạt châu trên người cường đạo mang trở về cho Bạch Vũ.

Người trong thương đội khiếp sợ nhìn Bạch Vũ, đồng loạt quỳ xuống hướng nàng nói lời cảm tạ, Bạch Vũ nâng bọn họ dậy, thu hồi hạt châu tiếp tục đi đến thương lộ khác, rất nhanh lại gặp thêm một đám cường đạo.

Lần này nàng để lại người sống, nhưng tất cả cường đạo của Minh Châu Hội đều là người hung hãn tàn bạo bỏ mạng đồ đệ, trừ bỏ lão Đại bọn họ ở ngoài sáng, Bạch Vũ cái gì cũng không hỏi được.

Không có biện pháp, Bạch Vũ chỉ có thể ở nơi biên cảnh hoang dã đi lang thang khắp nơi, đã năm ngày trôi qua cũng chỉ có thể sưu tập được 12 khỏa hạt châu, nếu cứ tiếp tục như vậy, sau một tháng có thể tiến vào được ba tên đứng đầu tuyệt đối chính là nói giỡn.

Bạch Vũ nhớ tới Sa Hoằng có giảng giải qua hành động của Minh Châu Hội cho nàng, ngoại trừ cướp bóc thương đội, cứ mỗi một đoạn thời gian còn cướp sạch thành trấn biên cảnh. Nàng lúc ấy liền cảm thấy thời gian cùng địa điểm Minh Châu Hội cướp sạch thành trấn không phải lung tung lựa chọn, mà là có quy luật.

Nàng quyết định đi Hôi Thạch thành liền kề Bình Thạch thành nhìn một lát, nếu phán đoán của nàng chính xác, Minh Châu Hội gần đây chỉ sợ sẽ phái người đi cướp sạch Hôi Thạch thành.

Hôi Thạch thành so với Bình Thạch thành càng nhỏ hơn, nhưng ngoài thành là một mảng rừng to lớn rậm rạp, không có nhiều mãnh thú.

Chu Tam Thiểu đang cùng hai Tiềm Long Vệ khác chật vật chạy trốn ở chỗ sâu trong rừng rậm. Một đám cường đạo Minh Châu Hội mang theo phần lớn Triệu hoán thú đuổi theo phía sau không rời, khắp nơi tìm kiếm bọn họ.

"Dư Tuyên Thủy, La Vạn Mộc, các ngươi không phải là hai thiên tài xếp thứ ba cùng thứ năm của doanh địa chúng ta sao? Như thế nào ngay cả mấy cường đạo cũng đánh không lại?" Chu Tam Thiểu ôm miệng vết thương trên bả vai, trào phúng oán hận hai nam tử cùng đồng hành.

Dư Tuyên Thủy căm tức cắn răng, "Câm miệng, nếu không phải ngươi trêu chọc bọn họ, chúng ta như thế nào sẽ bị phát hiện? Nếu chịu không nổi, thì mau chóng đi cầu cứu đi, lưu lại chỉ biết liên lụy chúng ta.""Các ngươi đừng nói nữa, bọn họ đã đuổi tới rồi!" La Vạn Mộc kinh hoảng kêu lên.

Nháy mắt, năm Triệu hoán sĩ Minh Châu Hội xuất hiện ở trước mặt bọn họ, ba người sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.

Bọn họ đã bị đuổi giết hai ngày hai đêm, từ lúc lần đầu tiên giao thủ linh khí của bọn họ cơ hồ đã bị dùng hết, thậm chí ngay cả linh lực Dư Nguyên Thủy cũng đều dùng hết, Chu Tam Thiểu cũng bị thương, bọn họ hiện tại đã đi đến bước đường cùng.

"Ha ha, ta xem các ngươi còn chạy trốn đi đâu!" Mũi nhọn của binh khí ở trong rừng rậm âm u phát ra hàn ý lạnh thấu xương, năm con Triệu hoán thú lộ ra móng vuốt cùng răng nanh sắc bén, lao thẳng về phía trước.

Hô ——

Một trận gió to quỷ dị nhấc lên, lá rụng bay lên, một bóng dáng màu trắng duyên dáng yêu kiều đáp trên nhánh cây bên cạnh, bên người là một con Hỏa điểu khoác áo choàng lửa ngạo nghễ giương cánh, ngọn lửa hỗn loạn đánh xuống, một cỗ khí thế cuồng bạo mở ra, nháy mắt nhấc lên một mảnh biển lửa.

Triệu hoán thú bổ nhào qua cơ hồ chưa kịp tới gần liền tiêu hao sức chịu đựng mà tan biến, hai cường đạo ở khoảng cách gần nhất trực tiếp đột tử ngay tại chỗ, ba người còn lại bị đánh bay ra ngoài, hộc máu tươi, hoảng sợ đứng lên, quay đầu bỏ chạy.

Thân ảnh mảnh khảnh trên nhánh cây thả người nhảy xuống, không chút do dự đuổi theo.

Chu Tam Thiểu sắc mặt xanh mét nhìn bóng dáng của nàng, trong mắt tràn đầy khiếp sợ: "Bạch Vũ!"

Dư Tuyên Thủy cùng La Vạn Mộc cũng kinh ngạc nhìn nhau, vừa rồi là Bạch Vũ sao? Người vừa tới doanh địa còn chưa xuất hiện trước mặt mọi người vài lần liền nháo ra những chuyện lớn chính là Bạch Vũ đó sao?

Bọn họ lúc trước cùng Liễu Thiệu Nguyên luận bàn bị đả thương, sau lại nghe nói Bạch Vũ giết chết Liễu Thiệu Nguyên, bọn họ cảm thấy chỉ là trùng hợp, còn muốn tìm Bạch Vũ tỷ thí một chút. Hiện tại, đáy lòng bọn họ chỉ có khiếp sợ, tâm tư muốn tỷ thí không còn sót lại chút gì.

Chu Tam Thiểu hừ lạnh một tiếng, nhân cơ hội đem hạt châu trên thi thể thu vào.

Không qua bao lâu, Bạch Vũ xử lý xong ba người quay trở lại, phát hiện hạt châu trên thi thể không thấy, vươn tay về hướng Chu Tam Thiểu, "Lấy ra."

"Dựa vào cái gì? Ta lấy được thì chính là của ta." Chu Tam Thiểu cứng như sắt nói.

Dư Tuyên Thủy cùng La Vạn Mộc ánh mắt như thấy kẻ ngu si nhìn hắn, Bạch Vũ vừa ra tay liền một giây giết chết năm tên cường đạo mà bọn họ không đối phó được, ngươi thế nhưng còn dám ở trước mặt nàng cứng như sắt, đầu óc bị vào nước sao!

Răng rắc ——

Một tiếng gãy xương khiến người khác cảm thấy đau xót vang lên, Bạch Vũ không chút khách khí đánh gảy chân Chu Tam Thiểu, đánh cho hắn ngã lăn trên mặt đất, bắt đầu tìm kiếm hạt châu trên người hắn.

"Ngươi, ngươi dám đánh ta...... Giết hại đồng môn...... Ta phải nói cho Quận vương, ta muốn giết ngươi!" Chu Tam Thiểu giống như giết heo kêu lên thảm thiết.

Bạch Vũ không chút để ý lấy hạt châu trên người Chu Tam Thiểu lại, tổng cộng mới có 8 cái, "Đi cáo đi. Nếu ngươi có thể sống sót trở về."

Chặt đứt chân, linh khí hao hết, nếu ở lại tùy thời sẽ có cường đạo vào trong rừng, thì chỉ có chờ chết.

Chu Tam Thiểu phẫn hận cắn răng, bất đắc dĩ bóp nát tín hiệu cầu cứu của hắn, "Thối biểu - tử, ngươi chờ đó cho ta, Chu gia chúng ta sẽ không bỏ qua ngươi...... A ——"

Ánh mắt Bạch Vũ lãnh khốc như đao đảo qua Chu Tam Thiểu, sát khí ngưng tụ lặng yên khuếch tán, lưu loát đánh gảy một cái chân khác của Chu Tam Thiểu, "Ngươi có tin ta hiện tại sẽ giết ngươi không?"Chu Tam Thiểu rùng mình một cái, cảm thấy cả người lạnh lẽo, khí lạnh từ cột sống chạy lên phía trên, một câu cũng không dám nói. Hắn có loại cảm giác, Bạch Vũ không giết hắn chính là nhìn mặt mũi Đông Nhạc Quận vương mới không động thủ mà thôi, Bạch Vũ căn bản là không đem Chu gia để vào mắt.

Bạch Vũ nhìn về phía hai người khác, nhận ra hai người bọn họ lag hai Tiềm Long Vệ xếp hạng gần đầu tương đối gần nhau, "Nơi này còn có bao nhiêu giặc cướp?"

"Hẳn là còn hơn hai mươi người, trong đó có hơn phân nửa đều là Triệu hoán sĩ." Dư Tuyên Thủy nhanh chóng trả lời.

Hơn hai mươi người, cũng không tệ lắm, đến bắt một đám cá to. Bạch Vũ đưa cho Dư Tuyên Thủy cùng La Vạn Mộc mỗi người một Linh quả, "Chúng ta cùng đi đem bọn họ một lưới bắt hết, thế nào?"

Hai người không nghĩ tới Bạch Vũ chẳng những không đoạt đồ của bọn họ, còn đưa cho bọn họ Linh quả, nào có đạo lý không đáp ứng, dứt khoát ăn Linh quả, rồi đi theo Bạch Vũ.

Dư Tuyên Thủy là Triệu hoán sư Thủy hệ, tu luyện Linh thuật Nhu Tình Thủy Lao có thể đem người vây khốn. La Vạn Mộc là Triệu hoán sư Mộc hệ, lực công kích không cao, nhưng có thể trong chiến đấu trợ giúp Triệu hoán thú khôi phục sức chịu đựng.

Hai người nghênh ngang tiêu sái ở trong cánh rừng, gặp được cường đạo. Dư Tuyên Thủy lập tức vây khốn đối phương, La Vạn Mộc phụ trách phối hợp tác chiến, Bạch Vũ dứt khoát lưu loát tiêu diệt địch nhân. Cho dù không cần linh thuật, Hỏa Diễm phá hoại kinh người của tiểu Thanh cũng làm cho đối thủ không có cơ hội phản kháng.

Không quá hai ngày, ba người đã đem đám giặc cướp này dọn dẹp sạch sẽ.

Bạch Vũ cầm đi hơn phân nửa chiến lợi phẩm, tổng cộng 14 khỏa hạt châu, còn lại Dư Tuyên Thủy cùng La Vạn Mộc chia đều.

Trong đáy lòng hai người rất cảm kích Bạch Vũ, chẳng những không giành hạt châu của bọn họ, còn mang theo bọn họ đi đoạt hạt châu, chỉ cần là thứ bọn hắn cướp được trên người cường đạo, Bạch Vũ cũng không lấy đi, bọn họ lấy ít cũng thấy đủ rồi.

"Nhóm cường đạo này đã bị diệt trừ, ta tính toán đi đến phụ cận Bình Thạch thành, các ngươi có muốn đi cùng ta không?" Bạch Vũ hỏi.

"Đi, đương nhiên đi!" Đi theo Bạch Vũ đoạt đồ vật này nọ quả thực không cần mất quá nhiều sức lực, cơ hồ toàn bộ đều là một chiêu trong một giây giết chết, đơn phương ấu đả! Bọn họ lấy được gì đó nhìn như ít, nhưng so với khi chỉ có hai người bọn hắn còn có hiệu quả hơn.

Tiêu diệt được nhiều cường đạo như vậy, Bạch Vũ cuối cùng cũng lấy được một ít manh mối, biết được hang ổ của bọn chúng là ở sâu bên trong hoang mạc phía bắc Bình Thạch Thành, nơi mãnh thú sinh sống.

Đám cường đạo chuẩn bị cướp sạch Hôi Thạch thành này không trở về, Minh Châu Hội nhất định sẽ phái người lại đây xem xét, dựa theo lộ tuyến mà tính toán, dự kiến sẽ mất hai ngày để đến được phụ cận Bình Thạch Thành.

Bạch Vũ muốn đi mai phục.

Bất quá đến nơi lại phát hiện đám cường đạo này vừa vặn vây quanh 7 Tiềm Long Vệ, chuẩn bị một hồi tàn sát.

Có thể trở thành Tiềm Long Vệ thực lực đương nhiên không tầm thường, người ít tuổi thiên tư hơn người, nhưng người của đối phương thật sự quá nhiều, gần ba mươi tên cường đạo vây xung quanh bọn họ, tên cầm đầu chính là một Triệu hoán sĩ đỉnh cấp.

Nhóm Tiềm Long Vệ lúc này nhìn qua thập phần chật vật, cơ hồ trên người mỗi người đều bị thương.

"Quận chúa, hiện tại phải làm sao bây giờ?" Tất cả mọi người kinh hoảng nhìn Nhạc Kỳ Nhân, là người có thực lực cao nhất trong nhóm bọn họ.

Nhạc Kỳ Nhân lau đi vết máu trên mặt, "Cùng lắm thì cùng bọn họ liều mạng! Nếu các ngươi sợ chết, hiện tại có thể cầu cứu."

"Ha ha, các ngươi nghĩ ta sẽ cho các ngươi có cơ hội được cứu sao?" Tên thủ lĩnh kiêu ngạo cười lạnh, gầm lên một tiếng, "Giết sạch toàn bộ cho ta! Dám nghĩ muốn tiêu diệt chúng ta, ta sẽ khiến cho toàn bộ các ngươi có đi mà không có về!"

"Giết! Giết! Giết!"

Oanh ——

Một hỏa cầu thật lớn đột nhiên từ trên trời giáng xuống, mang theo lực hủy diệt vô hình giống như thiên phạt, như trời long đất lở nứt ra nổ toạc ở bên cạnh đám cường đạo, phạm vi mười dặm đều có thể nghe thấy, lực lượng khủng bố, đánh gãy tiếng hô to kiêu ngạo của đám cường đạo.

Bạch Vũ một thân áo trắng thanh nhã, mang theo khăn che mặt, từ trong bụi mù chậm rãi xuất hiện. Dư Tuyên Thủy, La Vạn Mộc hai nam tử anh tuấn uy vũ đi theo phía sau nàng, giống như hộ vệ, uy phong nghiêm nghị.Ánh mắt Nhạc Kỳ Nhân sáng lên, "Vũ tỷ tỷ!"

"Đáng chết!" Tên cường đạo cầm đầu sắc mặt trắng bệch, hơi thở tử vong vừa rồi kia trong nháy mắt cơ hồ làm đông cứng máu của hắn, chỉ một chiêu kẻ dưới cũng đã thương vong hơn phân nửa, còn liều mạng cái gì?

Hắn quyết đoán hạ lệnh, "Rút lui!"

"Đã đến đây còn muốn đi?" Dư Tuyên Thủy tiến lên từng bước, tung ra Nhu Tình Thủy Lao, dòng nước rậm rạp bao phủ toàn bộ cường đạo trong đó.

Tên cầm đầu cử động một chút, cắn răng cường ngạnh tiến lên, xé rách Thủy Lao, nhưng ngọn lửa của tiểu Thanh đã nghênh diện đánh tới.

Hắn giơ tay ra liều chết đón nhận, hai cỗ lực lượng thật lớn ầm ầm va chạm, hơi thở bạo ngược đem toàn bộ đồi núi gần đó san bằng, tên cầm đầu chết không nhắm mắt ngã trên mặt đất. Đám cường đạo còn lại thấy đầu lĩnh đã chết, hoảng sợ chạy tán ra khắp nơi, bị Dư Tuyên Thủy cùng La Vạn Mộc đuổi theo giải quyết.

Hai người từ trên người cường đạo tìm được hạt châu, đem phần lớn đều đưa đến tay Bạch Vũ.

Mọi người khiếp sợ nhìn một màn này, ánh mắt nhìn Bạch Vũ giống như đang nhìn quái vật. Chỉ trong thời gian ngắn ngũn vài phút mà thôi, tình thế sinh tử nguy hiểm vừa rồi đảo mắt liền giải quyết xong, nàng thật sự cũng là cô nương chưa đến 20 tuổi giống bọn họ sao? Nếu không phải bộ dạng của nàng nhỏ như vậy thì đã nghĩ nàng là một lão tiền bối?

Một đạo Lưu Hỏa phóng ra, một ngọn núi bị tiêu diệt, thật là khủng bố!

Ánh mắt Nhạc Kỳ Nhân bốc lên lửa nóng, ôm cổ bạch

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net