Chương 5: Nhật ký

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 5/9/2014, khai giảng đầu tiên của mình ở trường Phổ Đức. Mình háo hức lắm, được gặp bạn bè mới, thầy cô mới. Thầy cô rất quý mình, phải chăng vì mình là con mẹ Ngân?

Ngày 18/9/2014, Như Hoà mách lẻo mình chưa làm xong bài tập bị cô phạt với mẹ, mình ghét nó. Về nhà mình bị mẹ mắng, phải viết bản kiểm điểm.

Ngày 22/9/2014, bố mẹ lại cãi nhau rồi. Mẹ kỹ tính còn bố thì vô tư nên hay cãi nhau về những thứ nhỏ nhặt.

[...]

Hân lướt từng trang nhật ký thơm mùi giấy cũ. Cô từng đọc tài liệu, mùi sách cũ đến từ sự giảm cấp hoá học của các chất tạo thành. Tay Hân vô tình lướt đến năm lớp 7 từ bao giờ.

Ngày 10/3/2015, mình xin mẹ đi học đàn, mẹ đồng ý ngay lập tức khiến mình khá bất ngờ. Chắc do thành tích hồi lớp 6 của mình tốt, mình được 9 điểm Toán thi học kì.

Ngày 15/3/2015, mình mê những nốt nhạc kinh khủng, chơi đàn giúp mình vui lên, cô dạy đàn còn khen mình tiến bộ và có tiềm năng.

Ngày 20/3/2015, mình muốn trở thành ca sĩ hoặc người sáng tác nhạc trong tương lai, chỉ cần liên quan đến âm nhạc là được, liệu ước mơ này có viển vông quá không? Trên tivi, ca sĩ Lemon đang trình diễn bản ballad 'Đơn phương', chua chát như cuộc tình của chị ấy. Mình cũng muốn trở nên nổi tiếng, những bản nhạc của mình có thể chạm đến tim người nghe. Haizz, dừng ở đây thôi, mình phải làm bài tập về nhà.

Ngày 25/3/2015, mẹ mắng mình chểnh mảng, suốt ngày chỉ nghĩ tới đàn. Mẹ cấm mình chơi đàn ở nhà trong hai tuần để tập trung học bài. Nhưng mẹ không biết vài lần mẹ đi vắng mình đã lén chơi một chút, chắc không sao đâu nhỉ?

Ngày 1/4/2015, hôm nay là ngày nói dối. Mình lỡ tay làm vỡ cốc, mẹ bảo mình chẳng làm được tích sự gì, mình không biết mẹ nói thật hay nói dối nữa.

[...]

Ngày 30/12/2015, khi biết kết quả thi học kì 1 của mình mẹ đã rất sốc, mình thì sợ hãi trốn trong phòng. Mẹ lên phòng yêu cầu mình mở cửa để nói chuyện, mình run rẩy mở chốt cửa, ngay lập tức khuôn mặt hằm hằm của mẹ xuất hiện. Mẹ mắng mình mày không học mai sau làm gì, mày đói khổ tao không có tiền nuôi mày đâu. Lúc ấy mẹ nhìn thấy cuốn sổ ghi chép nhạc và lời bài hát của mình ở trên bàn, mẹ thẳng tay xé nó ra thành từng mảnh vụn. "Này thì nhạc, nhạc với chả nhẽo", mẹ đã nói như vậy đấy. Công sức của mình cứ thế đổ sông đổ bể, những bài hát mình nghĩ bao lâu mới ra giai điệu. Chỉ khi mẹ động đến cuốn sổ màu hồng đó mình mới bật khóc. Mình thích màu hồng, nhưng thế gian này chẳng màu hồng chút nào.

Mẹ à, con biết con sai rồi, nhưng mẹ có thể dịu dàng với con dù chỉ một chút được không? Trước giờ mẹ bảo con đi học thêm môn nào con đều đi học, mặc dù con không hề thích.

Mẹ bỏ mặc mình trong phòng với những mẩu giấy nhăn nhúm, mình ngồi bó gối khóc. Mẹ lên thành phố chơi, rủ bá hàng xóm theo cùng, chỉ còn mình ở nhà. Mình không biết làm gì ngoài việc khóc, tiếng mở khoá cửa dưới nhà cũng chẳng thể làm mình ngừng khóc. Bố về, lên tầng xem mình ra sao. Mình vẫn cứ khóc, tâm trí lúc đó chẳng thể nghĩ được tại sao hôm nay bố lại về sớm hơn thường ngày.

Bố vỗ vai hỏi mình lý do khóc, mình chỉ biết nói rằng con thi bị điểm kém. Bố hỏi mẹ đâu, mình trả lời mẹ lên thành phố chơi rồi, còn con ở nhà thôi. Bố bảo mình đứng dậy, bố chở lên thành phố. Mình đã khóc suốt quãng đường đi. Một chiếc xe chở cây cảnh lướt qua hai bố con mình, bố hỏi mình tại sao những cái cây đó lại đẹp như vậy, mình đã nói rằng vì người ta mất công uốn. Bố bảo con người cũng thế, phải uốn nắn mới nên người được. Mình im lặng, nếu như uốn nắn sai cách thì sao?

Bố dẫn mình vào một ngôi chùa thiêng trên thành phố để cầu nguyện. Trên đường về bố hỏi mình, nếu trong cuộc sống gặp thất bại con sẽ làm gì, mình trả lời con sẽ tự đứng lên. Mình biết mình chẳng phải đứa yếu đuối.

Hôm nay đến đây, mình đã khóc quá nhiều rồi. Mắt mình không muốn mở ra nữa. Về nhà mẹ vẫn giận mình, không thèm nói chuyện với mình.

Ngày 31/12/2015, mẹ dừng việc học đàn của mình tới hết kì 2 lớp 7.

Ngày 12/3/2016, thằng Quân lớp trưởng giả tạo ghê gớm, nó chuyên gia đi nịnh giáo viên. Nó còn là con một giáo viên trong trường nên thầy cô càng yêu quý nó. Mình ghét những đứa thảo mai. Thằng Quân thường xuyên kết giao với bọn học giỏi, nó khinh thường những đứa học kém hơn nó.

Ngày 15/3/2016, cái Thanh bị thằng Quân giấu dép, nó tức phát khóc, đôi quai hậu mẹ nó mới mua cho nó hôm qua. Nó cúi gằm mặt xuống bàn lặng lẽ khóc, cái Hoà cố tình nhấc tay nó ra xem nó đang làm gì. Thanh bực bội ngồi hẳn dậy, gương mặt lem nhem nước mắt khiến cái Hoà giật mình. Mắt Thanh hằn lên từng tia máu làm cái Hoà tưởng Thanh sắp đánh nó đến nơi liền vội vàng chạy đi. Cả lớp ai cũng nhìn chằm chằm Thanh, nói ra nói vào. Mình nghe được vài câu như 'có thế thôi cũng phải khóc', 'trêu chút thôi mà',... Thằng Quân thấy to chuyện nên trả dép cho cái Thanh, nó cũng sợ hãi bộ dáng của Thanh bấy giờ.

Mình chẳng hiểu sao chúng nó lại bài xích nước mắt đến thế. Vì cớ gì mà thượng đế sinh ra con người với tuyến lệ? Con người cũng có nhu cầu giải tỏa cảm xúc chứ. Những đứa cố kìm nén cảm xúc mới là hèn nhát. Mình chỉ muốn nói rằng khóc không phải biểu hiện của sự yếu đuối.

Chỉ biết sau đó cái Thanh cầm cả đôi dép trên tay, đi chân trần chạy theo quật thằng Quân tới tấp. Thằng Quân la oai oái, phải cầu cứu giáo viên cái Thanh mới chịu dừng lại. Sau đó hai đứa ở phòng giáo viên nghe cô chủ nhiệm giảng đạo lý.

Mình cũng cực kì ghét mấy đứa giấu đồ, đùa như thế chẳng vui tẹo nào. Mẹ cái Thanh vừa đi làm ăn xa về, mua cho nó đôi dép quai hậu, nó thích lắm, lâu rồi mới được gặp mẹ.

Đôi khi bạn nghĩ một thứ gì quá đỗi bình thường với bạn, nhưng thực ra nó lại vô cùng quan trọng trong mắt ai đó. 

Wattpad: meongungay111


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net