Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Đau là cảm giác duy nhất của tôi khi tỉnh dậy, điều đầu tiên đập vào mắt tôi chính là khuôn mặt của người đàn ông tóc vàng ở siêu thị.
    
     Tôi bật người ra sau theo phản xạ, hắn vẫn cứ tiếp tục nhìn tôi với ánh mắt xanh dịu dàng và cái nụ cười nửa miệng đó.
    
     Có chút ngượng ngùng, tôi quay mặt sang chỗ khác. Lần này thì hắn bật cười thành tiếng.
    
     Thẹn quá hoá giận, tôi quay lại trừng hắn. Hắn liền không cười nữa, mà đứng lên đi đến chiếc bàn nhỏ bưng một bát cháo đưa cho tôi.
     
     Bây giờ tôi mới để ý đến bộ đồ hắn đang mặc và căn phòng này. Đều trang trí theo phong cách nửa Đông nửa Tây, chẳng theo trình tự nào cả.
    
     " Em chưa ăn phải không? Bát cháo này là anh tự nấu đó."
    
     Tôi còn đang thơ thẩn, không để ý hắn nói gì . Chuyện này là thế nào?Đây là đâu, tại sao mình lại đến được đây?
    
     Muôn vàn câu hỏi đang xuất hiện trong đầu tôi. Một mớ hỗn độn bùm một phát liền rớt xuống chỗ tôi.
   
      "Anh là ai?"
    
     Người đàn ông kia lại nhìn tôi bằng ánh mắt cưng chiều, hắn cười, đặt bát cháo vào tay tôi, nói:
     "Anh là Hi Thiên, là...phu quân của em. "
    
     Tôi quay ngoắt đầu lại nhìn thẳng vào mắt hắn, chẳng thể nói hoàn chỉnh một câu.
   
     " Phu...phu quân, chồng?? Làm sao có thể?"
    
     Hắn thở dài: " Bỏ đi, chuyện cũng đã lâu lắm rồi."
    
     Tôi nghi hoặc nhìn hắn, đã lâu?
   
     " Đây là đâu, tại sao anh lại đưa tôi đến đây? "
    
     Hắn không nói gì cả, một nhóm người hầu nườm nượp tiến vào căn phòng tôi đang nằm.
   
     " Anh sẽ giải thích cho em sau, ăn cháo xong thì để họ chăm sóc cho em, lát nữa anh sẽ quay lại."
    
      Nói xong hắn cười hoa nhường nguyệt thẹn, rồi đi ra ngoài.
    
     Sau khi hắn đi ra, một người phụ nữ trung niên tiến lên, cúi người với tôi nói
   
     " Vân tiểu thư, lão nô là Quách thị, mời cô đi theo chúng tôi đến Uyển viện."
    
     Tôi nhìn bà ấy, nét mặt của bà ấy có chút hiền từ và phúc hậu, rất dễ đem lại cho người khác cảm giác ấm áp.
   
     "Chuyện đó...tôi có thể hỏi bà đây là nơi nào không và... Hi Thiên là ai?"
    
      Quách thị nhìn tôi, bà ấy không nói gì, chỉ đeo vào cổ tôi một chiếc vòng cổ gắn một viên đá trong suốt thoạt nhìn rất mong manh dễ vỡ.
   
     "Vương gia chỉ dặn dò lão nô chăm sóc Vân tiểu thư, còn những chuyện khác lão nô hoàn toàn không biết."
    
     Cục diện rối ren hiện diện ngày càng to lớn trong đầu tôi, trước thì gặp một người đàn ông đẹp trai và kì lạ, tiếp theo bản thân lại bay đến một nơi nào đó không có trên bản đồ.
    
     Tôi đành ăn cho hết cháo rồi ngậm ngùi đi theo Quách thị với hàng tá những câu hỏi trong đầu.

-----------------------------------------------------------
     Khi tới nơi, tôi mới biết hoá ra Uyển viện là một hồ tắm dành riêng cho hoàng tộc. Vậy có nghĩa Hi Thiên là một hoàng tử hay vương gia nào đó ở đây, thân phận vô cùng tôn quý.
    
     Trong dòng suy nghĩ miên man, Quách thị đã cởi đồ tôi ra chỉ còn nội y.
    
     Đầu tôi bất ngờ trống rỗng, tôi xoay lưng lại với Quách thị.
   
      "Tôi...tôi tự tắm được, bà ra ngoài đi."
     
     Quách thị vẫn còn kiên định ở lại: "Chăm sóc Vân tiểu thư là trách nhiệm tôi được giao, xin hãy để lão nô phục vụ tiểu thư."

   
      " Tôi sẽ nói tốt về bà trước Hi Thiên, tôi có thể tự lo được, bà ra ngoài đi."
    
     Quách thị nhìn tôi nói: "Vân tiểu thư, nếu vậy thì chỉ để một mình lão nô hầu hạ cô, những người khác hãy lui ra ngoài."
    "Vâng". - Các nữ hầu đồng thanh trả lời rồi lui hết ra ngoài.
    
     Uyển viện chỉ còn lại tôi và Quách thị, tôi bước tới gần hồ nước từ từ trầm mình xuống làn nước ấm.
    
     Bỗng nhiên tôi bị bao bọc lại trong một bong bóng nước. Kì lạ thay tôi lại thở được trong nước.
    
     Quách thị đứng bên ngoài nói với tôi:
    " Chiếc vòng cổ lão nô đeo cho tiểu thư..."
   
     Tôi đưa tay lên sờ mặt viên đá, bất chợt phong cảnh thay đổi, tôi đang ở giữa vườn hoa kì lạ, những đoá hoa đủ màu sắc đang nở rộ, tôi còn thoáng ngửi thấy cả hương hoa.
   
     "Tác dụng của viên đá này chính là đưa chúng ta đến những nơi chúng ta từng đến, ổn định tinh thần và tăng nguyên khí."
   
     "Tuyệt vời vậy sao."

     Quách thị đưa một bộ quần áo vào bên trong bóng nước, chúng tự động mặc lên người tôi.
    
     "Vân tiểu thư, vương gia đang đợi cô ở chính điện."
    
     Tôi thả tay ra khỏi viên đá, tức thì làn nước nhẹ nhàng quấn lấy người tôi rồi đặt tôi xuống mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC