Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- CHẾT TIỆT !

Ông Han tức giận, với tay xô đẩy hết những thứ ở trên bàn khiến nó rơi tùm lum xuống mặt đất, ông nghiến răng nghiến lợi gọi cho trưởng phòng Lee.

- Gặp nhau ở quán cũ, 7h tối nay!

Không để đầu dây bên kia trả lời ông liền cụp máy. Kim thị lại đi trước một bước rồi, lần này công ty ông không còn đường cứu nguy nữa.

...

7 giờ tối tại quán cũ.

Ông Lee chỉnh lại cổ áo, sợ sệt không nguôi, ông sợ vì phải đối đầu với Han Yeon, ông thật sự cảm thấy rất có lỗi khi không giúp được gì.

- Mày nói đây là bản thiết kế mới sao? Vậy tại sao nó đã có trên thị trường do chính Kim thị tung ra? Nếu tao không biết tin này mà liều mạng cho bản thiết kế này ra, e rằng dính phải đạo thiết kế lúc đó công ty tao còn không đường thoát nổi.

Han Yeon tức giận thẳng tay ném xấp tài liệu mà ông Lee lúc trước đã đưa vào mặt ông Lee, cách nói chuyện cũng dần thô bỉ hơn.

- Anh nói như vậy nghĩa là đây là bản thiết kế từ Kim thị, chứ không phải Kim thị cướp từ công ty anh?

Nếu như đây đích thực là bản thiết kế từ Han gia, thì công ty ấy đã không chậm trễ như thế, ông Han cũng không hỏi những câu ngu ngốc lộ tẩy lời nói dối trắng trợn như vậy.

- Đúng! Là tao đã nói dối. Nhưng ít ra mày cũng nên biết công ty tao đang khốn khổ, mày phải một lòng giúp tao, tại sao lại đưa bản thiết kế cũ rách rồi nói là mới?

Han Yeon không giữ được bình tĩnh, quát lên làm bao sự chú ý ở trong quán đều đổ dồn vào bàn hai người đang ngồi.

- Han Yeon, tôi thật tôn trọng anh vì suốt thời gian qua anh luôn giúp tôi, cứ tưởng anh làm ăn chân chính, không ngờ lại thủ đoạn vô biên như thế, anh nói vậy chẳng khác gì lợi dụng tôi, xem tôi là con rối.

Han Yeon nhếch miệng, ngay lúc này Lee Mino cũng hết giá trị lợi dụng, ông không cần phải giấu diếm bản chất thật của mình làm gì.

- Đúng! Tao là như thế, và tao giúp mày vào được Kim thị để mày theo dõi tình hình bên đó, tất cả đều có chủ đích, tao không tốt tánh mà giúp đỡ không công như thế!

- Anh...Anh...

Ông Lee á khẩu, thật sự không thể tượng tưởng nổi bản chất thật của người mà Lee Mino xem như anh ruột của mình, một con nai già đầy mưu mô.

- Mày thật vô dụng! Tao sẽ giết chết mày, để mày sống sót ngày nào có khi sẽ bị lộ tẩy càng sớm!

Ông Han móc ra một con dao, dí sát vào hỏm cổ Mino, tới nước đường cùng ông ấy sẵn sàng giết người để đổi lấy sự bình yên.

Han Yeon không hiểu tại sao khách ở đây lại đồng loạt chạy ra ngoài cho đến khi thấy một đoàn người đuổi họ đi, là Kim thị. Han Yeon nhếch môi, còn mồi chính của ông cũng đến.

Kim thị bịt miệng tất cả mọi người đã chứng kiến bằng tiền, bắt họ không được gọi cảnh sát và phải cút khỏi đây ngay lập tức, còn tò mò hay lẻo mép sẽ chuốc họa vào thân. Những người đó cũng khôn ngoan khi không xem thường Kim thị, nhận lấy tiền rồi bỏ đi. Taehyung không muốn cảnh sát nhúng tay vào vì anh muốn chính tay anh phải bắt được Han Yeon, hành hạ đến chết, đi báo cảnh sát chẳng phải quá hèn hạ hay sao?

- Kim Taehyung! Mày phải chết!! Tất cả tụi bây! Không ai được sống!

Ông Han gào lên, sự giận dữ của ông càng khiến Taehyung thêm thích thú. Anh mấp máy môi.

- Ông nên xem xét tình hình trước khi câu ngu xuẩn đó thốt ra.

Anh móc một khẩu súng đưa lên bên thái dương ông Han nhanh như cắt, ông Han bất ngờ, tay chân run rẩy.

- Hình như ông có nói rằng tôi đây là người giết người không ghê tay, đó giờ ông chỉ nghe thôi nhỉ? Hôm nay ông Han đây rất vinh dự khi được chứng kiến đấy!

Han Yeon buông thỏng con dao đang dí ngay hõm cổ Lee Mino, ông Lee liền đứng dậy, quan sát tình hình. Kim thị đều bao vây bên ngoài, bên trong quán chỉ còn ông, Han Yeon, Taehyung và Park Jimin. Jimin hình như không hứng thú lắm, cũng không muốn dành đất diễn của Taehyung, chỉ nhàn hà nhấp từng ngụm caffe.

- Khốn kiếp! Tao đã làm gì mày?

Han Yeon khúc cuối vẫn còn to mồm, nghếch mặt nhìn anh.

- Chính ông là rõ nhất. Đừng sợ hãi, tại sao hai chân ông lại run đến vậy? Tôi không giết ông đâu mà!

Taehyung phả vào tai ông từng luồng hơi ấm nóng, nhếch môi cười.

- Để ông chạy đôn chạy đáo, không dám ló mặt ra ngoài bởi sự truy lùng từ cảnh sát cũng có chút vui. Khiến ông ra nông nỗi này, tôi cũng đủ thỏa mãn rồi.

- Tao làm gì đắc tội với cảnh sát? Mày nói xem.

- Không gì qua mặt được Kim Taehyung này, ông nắm trùm trong đường dây buôn lậu hàng cấm, tôi biết nhưng không muốn nói đấy thôi. Đó cũng là lí do cái công ty quèn của ông không đủ năng lực nhưng vẫn đứng vẫn trong thị trường mấy năm nay!

Ông Lee càng thêm sốc khi biết được thêm về Han Yeon, thật sự ông đã sai lầm khi nghe theo lời ông ta, cũng vì ông nể chữ nghĩa, nếu không thì đừng hòng.

- Taehyung à nhanh nhanh đi, hôm nay sinh nhật BoEun đấy, tới trễ mất vui.

Jimin nhìn đồng hồ thúc giục anh.

- Đùa đến đây thôi. Ông không đáng để tôi giết. Tôi cho ông 1 tuần để ăn chơi thoải mái, sau 1 tuần đó ông có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi sự truy nã, đừng nghĩ đến việc sang nước ngoài, không trốn được Kim Taehyung này đâu! Han gia kết cục cũng bại dưới tay Kim thị, tôi đã cảnh cáo rồi cơ mà.

Taehyung bỏ đi, theo sau là Jimin và Lee Mino. Ông Han sợ sệt, xem ra đã hết cách rồi, làm thế nào cũng không đánh bại được Kim Taehyung. 1 tuần nữa ông phải ra sao đây, rồi khi mẹ con ông biết ông buôn lậu sẽ thế nào? Nhưng ông cũng không quan tâm nữa, chính họ đã hại ông đến mức đường cùng như thế này mà!

- Kim tổng!

Nghe tiếng gọi anh vội dừng bước, xoay người lại hướng mắt về phía tiếng kêu đó phát ra.

- Có chuyện gì sao trưởng phòng Lee?

- Tôi thật xin lỗi, hôm nay tôi mới thấy được bộ mặt thật của Han Yeon, người tôi xem như anh ruột. Tôi đã phản bội Kim thị, thành thật xin lỗi, ngay ngày mai tôi sẽ nộp đơn nghỉ việc..

- Không cần! Tôi cho ông thêm cơ hội, mong sau này ông toàn tâm toàn ý chân thành với Kim thị dù chuyện gì xảy ra.

Ông Lee mừng muốn khóc, cúi đầu luôn miệng cảm ơn. Anh cười một cái rồi bước lên xe. Mọi chuyện đã ổn thỏa rồi!

...

- Công chúa của anh sinh nhật vui vẻ!

Jimin cầm một bó hoa lớn trao cho BoEun rồi hôn chụt vào má nó trước mặt EunJi và Taehyung làm hai người phải giả vờ như không thấy cho đỡ ngại. Nó đánh Jimin một cái rõ đau, gò má đỏ hồng lên như búp bê.

Hôm nay cô thấy anh có vẻ tiều tụy, vẻ mặt lộ rõ nét mệt mỏi. Cũng đúng, để hoàn thành dự án trước Han gia, anh đã cực lực rất nhiều mặc dù bên ngoài luôn tỏ ra thản nhiên. Anh day day hai thái dương, thở một hơi dài.

- Taehyung! Soju không?

Jimin đưa chai Soju lên trước mặt anh, Taehyung liền lắc đầu.

- Thôi thôi cho tao xin, tao mệt lắm rồi.

- Hừ mất hứng à! Vậy coca đấy!

Cô bước đến ngồi cạnh anh, đưa tay mình sờ lên trán anh.

- Sốt rồi! Trông anh rất mệt mỏi đấy!

- Là vì em nên anh mới như thế này.

- Hả?

Vì muốn trả thù gia đình đã hại em nên anh mới cực khổ như vậy đấy! Jimin thì chỉ lo những tài liệu lúc trước anh đưa Taehyung, chỉ cần sắp xếp chúng lại, phần cực khổ nhất vẫn là Taehyung, anh phải cố gắng nhớ hết dự án lúc ấy, mất bao ngày ăn ngủ không yên. Taehyung thật sự muốn nói thế nhưng sao miệng không thể thốt lên được, mắt lờ đờ choáng váng. Đầu anh nhức như búa bổ, toàn thân mệt mỏi. Mấy ngày qua anh không ăn gì, chỉ uống nước lọc thay cơm, đã thế còn thức đêm này qua đêm khác, trâu bò cũng phải bệnh nói chi là anh.

Cảnh vật dần lưu mờ, anh cố nhìn nhưng sao lại có 2, 3 EunJi, đôi mắt muốn mở cũng không thể mở, từ từ đi vào giấc ngủ. EunJi lay lay người anh, lo lắng vì kêu hoài anh không dậy.

- Taehyung! Taehyung! Anh sao thế? Tỉnh đi Taehyung!

Có cố gọi đến mấy đôi mắt vẫn nhắm nghiền, Jimin hốt hoảng, cả ba đưa anh lên xe chở đến bệnh viện.

- Vậy mà nói không sao, thật giỏi che đậy mà!

Jimin trách mắng, anh chẳng bao giờ nói thật cảm xúc của mình hết, mệt thì nói mệt, ngay cả thằng bạn thân mà cũng muốn giấu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net