(P1) Chương 4 - #1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 4: VŨ ĐIỆU ĐOM ĐÓM

#1

   Cả quá trình của sự việc chẳng có chút bất ngờ nào xảy ra. Chúng tôi sử dụng tiền giả bị phát giác tại trận, ông chủ hói đầu của cửa hàng thịt làm sẵn gào thét rượt đuổi theo, trong nháy mắt ông đã kêu gọi được hàng xóm láng giềng, những người nghĩa hiệp dũng cảm, tôi tính ra ít nhất phải đến bảy tám trai đinh, tham gia vào cuộc rượt đuổi mà đối tượng là chúng tôi. Tôi và Vi Vi đành giơ tay chịu trói, bị một đoàn người đầu ngẩng cao, hùng dũng giải đến đồn công an. Trên đường, tôi bị bọn họ đẩy đi đẩy lại, còn bị đấm sáu phát và đá hai phát. Vi Vi kiên cường kháng cự, kết quả là trên trán nó mọc thêm một cục tím to tướng. Suốt quãng đường trong đầu tôi cứ hiện lên cơn ác mộng đã ám ảnh tôi suốt thời gian dài, làm tôi sợ hãi nhưng không thể giải thoát ra được, một con mèo hoa văn nó đang cười gian ác, mồm nhe những chiếc răng nhọn hoắt, thè cái lưỡi đỏ lòm ướt át ra liếm từng nhát vào sống lưng tôi. Tôi thế là hết. Tôi từ sớm đã rơi vào một cái bẫy, nhưng đến tận bây giờ tôi mới chợt tỉnh cơn mê: Tất cả đều đã kết thúc! Tất cả đều đã kết thúc!

   Tôi và Vi Vi ngồi tội nghiệp trên hai cái ghế gỗ mun có tựa đen sì sì, hai tay vắt chéo ra phía sau, một cái còng lạnh tê còng hai nơi cổ tay. Bên ngoài phòng thẩm vấn đồn công an lố nhố một lũ trẻ con thò lò mũi xanh. Tôi xấu hổ phát điên, chỉ muốn ngay lập tức có một cái hoả tiễn đem tôi đi đày ở một hành tinh nào đó hoang vu vắng bóng người cách trái đất hàng trăm vạn năm ánh sáng. Tôi nhớ tổ tiên của chúng ta dường như phát minh ra một loại hình phạt có tên gọi là "diễu đường thị chúng", bây giờ tôi đã thấm được, khi những mặt xấu xa của một con người loã lồ trước hàng vạn con mắt tò mò, cái gọi là tự trọng và nhân cách đều chỉ là trò cười. Tôi nghe thấy đám người hóng chuyện bên ngoài đang nhìn chòng chọc vào hai con ruồi rủi ro chúng tôi phát biểu những ý kiến chân thành của họ. Tôi cố gắng tập trung những can đảm cuối cùng, nói một câu: "Có thể đóng cửa vào không ạ?"

   Ngồi trước mặt tôi và Vi Vi là hai viên cảnh sát trung niên, giữa chúng tôi được ngăn cách bởi một cái bàn làm việc. Cái bàn thần kỳ này dễ dàng và rõ ràng chia ranh giới của hai giai cấp, một là người thẩm tra, hai là kẻ tội đồ. Kiến nghị của tôi, kẻ mang thân phận tội đồ, đã gây ra một sự xao động không nhỏ. Đám người tò mò bên ngoài nghị luận không ngớt, phần đông đứng về phía chỉ trích chúng tôi nặng nề hơn, ngay cả những người mới một phút trước còn chút ít nào thương hại chúng tôi thì trong chớp mắt đã hoàn toàn thay đổi thái độ. Vi Vi kinh ngạc liếc trộm tôi một cái, rồi rất nhanh lại cụp mặt xuống, bộ dạng của một kẻ mặc người chém giết. Tôi ngược lại tự nhiên hết cả sợ, rành mạch nhắc lại lần nữa: "Các chú đóng cửa hộ cháu".

   Người ta làm sai phải chịu phạt là điều tất yếu, cái này tôi hiểu, nhưng trước khi chịu hình phạt, chúng tôi cũng có quyền bảo vệ sự tôn nghiêm cũng như nhân cách của chúng tôi, đồng thời cũng có quyền yêu cầu một môi trường lành mạnh khách quan để đảm bảo tính minh bạch của những hình phạt. Tôi có lý do để cho rằng, sự thêm mắm thêm muối của đám người kia đang ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự hình thành của một môi trường như thế. Cuộc thẩm vấn được tiến hành cũng như những quyết định được đưa ra dưới sự can thiệp thô bạo của dư luận chính là một hành động vô trách nhiệm coi thường chức trách, tinh thần của pháp luật không nên uốn theo chiều gió, lượn theo chiều sóng.

   Tôi với tư thế kẻ chiếm lý nhìn thẳng hai vị thẩm tra tuấn tú nhưng lạnh lùng kia. Họ đang vì lời đề nghị của tôi mà nhìn nhau ngỡ ngàng. Thì thầm một hồi, một vị cảnh sát mặt hồng hào, thân hình hơi béo đứng lên đuổi hết tất cả những người không liên quan đến vụ án ra ngoài phòng thẩm vấn, chốt cửa lại, đồng thời còn kéo cả rèm che. Chi tiết này thể hiện rõ tính nhân văn, bỗng dưng tôi không kìm được sự kính trọng và biết ơn đối với họ.

   Ông chủ hói đầu quán thịt làm sẵn bắt đầu thao thao bất tuyệt, trần thuật sự việc, còn truy nguồn tìm mạch đến tận một tuần trước tôi cũng dùng thủ đoạn tương tự thực hiện hành vi lừa gạt, qua được đôi mắt sáng của ông. Ông chủ hói đầu nói: "Lần này thằng ranh này lại định tiếp diễn màn kịch cũ với tôi, coi tôi là thằng chịu trận ngu ngốc à? Cũng không thèm đi nghe ngóng xem, Hứa Đại Phúc tạo hai mươi năm lăn lội trên thương trường, cái gì chưa nghe chưa thấy? Tao nói thằng ranh kia, chúng mày vẫn non lắm".

   Viên cảnh sát mặt hồng hào ra hiệu cho ông chủ hói đầu biết thế là đã đủ. Xem ra đây là vị thẩm tra chính. Ông ta hỏi: "Hai đứa có gì muốn khai không?". Tôi không nói gì. Dũng khí của tôi đã bốc hơi bay mất, đến bây giờ tôi mới thật sự cảm thấy sợ hãi, cả người tôi run bần bật. Viên cảnh sát mặt hồng hào lại nói tiếp: "Hai đứa có biết tiền các cháu dùng là tiền giả không?". Tôi vẫn lặng thinh, Vi Vi như bị kích thích, ngẩng phắt đầu theo bản năng, nói to: "Không biết". Ông chủ hói phản bác: "Nói dối, chúng mày không biết mà lúc tao bảo chúng mày đứng lại, chúng mày lại chạy à? Không phải là ăn cắp giật mình à?". Tôi trả lời rất dè dặt, còn Vi Vi vẫn sống chết nói "Chúng cháu không biết thật".

   Công việc thẩm tra diễn ra trong một tiếng đồng hồ, trong một tiếng này tôi cứ lo lắng tiếp theo sẽ diễn ra màn tra tấn bức cung. Phim chống tội phạm của Hồng Công chẳng đầy rẫy những cảnh tượng như thế sao, mà còn luôn được mô tả theo hướng chân chính, làm người ta cảm giác nếu không làm như thế thì không thể hiện được sức mạnh của chính nghĩa. Cũng chẳng biết là do chúng tôi còn nhỏ tuổi, hay là hai vị cảnh sát kia làm ơn làm phúc, nắm đấm cũng như đòn roi từ bắt đầu đến kết thúc không hề xuất hiện.

   Sau một tiếng, ông chủ hói ký tên vào tờ biên bản do một viên cảnh sát khác viết rồi đi về, vị cảnh sát mặt hồng hào mở còng cho tôi và Vi Vi, nhưng không hề có dấu hiệu sẽ trả lại tự do cho chúng tôi. Chúng tôi bị giam vào một phòng nhỏ. Trước khi đi, viên cảnh sát mặt hồng hào vứt lại một câu: "Hai đứa nghĩ cho kỹ, chú chắc hai đứa bị người khác xúi giục, thành khẩn khai ra ai đưa tiền giả cho hai đứa, khai xong sẽ cho hai đứa về".

   Bây giờ thì chỉ còn lại tôi và Vi Vi. Vi Vi nói: "Làm thế nào?". Tôi nhìn quanh căn phòng được dùng làm nhà giam: khoảng tầm năm mét vuông, có một cái cửa sắt, trên bệ cửa sổ, những thanh sắt to bằng ngón tay cái cắm thành hàng rào. Ánh nắng ngoằn ngoèo chiếu vào, những dọc bóng biến dị dội lên người chúng tôi, in lên bức tường nham nhở. Tôi cố gắng trấn tĩnh trở lại, cố gắng phân tích nguyên nhân và hậu quả của việc ngồi giam tại đây. Tôi dám nói ai trong chúng ta trong đời cũng có ít nhất một lần làm quen với tiền giả, nhưng số lượng người vì sử dụng tiền giả mà bị đưa đến đồn công an, đồng thời bị giam trong một cái phòng bé tẹo thì chỉ như lông phượng móng lân. Lượng tiền giả chúng tôi sử dụng không đủ để chúng tôi phải chịu hình phạt như thế này, chắc chắn vẫn còn có một lý do nào đó chúng tôi không được biết.

   Bóng của hàng rào sắt lướt qua mặt tôi và Vi Vi, ánh sáng ngoài kia trở nên mệt mỏi và rệu rã, tôi đoán trời sắp tối rồi. Hơn một tháng nay, tôi ăn đường ngủ chợ, lưu lạc khốn khổ, vốn tưởng rằng đã tìm thấy một bến đỗ bình an, ai ngờ được trong phút chốc bỗng trở thành phần tử tội phạm. Tôi phải nói thế nào đây? Cô Hạ, sao cô lại lừa gạt tôi? Tôi không thể tin cô không hề biết chuyện này. Tôi là con muỗi xúi quẩy bị một tay cô đập chết. Cô đã có âm mưu từ trước, cô coi tôi là con cừu non ngây thơ chịu tội thay cô, nhưng chắc chắn cô không thể ngờ rằng thằng con quý tử của cô, Vi Vi, cũng khó tránh khỏi nạn. Cái gì gọi là nhân định không bằng trời định, bây giờ cô đã hiểu rồi chứ?

   Tôi thở dài liên tục. Cuộc sống tự lập hơn một tháng đã cho tôi sáng mắt ra nhiều thứ, kinh nghiệm tôi tích luỹ được trong thời gian này còn nhiều hơn cả mười sáu năm cộng lại, và còn trực tiếp hơn nhiều, còn sâu sắc hơn nhiều, tấp ập đến như không cho bạn đủ thời gian hít một hơi dài. Đúng lúc này, Vi Vi huých vào tay tôi, mặt mũi ủ rũ nói: "Làm thế nào?". Tôi gào như lên cơn: "Đừng có nói chuyện với tao, đừng có làm phiền tao!". Vi Vi nói: "Mày căng thẳng quá đấy". Tôi cười nhạt, căm thù nhìn Vi Vi. Tôi nhìn nó như nhìn cô Hạ. Nó là con tiểu hồ ly, thế thì cô Hạ tất nhiên là con lão hồ ly rồi. Vi Vi bị tôi nhìn rụt người lại, quay đầu về phía cửa sổ, nói khẽ câu: "Trời tối rồi".

   Trời tối rồi, cửa phòng giam mở ra, lần này chỉ có một mình viên cảnh sát mặt hồng hào. Ông ta hỏi: "Nghĩ kỹ chưa?". Tôi không kịp suy nghĩ mở mồm nói luôn: "Nghĩ kỹ rồi". Tôi khai ra cô Hạ. Dưới cái nhìn kinh ngạc của Vi Vi, tôi còn khai thêm một tình tiết rất có giá trị nữa, tôi nói tôi nghi ngờ cô Hạ đã nhiều lần lợi dụng tôi tiêu thụ tiền giả, nhưng tôi nhấn mạnh, trước đấy tôi không hề hay biết.

   Sau khi ra khỏi nhà giam, Vi Vi giận dữ gọi tôi là kẻ phản bội, nó còn dùng một câu nghiêm trọng là "bán chủ cầu vinh". Tôi chỉ cười không nói, đơn giản vì sự tấn công của nó thiếu tính thuyết phục. Nó nói: "Mày nếu sống thời trước chắc chắn sẽ đi làm hán gian". Tôi không hề tỏ ra yếu thế: "Mày nói gì cũng không có tác dụng. Dù gì tao cũng chỉ là nói sự thực". Tôi nhất quyết cho rằng tai nạn này là do một tay cô Hạ dàn dựng. Tôi đã coi cô là kẻ thù, đối với kẻ thù tôi không bao giờ nhân nhượng. Ngày nhỏ nhà tôi ở trong một khu chung cư, hàng xóm nuôi một con gà trống, con gà trống đó mỗi lần nhìn thấy tôi đều ngỏng lông đuôi rượt tôi chạy quanh, tôi bị nó mổ mấy lần, tôi căm thù nó đến tận xương tận tuỷ. Một buổi chiều, nhân không có ai, tôi đem bình thuốc sâu nồng độ thấp dùng để diệt côn trùng gây bệnh đổ vào máng ăn của nó. Tôi thật ra rất lương thiện, nhưng tôi cũng không thể không công nhận, có những lúc tôi cũng có thể coi là cay độc. Một khi bị uy hiếp, bị tấn công, chống đỡ và phản kháng ngay lập tức được kích hoạt, liệu bạn có thể nói đây không phải là bản tính? Bạn có thể nói bạn cao thượng hơn tôi đến đâu? Nói cho bạn biết, tôi không tin!

   Tôi và Vi Vi đi về nhà, vì tôi còn cái ba lô ở nhà nó. Quần áo với giày dép tôi vừa mua đã bị tịch thu, trong túi tôi chỉ còn lại 2 đồng, tôi phải tìm cô Hạ để đòi cho bằng được những đồng tiền xương máu của tôi. Nếu không vì mục đích đó, tôi còn lâu mới thèm về nhà nó!

   Một cái xe cảnh sát đỗ ven đường bê tông ngoài ngõ. Chúng tôi lại nhìn thấy viên cảnh sát mặt hồng hào, hoá ra vị này trước khi thả chúng tôi ra đã đến đây trước để truy nã tội phạm. Họ rõ ràng đã mất công không, cô Hạ không có ở nhà. Viên cảnh sát mặt hồng hào nói, nếu phát hiện cô Hạ thì nhớ thông báo cho ông và cho chúng tôi số điện thoại, ông nói ông họ Dương. Cảnh sát Dương lái xe đi mất. Vi Vi nói: "Bây giờ thì vừa ý rồi chứ? Mày vẫn còn mặt mũi bước cái cửa này à?". Xem ra tôi không thể đòi được những đồng tiền xương máu của mình rồi, tôi buồn bã nói: "Mày không phải giục, tao lấy ba lô xong sẽ đi ngay".

LỊCH ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD
20h thứ 3, thứ 5, thứ 7 hàng tuần.
Cảm ơn bạn đã theo dõi truyện.
____________
Tiểu thuyết: Đom Đóm Nhỏ
Tác giả: Thiên Tử
Người dịch: Hà Nam
Biên tập: Roéus
Được xuất bản lần đầu tại Việt Nam vào năm 2010, nhà xuất bản Dân Trí.
Thể loại: Tiểu thuyết nước ngoài, Tuổi trẻ, Cuộc sống...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net