Chương 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm ngày hôm sau, Nobita từ giường trở dậy, tôi đã đổi về trạng thái người máy từ thuở nào, đêm điên cuồng hôm qua giống như một giấc mơ, tôi không hiểu vì sao Nobita lại lộ ra một khía cạnh ... khó nói như vậy. Dù sao cũng là hình dáng mèo máy, trên mặt tôi không hề lộ ra bất cứ cảm xúc thừa thãi nào, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, giọng nói không ấp úng, tôi hỏi nhẹ:

"Cậu dậy rồi à?"

"ừm..." Nobita dụi dụi mắt, lại trở về dáng vẻ ngây thơ như trước, lắc lắc cái đầu, có vẻ cậu ấy đau đầu nên mới "shhh" một tiếng, hai đầu mày nhăn tít lại.

Tôi vội vã hỏi han :

"Nobita cậu sao vậy? Cậu cảm thấy đau đầu lắm hả? Từ từ đợi tớ một chút tớ lấy thuốc cho" tôi vội vàng thò bàn tay tròn tròn một cục vào túi không gian 3 chiều lục lọi, trên người tôi tất nhiên không thiếu các loại thuốc phổ thông.

Lúc này, Nobita mới từ từ mở mắt ra, hỏi: "Tối qua xảy ra chuyện gì ấy nhỉ?"

Sau đó mới từ từ ngước mặt lên trền suy tư, cậu nói: " Không hiểu sao đột nhiên lúc đó trước mặt tớ xuất hiện một người đàn ông lạ lắm. Tóc xanh, trên người lại không mặc gì cả..." cậu chợt bật cười " này này Doraemon, có phải tớ bị ảo giác không thế ?"

Tôi sững người lại, hình như cậu ấy không nhớ gì về chuyện làm tình, sao lại như thế? Tôi đã sẵn sàng cho một buổi sáng cậu ấy tỉnh lại sẽ mắng nhiếc tôi, ghét bỏ, căm hận tôi...

Nobita đưa tay quơ quơ trước mặt tôi, " Này Doraemon, cậu có nghe thấy tớ nói gì không thế?"

"Hả ..."

"Tối qua tớ phát sốt sao?"

"Ừ, bây giờ cậu vẫn đang sốt kìa" Tôi trả lời cho qua chuyện, tay vẫn tiếp tục tìm thuốc.

Đột nhiên, tôi sờ thấy lọ thuốc viên bôi trơn tối qua, khi cháu tiến sĩ ném cho tôi, nói là rất tốt cho hoạt động ấy ấy. Dù sao khi tôi đưa ra mong muốn có một cơ thể con người hoàn chỉnh kể cả về bộ phận sinh lý, có thể cậu ta đã đoán ra tôi đã có đối tượng để sử dụng nó rồi. Tôi lấy ra, đặt trên tay xem lại thành phần và công dụng của nó. Viên bôi trơn này trơn nhẵn như một viên ngọc, khi đưa ra chỗ sáng sẽ thấy độ trong suốt của nó ánh lên màu xanh nhàn nhạt, ngửi thử, nó đúng là có chứa vitamin E nhưng ngoài ra.... Tôi vội vàng lục lọi tờ giấy hướng dẫn sử dụng. Thành phần bên trong nó có chứa chất bôi trơn, chất làm mềm mô tế bào, acid lactic có khi vận động mạnh gây ra mỏi cơ, các cơ nhiễm độc sẽ dãn ra, hoàn toàn bình thường, nhưng không ngờ, nó còn có một lượng nhỏ Cantharidin(1), một loại hóa chất được tìm thấy ở nhiều thành viên trong họ bọ cánh cứng, nó sẽ truyền chất này cho con cái trong mùa giao phối. Đây là một chất gây độc tuy nhiên dùng một lượng cực nhỏ (0.07 mg) có thể kích thích bàng quang, làm mót phải đi tiểu, đặc biệt gây kích thích ở niệu đạo làm cương cứng dương vật....

Nghĩ đến đây trong lòng tôi chợt nổi lên một cơn giận, thứ có hại thế này mà thằng nhỏ dám đưa cho tôi dùng? Tuy rằng liều lượng chất độc nhỏ, không ảnh hưởng nhiều khi không uống trực tiếp, nhưng về lâu về dài sẽ gây nghiện. Vậy mà trên bao bì không hề có 1 chữ cảnh báo nào! Được lắm, nhìn xem, không chỉ thế thuốc còn chứa họ sản phẩm gây ảo giác để làm tăng cảm xúc khi hứng tình!

--------- chú thích:

Cantharidin: ( nguồn Wikipedia)

2,6-Dimethyl-4,10-dioxatricyclo-
[5.2.1.02,6]decane-3,5-dione

Lửa giận bừng bừng, tôi cố nén không quay về thế kỷ 22 ngay lập tức để chất vấn thằng nhỏ, trong đầu suy nghĩ may mà mới dùng một lần. Thứ thuốc độc này còn lâu tôi mới dùng trên người Nobita lần nữa. Nếu tôi đoán không lầm, tối qua khi về nhà Nobita đã bị sốt nhẹ, lại thêm chất kích thích làm cho đầu óc cậu ấy bị ảnh hưởng nên mới không thể nhớ được gì. Trong lòng tôi lúc này vừa thở phào nhẹ nhõm vừa lo sợ điều gì đó. Dù sao mọi thứ cũng chỉ là suy đoán, không chắc chắn thì không thể tin tưởng, có lẽ khoảng thời gian tới tôi không thể đổi sang hình dáng người máy tránh kích thích cậu ấy rồi cậu ấy nhớ ra chuyện hỗn loạn đêm qua thì chết dở!

Nobita nhẹ giọng hỏi tôi: " tối qua tớ sốt cao, lại làm phiền cậu chăm sóc tớ cả đêm, nhưng mà bây giờ cả người tớ ra rời ra, đau quá..." Sau đó không nén được mà khẽ xê dịch mông, trên mặt cậu nhăn nhúm như phải chịu cực hình. " Không hiểu sao, hậu môn đau quá..."

Tôi từ trong cơn mê mang chợt tỉnh lại, vội vã đưa thuốc trị cảm cho Nobita, trong lòng xoắn xuýt. Cậu ấy thực sự không hề dam dang như tối qua, tất cả là do chất kích thích gây ra! Là mình hiểu nhầm cậu ấy... Con trai 17 – 18 tuổi ai mà chẳng có một ít sách khiêu dâm trong phòng, xem mấy thứ đồ chơi cũng không phải kỳ lạ, hơn nữa cậu ấy thích Xuka, lại còn ngốc nghếch như thế...

Tôi ho khan, "chắc là cậu sốt do nhiễm khuẩn đường ruột, sau đó tối qua lại đi chơi cả buổi nên cảm lạnh, uống thuốc trị cảm không đủ đâu, còn phải bôi thuốc tránh hậu môn nhiễm khuẩn mà hoại tử..."

Tôi càng nói, vẻ mặt càng nghiêm trọng, cố gắng che dấu sự xấu hổ khi nói đến chuyện cửa sau. Dù sao thời đại phát triển, Nobita cũng là con người của thời đại mới, nhưng có vẻ cậu chưa tiếp xúc với LGBT, trong câu nói của cậu không hề sử dụng tiếng lóng như cửa sau, hoa cúc, ... mà trực tiếp dùng danh từ khoa học là "hậu môn" để nói đến chuyện này. Mà ở thế kỷ 22, người ta đã hoàn toàn coi đồng tính, chuyển giới là chuyện bình thường, thuận theo tự nhiên, vì dù sao sinh nở ở thế kỷ đó cũng không phải vấn đề nghiêm trọng nữa.

Cặp đồng tính hoàn toàn có thể sử dụng cặp nhiễm sắc thể của mỗi người, thực hiện giản phân nhân tạo, sau đó chúng được đưa vào tế bào "vỏ trứng" , chính là tế bào nhân tạo mô phỏng tế bào trứng thật của người phụ nữ nhưng không hề có gene. Rồi sau đó phôi được máy móc cấy vào bên trong hậu môn sâu khoảng 30-35mm tương tự như độ sâu cổ tử cung của phụ nữ khi mang thai. Sau khi thai phát triển hoàn toàn, đến khi lâm bồn có 2 cách lựa chọn là sinh thường và sinh mổ, nhưng phần lớn mọi người đều chọn sinh mổ vì đơn giản, không đau đớn, sẹo sau này có thể hoàn toàn xóa được dễ dàng. Chỉ thiệt thòi người đang mang thai sẽ phải uống dịch dinh dưỡng sau khi thai đã phát triển đến tháng thứ 3 để tránh việc đi vệ sinh nặng, có thể gây nhiễm trùng cho vị trí mà phôi đang phát triển, hơn nữa hàng tháng phải phải cắm ống rửa sạch hậu môn và mang một thanh chất dẻo tiệt trùng lấp đầy hậu môn để tránh gặp nhiều vấn đề phát sinh như hoại tử do không sử dụng đường ruột lâu ngày. Sau khi phôi thai hoàn toàn đè kín hậu môn thì cũng là lúc sinh nở. Các cặp đồng tính nữ thì đơn giản hơn nhiều, họ chỉ cần lấy NST đã giản phân của người không chịu trách nhiệm mang thai đưa vào tử cung của người sẽ chịu trách nhiệm mang thai, và sinh hoạt như thai phụ bình thường.

Quá trình tuy rằng phức tạp, nhưng đối với máy móc không lỗi sai mà nói chỉ là một chuyện nhỏ. Việc giản phân nhân tạo đã được ứng dụng kể từ khi người ta sử dụng thành thạo Cơ chế cắt gene của hệ thống CRISPR*

(*CRISPR : được nghiên cứu từ những năm 201X hoặc có thể là trước đó, xem link sau:

    khoahoc.tv/lan-dau-tien-qua-trinh-chinh-sua-gene-crispr-duoc-quay-lai-89004    )

" Nobita cậu cởi quần ra tớ bôi thuốc cho" Sau đó để che dấu sự run rẩy trong câu nói, tôi còn cố ý đùa cợt " Dù sao thì cậu có chổng mông lên nhìn gương cũng không bôi đúng được"

Nobita giận tím mặt, mắng mỏ " Làm sao mà tớ không bôi đúng được, tay tớ đâu có ngắn đâu chứ? Đây đây, nhìn đi! Ngón tay thon dài bắn súng bách phát bách trúng của tớ! Này ! Rõ ràng là cậu nói móc tớ, mắng tớ ngu đúng không !!! Shhhh" Nobita vừa mới động tay động chân đã nhăn nhúm cả mặt mày, tôi thì không thể nào nín nhịn mà bật cười ha hả. Trời ơi, sao cậu có thể đáng yêu đến thế này chứ!

"Ờ... thì ngày xưa tên nào chuyên môn mang trứng về nhà ấy nhỉ?"

"Đó là ngày xưa! Ngày xưa cậu biết chưa! Nhìn đây, con người sắp sửa đỗ trường đại học hàng đầu Nhật Bản" Nobita tự tin vỗ vỗ ngực.

"Ha... ha ha ha ha ..." Tôi cười đến chảy cả nước mắt, ôm bụng lăn lộn. Thấy cậu có tinh thần như vậy tôi cũng thoải mái hẳn, vội dỗ cậu ấy. " Nào nào dù sao tớ cũng là người máy chăm sóc "trẻ em" đến từ tương lai, để tớ hoàn thành nhiệm vụ đi chứ..."

"Nhìn cái cục tròn tròn cũng gọi là tay của cậu? Nhét vừa hậu môn mà bôi à?" Khuôn mặt Nobita hoàn toàn tỉnh bơ, không hề nghĩ rằng trong lời nói của mình có bao nhiêu mập mờ.

Tôi cảm thấy máu mình như sôi trào, nghĩ tới cảnh đêm qua, cái thứ ấy còn to hơn cánh tay tròn tròn này cũng nhét vừa, lại bắt đầu nghĩ đến nơi tư mật ấy ôm chặt lấy mình mà khẽ hít một hơi.

Tôi lục tìm trong túi, lôi ra một đôi bao tay.

"Thế nào, còn chê tớ không có tay nữa đi?"

Nobita hậm hực, nằm úp sấp, bắt đầu cởi quần ngủ, tùy tiện thả xuống nệm.

Tôi nhìn thấy hoa cúc trước mặt đang nhẹ nhàng lay động khép mở, thay chủ nhân biểu đạt tâm tình bất mãn trông đáng yêu cực kỳ. Màu hồng nhạt nhạt lại trơn loáng, xung quanh lông mao cũng thưa thớt nếu không nhìn kỹ cũng không thấy nổi. Không phải kiểu triệt lông mà là do phần đó lông quá thưa và nhạt màu, sạch sẽ xinh xắn. Nhưng tình hình lúc này của hoa cúc bé nhỏ không được tốt lắm, tuy rằng không rách nhưng cũng sưng lên đáng kể, có thể do lúc vận động mình ma sát quá mạnh. Nghĩ đến đây tôi bỗng cảm thấy có chút bứt rứt hối hận.

Tôi đeo bao tay, kiểm tra xem bao tay hoạt động linh hoạt hay không rồi mới lấy ra các loại dụng cụ, vừa làm vừa giải thích:

" Trước tiên tớ sẽ vệ sinh bên ngoài bằng dung dịch chuyên dụng, sau đó sẽ khuếch trương và tách ra bằng kẹp mỏ vịt(2), sẽ hơi đau và cảm giác chướng một chút nhưng cậu sẽ thích ứng rất nhanh thôi. Tớ phải kiểm tra bên trong xem có phải đã bị nhiễm khuẩn hay không rồi sau đó đổ dung dịch diệt khuẩn vào, cuối cùng tớ sẽ nhét một đoạn đường ruột giả vào, nó hơi dài, cũng gây cảm giác căng trướng như buồn đi vệ sinh vì ống hơi cứng, nhưng như thế sẽ đảm bảo cậu đi nặng bình thường, sau mỗi lần đi nặng tớ sẽ giúp cậu lấy ra thay ống mới."

(2) Mỏ vịt y tế: 

Thực ra tôi biết không nhất thiết phải làm như vậy, vì việc trên chỉ cần làm khi bị viêm nặng sắp hoại tử đường ruột, nhưng hình như tôi điên mất rồi, trong đầu tôi chợt lóe lên ý nghĩ vô tình mà hành hạ con người ngây thơ này, làm cho cậu quen dần với việc nơi ấy được lấp đầy. Giống như một người hàng ngày nhét đồ chơi vào phía sau để tự thỏa mãn.

Nobita căng thẳng, khẽ run "Nghiêm trọng đến thế sao? Không làm tớ sẽ chết sao ? hức" Cậu rơm rớm nước mắt, có lẽ đang tự thắp cho mình một cây nến cầu siêu.

"Được rồi, xong đợt này là hết ngay ấy mà"

Mùa này thời tiết khá là khô nóng, tôi đổ lọ dung dịch lên bề mặt rồi xoa nhẹ, cảm nhận cả người nobita vì mát lạnh mà khe khẽ run lên, mặt cậu chôn trong gối, không thể nhìn thấy cảm xúc gì. Nơi đó bắt đầu mềm mềm ướt ướt, tôi thuận thế đưa một ngón tay vào thăm dò, Nobita rên lên một tiếng, nước mắt không biết vì xấu hổ hay đau đớn mà thấm ướt gối. Tôi dỗ dành:

"Cậu thấy nghiêm trọng thế nào chưa? Tớ mà không có ở đây thì cậu chết chắc rồi" Tôi mặt không gợn đỏ, trong lòng không hối hận mà buông những câu lừa dối hòng che lấp việc mình đã làm.

Tôi rút ngón tay ra, lấy một chút bôi trơn rồi lại nhẹ nhàng nhét vào, xoay tròn trong đó. Nobita vừa run rẩy vừa thở dốc, nghiêng đầu khỏi gối hít lấy hít để không khí, động nhỏ thít chặt lại, bài xích vật lạ.

"Nobita, thả lỏng, ngoan nào, thả lỏng tớ mới bôi thuốc được"

Cảm nhận nơi đó bắt đầu dãn ra, tôi mới lấy kẹp mỏ vịt từ từ đưa vào. Trong đầu tôi như có hàng vạn bông pháo đang nở bùm bùm, chiếm hết cả tâm trí, giờ đây tôi chỉ còn ánh nhìn duy nhất hướng đến cái động nhỏ đang dần được khai phá. Vì độ căng ra hơi lớn, cơ thịt đỏ ửng như có thể vắt ra máu, mỏ vịt còn chưa mở, nhưng càng nhét sâu vào thì đường kính càng lớn, tôi chỉ dám nhét 2/3 chiều dài của nó, đủ để nó không rớt ra trong lúc xử lý.

"Đau quá không?" Tôi sốt ruột.

" Ha .... Hơi ... hơi đau..." Ngực Nobita phập phồng, cậu khó khăn mà hé miệng thở ra, có vẻ là cảm giác đau đớn xen lẫn chút gì đó khác lạ.

"Vậy tớ bắt đầu mở ra nhé"

Tôi không kìm nổi kích động mà tự thẩm trong đầu cả ngàn hình ảnh dâm đãng, đủ mọi tư thế, thậm chí trong đầu còn lặp đi lặp lại tiếng rên kích tình đêm qua. Tôi từ từ vặn chốt làm cho mỏ vịt bên trong há miệng, động nhỏ hiện ra trước mắt, thân thể Nobita giật giật, vẫn chưa thể hết run rẩy.

Bây giờ Nobita không thể kìm nén được nữa, bật ra tiếng rên theo từng vòng xoắn mở của tôi. Đến khi nơi tư mật đã rõ ràng, cả tôi và cậu đều mướt cả mồ hôi. Quá trình này phải chậm rãi, cẩn thận bởi mỏ vịt được làm bằng kim loại rất cứng, tuy rằng đầu đã được mài mềm nhưng với tình trạng nhạy cảm của nơi đó nếu không chú ý sẽ làm tổn thương thêm. Qua hơn 20' đồng hồ, tôi để cho cậu ấy thích ứng với nó mới dám đưa ống nhựa vào bên trong, ống màu trắng đục, được thiết kế đường kính vừa bằng mỏ vịt, vừa cầm ống tôi vừa nhắc nhở Nobita:

"Bây giờ tớ chuyển cậu vào bồn vệ sinh làm tiếp bước diệt khuẩn nhé"

Tạm thời đậy miệng động lại, tôi hỏi: "Cậu đi vào phòng vệ sinh hay để tớ dùng người máy đưa đi?"

Tôi hỏi mà trong lòng không khỏi chờ mong cậu ấy sẽ chọn người máy. Người máy đương nhiên có chỗ để tôi chờ mong ở nó. Thân người máy giống như một cái ghế nằm , tám chân phía dưới phụ trách hoạt động di chuyển, hai chân người bệnh sẽ nhấc lên thành ghế, toàn bộ những chỗ kín đáo phải lộ ra ngoài, tư thế muốn có bao nhiêu xấu hổ thì có bấy nhiêu. Ai mà chẳng liên tưởng nó đến tư thế mở chân giao hợp cơ chứ.

Nhưng Nobita vừa nhìn thấy cái ghế này sống chết không chịu lên, mặt đỏ bừng bừng mà chọn đi bộ. Nhà Nobita vẫn giữ theo kiểu truyền thống, không sửa nhiều nên phòng vệ sinh phải đi qua 1 dãy hành lang chứ không lắp đặt sẵn trong phòng. Lúc này mẹ đã đi chơi rồi, trong nhà chỉ còn tôi với cậu ấy, nên cũng giảm bớt phần nào lúng túng.

Vì vật lạ mà cậu dang hai chân bước đi như vịt, trông đến là buồn cười, tôi cố nén không bật cười trước mặt cậu ấy, ngắm nghía khuôn mặt thiếu niên đỏ bừng, run rẩy từng bước đi vào phòng vệ sinh.

Hình như vật lạ chạm vào điểm G bên trong động, mỗi bước đi tôi có thể theo dõi quá trình cậu bạn nhỏ của Nobita rung rung bán cương, tiết ra dịch trong suốt chảy tí tách xuống sàn. Nobita vừa lấy tay đỡ vừa run giọng gọi tôi :

"Doraemon, cậu, cậu làm cho nó ngừng chảy được không, mẹ về sẽ mắng tớ chết mất"

"Hả? à được" Tôi từ trong mộng mị tỉnh lại, lấy ra một cái vòng cao su nhỏ như dây cột tóc của con gái buộc vào cây nấm xinh xinh.

"shhhh" Nobita hít một hơi lạnh, cuối cùng thở ra, an tâm đi tiếp. Cậu càng bước nhanh, phía sau và phía trước càng thống khổ hơn nhưng cậu đành chấp nhận đau ngắn còn hơn đau dài.

Hành trình ngắn mà tưởng chừng như dài cả thế kỷ, Nobita an vị quỳ xuống sàn tiếp tục để tôi bày bố.

Mở nắp ống, xử lý xong chất thải rồi sử dụng một đoạn ống khác đổ dung dịch tiệt trùng vào trong, lại là cái lành lạnh làm Nobita không chịu đựng nổi mà nằm gục xuống sàn. Cậu không thể chịu đựng thêm được nữa, phía trước cứng lên nhưng không thể nào bắn ra, hình như cậu cảm thấy bắn ra trước mặt tôi sẽ vô cùng xấu hổ. Cách một lớp áo ngủ mỏng manh tôi chăm chú nhìn vào hai khỏa anh đào nhỏ nhắn cứng lên nhô ra trước ngực cậu, tối qua tôi cắn mút nó quá đáng nên mới sưng lên rung động theo từng động tác run rẩy của cậu.

"Sắp xong rồi Nobita, cậu giỏi lắm" Tôi an ủi cậu bằng lời nói, sau đó tháo dây chun để cậu thỏa sức bắn ra.

"A... a...." Cậu nhỏ của Nobita run rẩy rồi bắn ra, ngay lúc cậu còn đang mê man vui thích trong đợt cao trào thì tôi thẳng tay đưa một đoạn ống vào sâu bên trong. Ống này dài 20cm, vào sâu bên trong ruột, đủ mềm để uốn cong theo đường ruột của người thường. Cho đến khi đầu bên kia của ống bám sát vào nếp gấp ngoài miệng huyệt, tôi mới từ từ rút mỏ vịt ra. Miệng nhỏ chưa kịp thích ứng mà mở ra khép vào với biên độ nhỏ rồi mới đóng lại. Cơn vui thích trong lòng tôi tràn đến đỉnh điểm. Nếu lúc này tôi mang hình dáng cơ thể người, chắc hẳn sẽ bắn đầy người cậu ấy mất.

Nobita ngất đi trong đau đớn và vui thích, tôi bế cậu lên tắm rửa rồi sửa soạn đưa cậu về phòng. Bỗng tôi cảm thấy rất chờ mong những ngày tháng sinh hoạt trong 1 tuần "điều trị" này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net