Chương 3: Xúc nhau tập thể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Phòng của ta là phòng số bảy, bởi vì không có thư đồng, đành phải một mình chịu chậm chạp di chuyển hành lý. Sức ta không lớn lắm, gánh ba cái sách này mặc dù không đến mức lết không nổi, nhưng tuyệt không dễ ăn gì, đi bộ tất nhiên là càng chậm hơn. Lúc ta trực tiếp bước từng bước một cố sức gánh hành lý gần tới cửa, bị một cái tên thư đồng ngăn ở cửa chính.

       "Tránh ra!" Ta tâm tình vốn đã không tốt, giờ phút này trừng mắt một cái, dọa thư đồng kia đến độ lùi ra sau một bước. Hắn dùng sức vỗ vỗ ngực, đang muốn nói chuyện, lại nghe sau lưng vang lên một giọng nam tử: "Mã Thống, tránh ra."

       Thư đồng kia vội vàng cúi đầu lui ra phía sau, ta quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy đằng sau đi tới là một nam tử cao lớn, tóc đen búi cao, dung mạo lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao. Không phải ai khác, chính là Mã Văn Tài Mã công tử cao cao tại thượng kia, mặc trên người gấm vóc hoa phục, trên phát quan khảm một viên đá mắt mèo. Hắn nhìn ta cười lạnh một tiếng, ra vẻ kinh ngạc nói: "Tại sao lại là ngươi? Ta còn tưởng rằng là cẩu nô tài nào từ đâu tới, ở đây co đầu rụt cổ, khiến cho người ta nhìn thấy chướng mắt"

       "Không biết Mã công tử đại giá quang lâm, cùng tiểu nhân ở chung thật sự là oan ức ngài rồi." Ta lười so đo với hắn, nâng gánh sách lên đang muốn vào cửa, thư đồng mập lùn gọi là Mã Thống đột nhiên đưa chân ra cản lại, nếu không phải ta thu chân nhanh, thì ngã sấp mặt rồi biết không chừng. Dù vậy, ta cũng bị gánh làm lảo đảo tới mấy lần, hơn nửa ngày mới đứng vững được

       "Mời công tử". Mã Thống làm như không thấy ta, cười hì hì bước vào trong làm bộ tha cho. Mã Văn Tài nhướng lông mày, khóe mắt đảo qua ta một chút, thản nhiên lướt qua bước vào cửa phòng. Thái độ vô cùng đắc ý, khiến ta thiếu chút nữa kiềm không được xông lên phía trên một lần bóp chết hắn!

       Trong tiểu thuyết viết thật đúng là không sai. Thằng âm binh này tên vô lại đời hai*, thằng khốn nạn* ỷ thế hiếp người!

*Phú nhị đại: Con ông cháu cha

*Vương bát đản: gốc là từ này nhưng Diệp Hoa Đường là hiện đại tới nên dùng cách này hay hơn

       Cố sức đem gánh sách vào phòng, ta bắt đầu đem sách cùng hành lý từ trong gánh chuyển ra ngoài. Tên Mã Văn Tài kia thì lười biếng ngồi cạnh bàn bát tiên lau cung tên, tất cả mọi thứ đều từ thư đồng hay nô bộc chuẩn bị sẵn. Tên thư đồng chết tiệt kia thấy ta nhìn hắn, còn hất đầu xiên xỏ ta "Công tử, con người mệnh phú quý hay ti tiện đều do trời định, ngươi chịu chấp nhận đi, nhìn ta cũng vô dụng", ngon, dám nói bố đây là dân đen!

       Xếp xong vật dụng, thì trời cũng đã tối. Thư đồng của Mã Văn Tài bên kia trải giường cho hắn xong sớm đã rời đi, hắn lại không ngủ, không biết từ nơi đâu lấy ra một cái hộp đen tinh xảo, bên trong xếp chồng chất ngay ngắn một đống điểm tâm, bên trên in hoa văn tinh xảo, thơm nức mũi, xem chừng đều là hàng cao cấp.

       Đường đường một đại nam nhân lại ăn điểm tâm, thật là chẳng ra làm sao! Ta liếc nhìn qua từ mái vòm khắc hoa, ánh mắt không dám nhìn lại bánh bao lạnh cứng trên tay mình, cứ nhịn không được liếc về phía bên kia. Mặt tên kia năm lần bảy lượt sặc mùi khinh bỉ, ăn miếng được miếng không, ta nhìn tới đau dạ dày, bánh bao tất nhiên là không muốn cho vào miệng, chỉ cắn đại hai cái rồi nhét lại vào bao đồ. Muốn đi uống nước, ấm trà duy nhất trong phòng đã sớm bị thư đồng chết tiệt của Mã Văn Tài xách đi pha trà

       Thật là khủng khiếp, chị đây không uống được chưa! Ta thở phì phò trừng ấm trà một chút, lung tung ôm lấy chăn gối muốn ném lên giường, tính nhịn một chút cho qua rồi đi ngủ. Nhưng bởi từ trưa đến giờ chưa ăn thứ gì, dù ta có nguyện ý chịu đựng, bụng lại không chịu nghe theo, rất nhanh không cam lòng kêu lên.

       Trong phòng chỉ có hai người, vốn im ắng tới nỗi có thể nghe dế ngoài sân kêu, giờ bụng của ta cứ rồn rột như thế, âm thanh quả thực có thể đem so với sấm sét. Lúc này ta ngại đến đỏ mặt, còn Mã Văn Tài khẽ cười một tiếng, đưa tay lấy từ trong hộp ra một miếng điểm tâm, lại gần hỏi ta: "Sao, ngươi muốn ăn cái này?"

       "Ai, ai muốn ăn điểm tâm của ngươi!" Mặt ta đầy tiêu sái phun lời khẳng định, tay thì dùng sức ấn bụng lại, sợ nó lại làm ta mất mặt.

       Mã Văn Tài không ý kiến gì với ta nữa, ưng nhãn của hắn nhắm lại, giơ cao điểm tâm trong tay, áo ngoài có thêu trúc hoa cố ý phẩy phẩy trước ngọn đèn đang chiếu sáng, để điểm tâm này dưới ánh nến hiện ra đủ thứ màu sắc. Thành công khiến ta cắn cắn môi dưới, lại nói: "Ngươi, thật không ăn?"

       "Ta......" Hương bánh ngọt tản ra, xông vào mũi ta, khiến ta rốt cuộc đầu hàng nói không nên lời, sắc mặt Mã Văn Tài tự nhiên sáng rỡ, cúi đầu nhìn bánh ngọt trong tay, rồi lại nhìn ta, mau mắn cầm điểm tâm trong tay đưa tới, coi bộ rất nghiêm túc. Ta không tự chủ được đưa tay đón, nhưng chỉ còn một chút nữa đầu ngón tay gần đụng được điểm tâm, lòng tay Mã Văn Tài lật lại, khối bánh ngọt màu xanh biếc kia tức thì rơi xuống đất.

       Tay ta đơ ở giữa không trung.

       "Ây, thật tiếc quá, không lấy kịp rồi." Mã Văn Tài trưng ra cái mặt đáng tiếc, trong miệng nói xin lỗi, chân phải bước tới một bước, một cước dậm nát bấy cái bánh ngọt màu xanh! Hắn còn vừa dùng mũi giày chà đạp cái bánh đó, vừa tỉ mỉ quan sát ánh mắt của ta, ta nghĩ trên mặt mình nhất định biểu hiện xấu hổ cùng tức giận, bởi một giây sau đó bỗng nhiên Mã Văn Tài đưa tay nắm chặt vạt áo của ta, kéo ta lên đứng gần bằng hắn, trên mặt cũng không quên cười lạnh, trầm giọng nói:

       "Ta nói cho ngươi biết, đã đến địa bàn của ta, phải làm nô tài của ta! Ngươi, không xứng được ngang hàng với ta"

       "Theo ta được biết, chỉ có mấy con chó mới mỗi lần đến một chỗ nào đó liền vội vã giành địa bàn, thật không nghĩ tới Văn Tài huynh vậy mà lại có ước ao muốn làm đồng loại với chó." Ta cũng hất cổ lên nhìn hắn chằm chằm, hừ, không phải giờ là thi trừng mắt nhau à, ai sợ ai? Con mắt của ta còn bự hơn của ngươi đó nói cho mà biết

       "Ngươi...... Hừ!" Chúng ta cứ như vậy trừng nhau một hồi, chắc là cảm thấy vô vị, Mã Văn Tài hừ một tiếng hất ta ra, ta cũng không cam chịu yếu thế, dùng sức hừ mạnh hơn, khiến hắn lại trừng ta một cái. Bất quá từ trừng với trừng, hắn cũng không làm thêm gì nữa, lung tung cởi ngoại bào chui vào chăn gấm, chỉ cho ta thấy cái gáy

       Ta tức gần chết, ôm chăn gối quăng lên giường, chưa kịp cởi ngoại bào, lại nghe được ngoài phòng có người đang gọi Diệp huynh.

       Trong phòng này hình như chỉ mình ta họ Diệp.

       Bước ra cửa, ta phát hiện đứng bên ngoài lại là Lương Sơn Bá. Lương Sơn Bá là đặc biệt thay Chúc Anh Đài nói lời xin lỗi với ta, hắn nói tiểu đệ không hiểu chuyện, ban ngày đụng chạm ta, hi vọng ta không để ý các thứ. Nếu thật Chúc Anh Đài có lòng, tại sao bản thân không đến, ngược lại nàng cần nghĩa huynh thay mình tạ lỗi? Suy cho cùng, khẳng định là Lương Sơn Bá tự ý tới.

       Kỳ thật quay đầu nghiệm lại, kiểu cách của Chúc Anh Đài ta cũng có thể hiểu được, nàng không có thiên nhãn giống ta, có thể dễ dàng biết được thân phận nàng là nữ giả nam trang. Cộng thêm việc cổ nhân lại tương đối bảo thủ, cho dù chỉ muốn nàng đi theo ta, khả năng coi ta là tên biến thái rồi, nhất thời hoảng loạn né tránh. Sau đó không đến xin lỗi, chỉ sợ cũng là do phiền muộn chuyện cùng phòng với Lương Sơn Bá đi. Nhưng mặc dù có thể thấu tình đạt lý, nhưng ta lại không có cách nào tán đồng với nàng, chắc là ta lớn tính, không thể nào tiếp thu được mà thôi.

       Bất quá người ta đã đặc biệt đến xin lỗi, cũng coi như là có lòng. Bởi hiểu được bọn họ là một cặp, trong mắt ta Lương Sơn Bá cũng như đại diện cho Chúc Anh Đài, hắn đã đến xin lỗi, việc này cũng coi như chuyện cũ. Lại nói trời tối rồi, ta chỉ muốn sớm đi nghỉ ngơi, chỉ ứng phó qua loa vài câu đuổi hắn. Đáng nhắc tới chính là, Lương Sơn Bá không biết sao biết được ta chưa ăn tối, còn đặc biệt mang đến cho ta một chút bánh nướng.

       Thật sự đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi. Không giống một số trong phòng, ác tâm ác diện*, lòng dạ hiểm độc!

*Ác tâm ác diện: Xấu mặt còn xấu tính

       Ăn xong bánh nướng, bụng đã no căng, chỉ là có chút khát. Ấm trà trong phòng bị Mã Văn Tài chiếm, ta cũng không tiện dùng, nhưng không uống nước, giờ khát quá. Cuống cuồng mấy giây, ta rón rén đi tới trước giườn Mã Văn Tài, thử thăm dò gọi: "Văn Tài huynh, Văn Tài huynh"

       Tên kia không có lên tiếng, xem ra là ngủ rồi. Ta lúc này mới lén bước đến trà án, cẩn thận từng li từng tí nâng bình trà lên, ngó nghiêng hai phía một vòng, tìm cái chén lớn nhất của Mã Văn Tài trên bàn, đổ đầy nước trà vừa định uống, chợt nghe sau lưng có tiếng lục sục, tên Mã Văn Tài kia không biết lúc nào đã xoay người ngồi dậy, khoanh tay hé miệng nhìn ta, mi tâm nhíu chặt.

       Ta bị dọa đến thiếu chút nữa làm rớt cái chén, vô thức vì chính mình mà biện minh: "Ngươi, ngươi nhìn ta làm gì? Ta cũng đâu có muốn uống trộm nước trà của ngươi!""

       "Hơ, ừ thì" Mã Văn Tài đưa thay sờ mũi, trên mặt giống như cười mà không phải cười, "ta cũng không nói ngươi muốn uống trộm nước trà của ta, ta chỉ là có chút không hiểu, ngươi cầm ống đựng bút của ta tính làm gì?"

       "......" Ta cúi đầu xem xét, cầm trong tay cái chén có miệng lớn thân to, phía trên có điêu khắc văn nhân nhã hội đồ, còn có từ ngữ thơ văn, quả nhiên là cái ống ngọc thạch đựng bút. Mã Văn Tài lắc đầu nhìn ta, thần thái trên mặt khinh bỉ khiến ta hận mình không được tìm một cái lỗ đễ chui xuống.

       Bỏ đi, con người sống trên đời, sớm muộn cũng sẽ không tránh khỏi phạm phải một vài sai lầm không đáng. Đại thừa tướng Triệu Cao của cổ đại còn có thể nhìn hươu thành ngựa, ta nhìn ống đựng bút thành cái chén tất nhiên là không phải việc gì quá to tát.

       Nói tiếp, giờ là lúc nên nghỉ ngơi. Cái thằng Mã Văn Tài mắt cao hơn đầu* này, nhìn người khác đều hận không thể dưới cằm, ta lại không cảm thấy hắn sẽ có ý đồ gì xấu với ta. Huống hồ nếu mà hắn thật muốn làm gì, bằng nắm đấm của ta muốn hạ hắn cũng là dễ như trở bàn tay. Cho nên chuyện ngủ chung giường, ta thật lòng không có chướng ngại tâm lý, chỉ là cố gắng không phải để ý tới cái nhìn khiến lạnh hết sống lưng của Mã Văn Tài đang ở bên kia mới là vấn đề.

*Mắt cao hơn đầu: chảnh chó (((:

       Ta cởi đại ngoại bào, chui vào chăn run lẩy bẩy, đột nhiên phát giác trên mặt Mã Văn Tài ở kế bên lại cười một cách quỷ dị như rắn độc nhìn thấy ếch xanh. Cùng lúc đó, ta cảm giác được phần eo bị vật gì cứng cứng cấn đến đau nhức, nhanh chóng hất chăn lên, bất ngờ phát hiện. Ở một nửa chỗ nằm của ta, bị một cây cung cùng một ống tên chắn

       Ngon, Mã Văn Tài, ngươi ngon lắm. Chị đây không cùng ngươi so đo, ngươi liền tự cho mình là anh đại phải không? Tính tình trâu bò của ta lập tức bùng phát, lúc đưa tay cầm cung định dùng đầu gối bè gãy, kết quả vật kia thực sự quá cứng, không xi nhê gì không nói đi, ngược lại là làm đầu gối của thốn lòi ra

       "Xùy, họ Diệp kia, nếu ngươi có thể bẻ gãy nó, ta sẽ để ngươi ngủ trên giường này." Mã Văn Tài ở một bên dùng tay chống nửa người lên, rất hứng thú nhìn ta.

       Vì một cái giường mà quậy, ai mà cần!

       Sự chán ghét của ta đối với tên âm binh này đã hoàn tòan dâng lên đỉnh điểm, dùng sức đem cung ném lên người hắn, lại đạp cái bao đựng tên kia thật mạnh, bản thân ôm lấy chăn gối nhảy xuống giường, qua ghế dài ngủ. Mã Văn Tài liếc ta một cái, vậy mà không nhảy xuống nổi điên với ta, mà đem cung quăng lên kệ, bất động thanh sắc ngủ tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net