Chapter 7 : Không ai có thể mang ngươi đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rời khỏi Đào Hoa Trấn, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ tiếp tục cùng nhau đi du ngoạn. Mới thấm thoát đã gần 1 tháng.

" Lam Trạm à.. Chúng ta đã đi rất nhiều nơi ta muốn đi rồi.. Bây giờ chỉ còn lại Linh Sơn thôi. Nghe nói, ở Linh Sơn ngắm hoàng hôn là tuyệt nhất, cảnh vật ở đó cũng là tuyệt phẩm của nhân gian đó nha, ta đảm bảo ngươi sẽ thích" Ngụy Vô Tiện ba hoa.

" Nghỉ ngơi một đêm, mai xuất phát " Lam Vong Cơ đáp.

" Không không... Ta muốn đi bây giờ, ta muốn đi ngay bây giờ... " Ngụy Vô Tiện mèo nheo.

Ngụy Vô Tiện mèo nheo thật manh chết Lam nhị nhà ta, y liền ghì cổ hắn xuống, ép môi mình lên đôi môi mềm mại để chặn miệng hắn lại. Môi lưỡi hòa vào nhau, di chuyển đến mọi ngóc ngách trong khoang miệng đối phương. Ta nói a, kỹ thuật hôn môi của Lam nhị nhà ta đúng là thượng thừa, cả quá trình hôn đều chiếm thế thượng phong. Dù Ngụy Vô Tiện có đáp trả nhưng cũng vô ích, đành bất lực để cho y rút hết dưỡng khí trong khí quản của mình.

" Lam nhị ca ca, ngươi cứ thích bắt nạt ta.... " Ngụy Vô Tiện ấm ức

Lam Vong Cơ gương mặt hiện nét tiếu dung như vừa thắng trận, y đáp :

" Trời sắp tối, nghỉ ngơi trước "

Thua Lam Vong Cơ trong trò hôn môi, Ngụy Vô Tiện dù ấm ức nhưng cũng đành ngậm ngùi chấp nhận. Hắn biết, nếu bản thân còn ăn vạ như thế thì có lẽ đêm nay sẽ bị ai kia thao đến chết đi sống lại. Thôi thì an phận cho đời đẹp tươi :)))))

...................................

Đêm tối tại khách trạm.

" Ư.. ư.... Lam Nhị ca ca.. Nhẹ chút.. Ta.. Sắp chịu hết nổi rồi... "

Lam Vong Cơ giọng nhàn nhạt, phả nhẹ hơi nóng vào tai Ngụy Vô Tiện :

" Phải phạt "

Ngụy Vô Tiện biến sắc:

" Ngươi... Tha cho ta... Xin ngươi đấy.. Hàm Quang Quân... Lam Nhị ca ca..."

Bỏ qua những lời cầu xin của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ vẫn ra sức đưa đẩy, đưa cự vật không ngừng xâm nhập vào nơi sâu nhất bên trong Ngụy Vô Tiện, khiến hắn rên rỉ không thôi.

Quần nhau đến gần nửa đêm thì ai kia mới chịu thỏa mãn, lấy khăn lau sơ những vết bạch trọc trên người đối phương rồi mang hắn đè lên ngực mình, khẽ hôn lên mái tóc hắn, vòng tay siết chặt người trong lòng, cùng nhau nghỉ ngơi. Riêng Ngụy Vô Tiện thì đã bất tỉnh, dựa trên lồng ngực của Lam Vong Cơ mà ngủ.

Đến nửa đêm, Ngụy Vô Tiện đột nhiên thức dậy, hắn thấy bản thân có gì đó không ổn liền nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay Lam Vong Cơ. Vội vàng tìm ngoại bào rồi ra leo qua đường cửa sổ ra khỏi khách trạm. Hắn làm tất cả mọi việc đều nhẹ nhàng vì sợ đánh thức Lam Vong Cơ. Ra ngoài khách trạm, Ngụy Vô Tiện gương mặt tái mét, bàn tay ôm ngực dựa vào một góc cây bên đường. Trong đầu hắn phát ra âm thanh " ong~ ong " vô cùng khó chịu.

" Cũng may..lúc nãy nhanh chân, nếu để Lam Trạm trông thấy bộ dạng này của mình.. Không biết y sẽ phản ứng như nào nữa" Ngụy Vô Tiện gượng cười.

Cơn đau đầu nhanh chóng trở nên mãnh liệt, trống ngực hắn đập điên cuồng khiến máu huyết như muốn sôi lên, một luồng hắc khí từ xung quanh thân tỏ ra, nhanh chóng bao phủ hắn. Ngụy Vô Tiện lập tức dùng linh lực áp chế luồng hắc khí nhưng tốc độ áp chế thật sự rất chậm. Lúc trước tại Trúc Hiên trên núi, Lam Vong Cơ cũng đã từng một chiêu đánh tan luồng hắc khí này, nhưng đấy là do Lam Vong Cơ tu vi cao, còn thân thể Mạc Huyền Vũ này tu vi lại vô cùng kém. Mãi đến gần sáng, Ngụy Vô Tiện mới miễn cưỡng áp chế thành công luồng hắc khí này.

" Chết rồi.. Sắp đến giờ Mão.. Lam Trạm sắp tỉnh rồi, mau mau về thôi " Ngụy Vô Tiện gương mặt vẫn còn tái mét, vừa mới vận dụng hết linh lực nên cơ thể hắn bây giờ vô cùng suy yếu, chân bước loạn choạng tìm đường về khách trạm.

Bước chân nặng nề trên đường, đầu vẫn còn đau như muốn nổ tung nhưng hắn vẫn cố tỉnh táo. Đi được một đoạn thì khung cảnh trước mắt hắn mờ đi, rồi hắn gục xuống. Trong cơn mê, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy mình đang nằm trong vòng tay của một ai đó, hắn một thân bạch y thuần khiết, miệng luôn không ngừng gọi cái tên " Ngụy Anh" .

" Ngụy Anh... Ngụy Anh. Ngươi tỉnh lại đi.... Ngụy Anh... Ngụy Anh.... " Lam Vong Cơ sửng sốt, bàn tay không ngừng truyền linh lực vào trong cơ thể Ngụy Vô Tiện.

Trong quá trình truyền linh lực cho hắn, Lam Vong Cơ phát hiện ra một luồng hắc khí lượn lờ xung quanh Ngụy Vô Tiện, y cau mày, mắt nổi lên tơ máu vô cùng phẫn nộ.

" Là lệ khí.... Âm hổ phù... "

Ngắm nhìn thân hình suy yếu trong lòng mình, tim y như thắt lại, bàn tay nắm chặt một mảnh giấy như muốn vò nát. Không nói không rằng, Lam Vong Cơ bế Ngụy Vô Tiện lên dựa vào lòng mình, lập tức ngự kiếm bay đi.

Nguyên do là vào sáng nay, Lam Vong Cơ nhận được linh điểu truyền tin của Cô Tô Lam Thị liền tỉnh giấc. Vừa tỉnh dậy đã phát hiện Ngụy Vô Tiện đã biến mất. Y hốt hoảng, vội vàng khoác ngoại bào, tiếp nhận truyền tin rồi phóng ra ngoài tìm Ngụy Vô Tiện. Trên đường tìm người, y mở nhẹ tờ giấy ra xem , vừa nhìn thấy dòng chữ, y liền đứng người :

" Phong ấn bị phá
Âm hổ phù có dị động
Lập tức quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ"

Tim Lam Vong Cơ lại như nhảy lên khi nhìn thấy thân ảnh Ngụy Vô Tiện yếu ớt bước đi trên đường, cuối cùng là ngất xỉu trong lòng y.

" Chuyện này chắc chắn liên quan đến Âm Hổ Phù"

Lam Vong Cơ tự nhủ, y lập tức đưa Ngụy Vô Tiện về Vân Thâm Bất Tri Xứ càng nhanh càng tốt, cùng Lam Hi Thần tìm cách giải quyết vấn đề này.

................................

Vân Thâm Bất Tri Xứ, Tĩnh thất.

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đặt Ngụy Vô Tiện lên giường rồi vội vã đi tìm Lam Hi Thần, nhờ y đến xem tình hình Ngụy Vô Tiện.

" Ngụy Công Tử bị tà khí xâm nhập, khí huyết không thông.. Đặc biệt là.. Linh hồn bị tổn thương... " Lam Hi Thần lắc đầu.

" Linh... Hồn... bị tổn thương? " Lam Vong Cơ cắn nhẹ môi, hỏi.

" Đây chắc chắn có liên quan đến vụ việc gần đây" Lam Hi Thần gật đầu đáp.

Lam Vong Cơ bước đến giường, nắm lấy bàn tay Ngụy Vô Tiện siết chặt, khóe mắt nổi tơ máu.

" Ý huynh trưởng là Âm Hổ Phù "

Lam Hi Thần gật đầu, sau đó nói tiếp.

" Ngụy công tử lát nữa sẽ tỉnh, bây giờ đệ theo ta đi gặp thúc phụ, chúng ta có chuyện cần bàn"

Lam Vong Cơ ánh mắt vẫn chăm chú nhìn lên dung nhan trước mặt, nhẹ gật đầu:

" Được "

" Vậy ta đi trước, đến Hàn thất chờ đệ"

Lam Hi Thần bước ra ngoài, Lam Vong Cơ trong Tĩnh thất vẫn nhìn chằm chằm vào Ngụy Vô Tiện đang suy nhược nắm trên giường. Ngón tay y khẽ vuốt ve gò má hắn, nhẹ nhàng đặt môi hôn lên trán hắn, rồi hôn nhẹ lên môi hắn, cất giọng thều thào:

" Ngụy Anh..đừng lo...ta nhất định sẽ cứu ngươi, không ai có thể mang ngươi đi..."

Nói xong y liền lập tức rời đi, không quên nhắc nhở Lam Tư Truy coi sóc Ngụy Vô Tiện và bảo người đi đón Tiểu Bình Qủa về.

" Tư Truy, chăm sóc thật tốt Ngụy Anh. Nếu y tỉnh thì hãy lập tức đến Hàn thất thông báo cho ta "

" Dạ, Hàm Quang Quân" Lam Tư Truy đáp.

Nói rồi Lam Vong Cơ gương mặt băng lãnh rời đi, trong khóe mắt những tơ máu vẫn chưa hề biến mất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net