Chương 88: Cuộc chiến sống còn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước đó vài phút;

Akira đứng trước cây cầu đá cũ kĩ. Hai bên cầu còn nhiều đá bong tróc, chực chờ sụp đổ xuống dòng nham thạch nóng chảy.

Anh quệt mồ hôi từ hơi nóng nơi nham thạch bốc lên, Akira tặc lưỡi khó chịu. Đám người phía sau kia làm gì mà lâu thế. Chần chần chừ chừ mãi vẫn chẳng chịu bước đến đây. Anh đã đứng trước cầu chờ đợi, chỉ cần Arthost chịu thả tay anh ra là anh sẵn sàng vọt đi qua đầu bên kia luôn cơ đấy.

"Anh hai..."

- Yuuki???!!

Một giọng nói thì thầm thoáng chốc bên tai Akira làm anh sững cả người. Anh nhìn xung quanh, dường như không ai nghe thấy âm thanh đó. Thoáng nghĩ là do tưởng tượng, anh thở dài tự gõ đầu mình do quá nhớ em gái mà sinh ảo giác.

"Anh hai..."

Giọng nói lại lần nữa vang lên, lần này rõ ràng hơn lần trước nhưng vẫn còn khá mơ hồ, vậy mà Akira có thể nhận rõ được đó là giọng của Yuuki.

- Yuuki?! Là em đúng không?! Mau trả lời anh! Em đang ở đâu?!!!

- Akira. Nhóc làm sao đấy??

Mặc kệ câu hỏi đầy ngạc nhiên của Arthost, Akira tiếp tục lớn tiếng gọi:

- Yuuki! Em ở đâu?!!!!!!

"Anh hai... mau đến đây... giúp em... em cần anh..."

Giọng nói thì thầm, ngắt quãng. Nhưng chắc chắn đó là giọng của em gái anh chứ không ai khác. Akira hớt hải, lần nữa hét to tìm kiếm:

- Em ở đâu??!!! Anh đến ngay! Chờ anh!

"Qua... cây cầu... thẳng đến... cung điện... quỷ vương... giúp..."

Âm thanh càng lúc càng khó nghe, phải cố gắng lắm Akira mới nghe rõ từng chữ. Nhìn lại sau lưng, những con người kia vẫn chậm chạp tiến lên từng bước khiến lòng anh như nổi sóng, giận dữ, Akira không nói lời nào, đột ngột vùng khỏi Arthost chạy thẳng qua bên kia cầu, bỏ lại phía sau là lời la hét cảnh báo nguy hiểm.

Mặc kệ có là cầu đá chênh vênh hay vách đá nguy hiểm. Akira vẫn giữ vững tốc độ chạy nước rút. Anh muốn mau chóng, mau chóng tìm thấy em gái của mình.

Một mình băng qua hàng loạt ngõ ngách, hốc đá hiểm trở, suýt đạp phải hơn vài trăm bộ xương rải rác, lần này, giọng nói Yuuki càng ngày càng rõ hơn. Anh biết Yuuki đang cố dẫn đường cho anh.

"Thẳng phía trước... bên trái... tiếp tục đi thẳng... anh... Á!"

- Yuuki! Yuuki! Em làm sao đấy! Yuuki!

Giọng nói đột nhiên ngắt quãng, xung quanh Akira lại là một mảng yên tĩnh. Anh hốt hoảng, gào thét tên em gái trong điên dại.

Làm sao bây giờ, nhất định Yuuki đang gặp chuyện không hay. Anh phải nhanh hơn nữa, tăng tốc, chạy đến cứu em.

Sắc mặt Akira trắng bệch vì lo lắng, sức lực anh đã dần cạn kiệt nhưng anh vẫn duy trì tốc độ, thậm chí càng tăng tốc. Chạy đến trước một bậc thang dài, Akira ngước nhìn lên trên. Đó là?!!!!

- Yuuki!!!

May quá, anh tìm được em rồi!

Akira thở hồng hộc, đôi chân mất hết sức lực ngã khụy xuống. Phải chạy hơn vài tiếng đồng hồ ở nơi không dành cho con người, Akira đến lúc này mới gục ngã thì quả là một kì tích.

Nhìn lên người con gái tóc trắng nằm trên chiếc ghế rộng, Akira mỉm cười nhẹ nhõm. Cố gượng thân mình đứng dậy, đột ngột phía sau gáy truyền đến một cảm giác đau nhức nhối, rồi trước mặt anh tối sầm. Akira ngất đi.

...
Toai là dãy phân cách thời gian đáng yêu~~~
...

Quay trở lại hiện tại.

- Yuuki!!!

Có người gọi! Yuuki đột ngột bật dậy.

Là anh hai! Anh hai đến rồi!

Ta nhìn theo hướng Yuuki đang nhảy cẫng lên vì vui sướng, dù đang ở trong không gian do ta tạo ra, linh hồn cô bé vẫn có mối liên kết chặt chẽ với anh hai nó. Hai anh em nhà này quả là đặc biệt. Lúc nãy ta đã quá sơ suất khiến linh hồn Yuuki có thể chiếm lấy thân xác, điều khiển lại tâm trí mà gọi người đến cứu. May mà ta kịp thời ngăn cản.

Bây giờ, cô nhóc đã sẵn sàng bắt tay hợp tác với ta nhưng với điều kiện phải giữ lấy mạng sống cho anh trai và đem hắn làm tay sai, ta quả thực có chút khó chịu. Nhưng thôi sao cũng được, dù sao tên nhóc kia cũng không phải vô dụng.

- Satan. Ông đã hứa thì nhất định phải giữ lời đấy.

Đôi mắt tím huyền ảo đẹp đẽ đó của nó liếc về phía ta. Ta gật gật đầu cười, lấy bàn tay to lớn xoa xoa đầu cô nhóc làm cho mái tóc xanh đó rối bù, ta mới mở miệng:

- Ta biết rồi. Chỉ cần cô nhóc chịu hợp tác, giao thân xác cô làm vật trú cho ta, cái gì ta cũng đồng ý với nhóc.

- Ông bỏ cái tay ra khỏi đầu tôi ngay!

Nhìn cô nhóc giãy nãy lên vì bị làm xù tóc, sau đó cái điệu bộ khó chịu, cái cau mày bức xúc của nó làm ta phải bật cười. Lúc nãy nó có vẻ sợ ta lắm mà, bây giờ thì sao? Lại còn dám chu môi phản đối cơ đấy. Đúng là con người đặc biệt.

- Không sợ ta nữa sao? Lúc nãy nhóc run rẩy rồi khóc sướt mướt thế nào mà?

Yuuki đột nhiên nhìn ta tròn xoe mắt chớp chớp, rồi đột nhiên nó nói với vẻ mặt thản nhiên như đó là một chuyện rất bình thường.

- Sao phải sợ? Dù gì tôi cũng đã hiểu vì sao ông làm như thế. Tất cả đều là ông bị dồn vào thế yếu mà. Hơn nữa khi nãy là vì ông đánh đập người ta nên người ta mới phải vừa khóc vừa hét, có đứa con gái nào bị dọa thế mà không sợ đâu =='. Bây giờ ông đã chữa trị cho tôi bình thường, tôi với ông bắt tay hợp tác. Thế thì xem như ổn thỏa còn gì. Tôi tin ông không phải người xấu, chỉ là bị ép phải đóng vai kẻ xấu mà thôi.

Ta ngạc nhiên, đôi mắt tím đẹp đẽ đó nhìn sâu vào mắt ta một cách tự nhiên, trong sáng, đem theo chút ấm áp rọi đến kẻ cùng đường lạc lối như ta. Cuối cùng, ta đã hiểu vì sao lũ con người lại yêu quý nhóc đến thế. Giá như ta cũng có một người bạn thế này...

- Haha. Cô nhóc thú vị đấy. Lần đầu tiên có người bảo ta là người tốt đấy. Mặc dù chúng ta chỉ là người xa lạ mà nhóc vẫn có thể nói thể, nhóc đúng là kì lạ.

- Xùy xùy. Ông mới là kẻ kì lạ đấy. Bây giờ mau chóng thực hiện lời hứa đi. Đừng có nhiều lời nữa. Anh trai tôi ngất rồi kìa. Ông mau mau làm gì ông định làm đi.

Yuuki chẳng thèm liếc nhìn ta một cái làm ta chỉ biết cười trừ.

- Ta không định làm thế nữa đâu. Bởi vì nhóc là người đầu tiên khiến ta thoải mái nên ta đặc biệt cho nhóc nói chuyện với anh trai đấy. Bảo hắn làm sao thì bảo, nhưng đừng có mà phản bội lại ta. Nhóc biết hậu quả sẽ ghê gớm thế nào rồi đấy.

- Thật... thật hả?!!! Ông đang nói thật đó à?!!!

Yuuki vẫn chưa tin vào lời ta nói. Tất nhiên rồi, dù sao đến ta cũng chẳng thấy tin tưởng lời nói của mình là mấy. Lần đầu tiên đấy, nhóc con!

- Nhanh lên chứ không ta đổi ý giờ.

- Ấy ấy. Đi, đi liền. Ông đừng có manh động, mỗi lần ông nổi nóng là mỗi lần mặt ông xấu như quỷ ấy. Mà cũng đừng có cười, ông cười nhìn tởm tởm thế nào ấy. Vậy đó, tôi đi liền.

Nói hết câu cô nhóc đã ba chân bốn cẳng chạy mất hút đến cạnh anh trai, để lại sau lưng là ta với biểu cảm khó coi trên mặt.

Con nhóc này! Muốn chết a!!!!!!!

...
...

Asisu được Raian dìu qua cầu đá an toàn, tập hợp đông đủ với nhóm Arthost. Carol lắc lư không yên, cô cứ hết nhòm vào hang đen rồi lại nhòm qua phía mọi người, hết nhìn lên rồi lại nhìn xuống.

- Carol, em làm sao đấy? - Asisu hỏi

- Ragashu chạy trước mất rồi, nếu còn không mau mau đuổi theo e là sẽ có chuyện mất... em lo quá, cảm giác cứ sao sao ấy!

Carol bồn chồn lo lắng. Cô có cảm giác một chuyện gì đó đã xảy ra với Ragashu (Akira) nhưng không chắc là chuyện gì. Hapi cũng gật đầu với Carol. Thần có cảm giác y hệt với Carol vậy, dù gì giác quan của nữ cũng khả thi hơn nam mà.

Isis khẽ lẩm nhẩm vài câu thần chú, một đốm sáng nhẹ xuất hiện, lập lờ trôi theo hướng mà Akira đã chạy đi. Isis là thần bảo hộ, việc lần ra người cần tìm là một chuyện rất dễ dàng.

Cả bọn cùng di chuyển, tâm trạng cứ bồn chồn, bất yên. Họ cứ đi, và sự việc sắp tới sẽ khiến họ thiếu đi những thứ gì? Không ai biết, nhưng họ cảm nhận được điều đó, và họ không thể dừng lại, vì số phận thế giới nằm trong tay họ, số phận cô gái họ yêu quý đang rất mong manh, họ không thể dừng lại, dù biết tương lai sẽ là một màu đen tối...














---------------------------------
Bà con thi xong chưa ~~ thi thế nào rồi? Tui là tui tạch hết 3/8 môn :) há há :) :) :) :)

---------------------------------
Truyện được đăng độc quyền chỉ có trên Wattpad. Nghiêm cấm sao chép hay mượn ý tưởng nhân vật và cốt truyện dưới mọi hình thức.

By NekoMikuMiu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net