Thủy Nhiễm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Author: Wiz

Disclaimer: Nhân vật trong fic không thuộc về mình. Fanfic chỉ là fanfic mà thôi.

Pairings: Dương Băng Di (Nhị Thủy) x Tống Hân Nhiễm

Category: Shoujo-ai

Warning: OOC

Note:

- Fanfic lấy ý tưởng từ fanfic "Reqiuem""不熟(水冉)" của Symphony [Link: https://climax79504.lofter.com/post/4c351ca8_1cc8895da]

- Cảm ơn vì đã đọc.


Summary: Đội trưởng đội X Dương Băng Di bị trọng thương và người hướng dẫn Tống Hân Nhiễm chữa lành cho cô ấy.





1. Mùi máu tanh nồng nặc trong không khí. Máu của kẻ thù, máu của chính bản thân ... bây giờ ai có thể phân biệt được? Dương Băng Di không thể.

Dương Băng Di nằm ngửa trong bùn, thở hổn hển, cô khẽ cựa mình ngồi dậy, vô tình đụng trúng những vết thương dưới lớp áo quần khiến cho cảm giác đau rát vần vò khắp thân thể. Đâu đó sau vạt áo nơi gấu lưng rỉ ra hơi ấm như máu đang tràn thấm khỏi vết rách. Ngay cả việc thở bây giờ cũng khó khăn và đau đớn. Mưa lạnh như băng rơi xuống người cô thành những giọt dày. Đây có thể là kết thúc.

Cô nhắm mắt lại.

Cái chết. Đang đến thật gần.

Dương Băng Di khẽ nén hơi, thở dài nhè nhẹ. Vị đội trưởng đang thoi thóp giữa vũng máu đột nhiên cảm thấy cô đơn.

Cách đó chỉ một giờ, Dương Băng Di nhận ra mình đã quá sơ suất và rơi vào bẫy của địch.

Tống Hân Nhiễm.

Cô chợt nhớ đến người hướng dẫn của mình. Ở những khoảnh khắc cuối cùng trước khi mối liên hệ của cả hai bị mất, Dương Băng Di có thể nghe ra sự lo lắng và tuyệt vọng của nàng.

Là một người lính, một đội trưởng dũng mãnh, Dương Băng Di đã cống hiến hết mình cho tổ chức và không hề hối hận khi biết rằng bản thân đang đi đến điểm cuối của cuộc đời. Chỉ thật tiếc rằng cô đã không thể sát cánh cùng động đội để giành chiến thắng. Hay chỉ đơn giản là cô không được nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của người hướng dẫn lần cuối.

Cổ họng tanh ngọt, phút chốc Dương Băng Di ho ra một ngụm máu.

Rốt cuộc thì vị đội trưởng nhỏ bé chỉ còn lại một mình trong tịch mịch, với đau đớn thể xác và tâm can dày vò như một cách bầu bạn.

Dương Băng Di thật ra cảm thấy sợ hãi ngay khoảnh khắc này. Khi bóng tối bao trùm tâm trí và các giác quan.

Trong khoảnh khắc, Dương Băng Di ngửi thấy giữa mùi bùn mưa hăng hăng, hòa trong mùi thuốc súng, mùi máu tanh nồng lại thoang thoảng mùi ngọt ngào của Tống Hân Nhiễm. Thứ mùi mát mẻ và dễ chịu chẳng thể nhầm lẫn đó.


2. Trương Quỳnh Dư thở dài nhìn Thẩm Mộng Dao rồi lắc đầu.

"Tôi chỉ có thể làm đến thế này."

Thẩm Mộng Dao gật đầu, cô tin tưởng năng lực của Trương Quỳnh Dư, cũng tin tưởng lời nói của nàng.

"Tạm thời để Thủy Thủy nghỉ ngơi. Cô vất vả rồi." - theo thói quen, vị đội trưởng đội H nở nụ cười dịu dàng. "Tôi sẽ báo cáo với Mạc Hàn" - cô bổ sung thêm trước khi rời đi.

__________________

Mạc Hàn hơi lo lắng khi nhìn thấy biểu cảm không tốt lắm của Thẩm Mộng Dao.

"Thế nào rồi?"

"Tạm thời có thể tỉnh lại, nhưng năng lực của Dương Băng Di..." - Thẩm Mộng Dao ngập ngừng.

"Không thể hồi phục?"

"Chưa thể hồi phục. Trương Quỳnh Dư chỉ có thể đưa Thủy Thủy khỏi trạng thái hôn mê. Cô ấy nói, em ấy cự tuyệt nên không thể tiếp cận sâu hơn."

Mạc Hàn nhíu mày một chút rồi gật đầu.

"Đã biết. Em có thể về."


3. Tống Hân Nhiễm lúc nghe tin Dương Băng Di đã được đưa về viện điều dưỡng cảm thấy giống như chính mình sống lại lần nữa. Thế nhưng niềm vui chưa đến bao lâu thì lại nhận được lệnh ra chiến trường phía Bắc.

Nàng do dự.

"Vậy còn đội trưởng của chúng tôi?" - Tống Hân Nhiễm cắn môi hỏi lại.

"Chúng tôi sẽ tìm cách."

"Nhưng..."

"Tống Hân Nhiễm, đây là mệnh lệnh."

Và vì thế, Tống Hân Nhiễm đã rất vội vàng trở về từ chiến trường phía Bắc, khi trên người vẫn còn mang khói bụi của trận chiến, nàng không chậm trễ giây phút nào để gặp lại đội trưởng của mình.

Nàng vừa vui mừng lại vừa không cam lòng khi nhìn thấy đội trưởng của nàng được một người khác chữa trị. Tống Hân Nhiễm đã xem qua báo cáo về tình trạng nguy kịch của Dương Băng Di, nàng biết rõ nếu đợi nàng từ chiến trường trở về, nàng sẽ không còn cơ hội gặp lại Thủy Thủy của nàng nữa.

Nàng biết Dương Băng Di sẽ không hận nàng khi để cô rơi vào tình trạng đó. Nhưng nàng vẫn giận chính bản thân mình khi đã không thể cứu lấy đồng đội của mình. Cũng như Dương Băng Di đang tức giận chính bản thân khi khả năng hồi phục của cô quá chậm. Khi nhìn thấy đánh giá năng lực từ SA giờ chỉ còn là D+.

Dương Băng Di sẽ nhanh chóng phục hồi nếu được một người dẫn đường chữa trị. Nhưng người dẫn đường duy nhất mà Dương Băng Di kết hợp chỉ có Tống Hân Nhiễm. Mà Dương Băng Di lại cho rằng chỉ khi cô lên cấp mới xứng đáng được kết hợp với nàng.

Phải mất rất nhiều công sức Tống Hân Nhiễm mới có thể thuyết phục rái cá nhỏ của nàng đồng ý chữa trị.

Tống Hân Nhiễm chỉ không biết rằng, lí do mà Trương Quỳnh Dư có thể tiếp cận và đưa Dương Băng Di thoát khỏi cơn hôn mê là bởi Trương Quỳnh Dư mang mùi hương dịu nhẹ gần giống nàng.


4. "Thật ra, em rất sợ cô đơn." - Dương Băng Di đột nhiên lên tiếng.

Tống Hân Nhiễm ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Dương Băng Di, gương mặt vị đội trưởng nhỏ bé vẫn luôn nghiêm túc, mệt mỏi và xanh xao như mọi khi.

Nàng im lặng ngồi bên, lắng nghe tiếng thì thào của cô.

Việc điều trị dù diễn ra thuận lợi nhưng những vết thương của Dương Băng Di quá nghiêm trọng khiến cô gần như luôn trong trạng thái kiệt sức.

Dương Băng Di có tính chiếm hữu cực cao, đến nỗi cô luôn phải tiết chế bản thân, luôn giữ bản thân tập trung cao độ khi ở cạnh người hướng dẫn. Vậy nên cô thường hỏi Tống Hân Nhiễm rất nhiều, khi ý thức mơ hồ mụ mị trong mê sảng vì quá mệt mỏi. Cô hỏi nàng có yêu cô không, có mãi mãi không rời xa cô không.

Câu trả lời thì lùng nhùng không thể nghe rõ. Cô chỉ biết nàng yêu cô. Và đầu môi luôn mềm mại ngọt ngào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net