Chương 115: Đêm nay, trẫm tới sủng hạnh ngươi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 115: Đêm nay, trẫm tới sủng hạnh ngươi.

Yến Mạch Hàn từ cửa sổ bay ra bên ngoài, chậm rãi dạo bước trong đêm, u ám nơi đáy mắt vẫn chưa tan, có thứ gì đó giãy giụa trong lòng hắn muốn thoát ra nhưng lại bị hắn cực lực đè ép xuống.
Nam Tầm sống cuộc sống gia đình hết sức dễ chịu, ánh mắt Yến Hàn nhìn nàng mấy ngày nay rất không giống nhau.
Đôi khi Nam Tầm chạm phải ánh mắt hắn, thế nhưng lại phát hiện trong mắt hắn lộ ra tàn nhẫn cùng hận ý, còn có một ít tia phức tạp mơ màng, nhìn lại lần nữa, thì chỉ còn tràn ngập ôn nhu, ôn nhu đủ để nhấn chìm bất kỳ nữ nhân nào sa vào đó.
" Tiểu Bát, gần đây sao ta cứ cảm thấy bạo quân đại Boss rất muốn một đao chọc chết ta, là ta cảm giác sai rồi sao? "Nam Tầm đột nhiên hỏi Tiểu Bát.
Tiểu Bát do dự nói:" Gia* cũng không rõ lắm, gần đây cảm xúc đại Boss dao động rất phức tạp, có vui có giận có đau đớn có ngọt ngào, ôn nhu trộn lẫn hận ý, hận ý lại có một tia vui mừng. Gia bị hắn chỉnh đến điên rồi."
* Gia là từ các vương gia quý tộc ngày xưa dùng để xưng hô = ta
Nam Tầm chống cằm xem cảnh vật ngoài cửa sổ, đôi mắt cong híp lại, cười thực sung sướng:" Hắn nhất định đối với ta động tâm, nhưng chính hắn lại không muốn thừa nhận, hắn là đang dằn vặt."
Tiểu Bát :" Ta vẫn luôn cảm thấy thế giới này ngươi có chút kỳ quái?"
Nam Tầm lười biếng ngáp một cái:" Tiểu bảo bối, ngươi suy nghĩ nhiều rồi."
Tiểu Bát: ".....nga"
Thật là nó suy nghĩ nhiều sao? Mấy cái thế giới kia Nam Tầm lười thành cái dạng gì a, tuy rằng thế giới này cũng lười, nhưng đầu óc lại đặc biệt mẫn cảm, hơn nữa tự nhiên thông minh giống như một người khác vậy. Cái này không bình thường, cái này thực sự rất không bình thường.
Gia cảm thấy thập phần hoảng loạn.
Theo thường lệ, hôm nay Yến Hàn lại đến lãnh cung của Nam Tầm chơi, chỉ là lúc này thời gian hắn phát ngốc có hơi dài.
" Diêu Diêu, hôm nay ta có chút việc cần xử lý, buổi tối lại tới tìm nàng." Yến Hàn ngồi bên cạnh ghế bập bênh của Nam Tầm, duỗi tay bón cho nàng quả nho đã lột vỏ xong.
Nam Tầm nhai nhai quả nho trong miệng nuốt xuống, không để bụng nói:" Được, chàng có chuyện liền đi xử lý đi, nơi này có Thuý Hoàn bồi ta, một mình cũng không có buồn."
Nói xong, hơi hơi ngửa cổ, khẽ hôn trên khoé môi Yến Hàn, cười nói:" Hàn ca ca, trên đường cẩn thận, ta sẽ đợi chàng."
Yến Hàn lẳng lặng nhìn nàng nửa ngày, đột nhiên cúi đầu hôn xuống lông mi Nam Tầm, thấp giọng nói:" Diêu Diêu, nàng biết ta thích nhất trên cơ thể nàng nơi nào không? Là đôi mắt của nàng, vừa đen lại vừa tròn, sâu không thấy đáy, có được đôi mắt như vậy thì người cũng nên đơn thuần mới đúng, như thế nào lại là......"
Câu cuối cùng hắn gần như nỉ non, Nam Tầm không nghe rõ:" Hàn ca ca, chàng vừa nói cái gì?"
Yến Hàn hơi hơi cong cong môi:" Ta nói đôi mắt của Diêu Diêu thật đẹp, làm ta mê muội."
Đợi người đi rồi, Nam Tầm vội vàng hỏi Tiểu Bát:" Ta vẫn cảm thấy hôm nay tâm trạng Yến Hàn rất nặng nề."
Lập tức Tiểu Bát đáp trả một câu:" Xin hỏi hắn ngày nào tâm trạng không nặng hả?"
" Đúng rồi, vừa rồi hắn rốt cuộc nói cái gì?"
Tiểu Bát khụ một tiếng, nói :" Hắn nói có được đôi mắt như ngươi thì nên là người có tâm tư đơn thuần mới đúng, như thế nào lại là loại dâm oa đãng phụ không biết liêm sỉ!"
Nam Tầm : "......."
Cho nên nói, suy nghĩ đã ăn sâu bén rễ thật sự rất khó xoay chuyển.
Thời điểm chạng vạng tối, Nam Tầm đang nằm trên ghế bập bênh ở tiểu viện ngắm sao, Thuý Hoàn ở bên giúp nàng châm trà.
Đột nhiên, hai người cùng nhìn về phía cổng lớn.
" Nương nương, có người tới." Thuý Hoàn xoay mặt, cảnh giác nhìn chằm chằm vào cổng lớn.
Nếu là Yến Hàn tới, hắn nhất định sẽ trực tiếp trèo tường tiến vào, căn bản sẽ không đi cửa chính, mà những nữ nhân hậu cung khác ngại với dâm uy của Tần gia, cũng không dám tìm tới tận cửa để chế nhạo Nam Tầm, cho nên có thể đến Trì Mộ Cung vào giờ này rất có thể chính là......
Kẽo kẹt một tiếng, cửa lớn bị đẩy ra.
Mở cửa chính là đại nội tổng quản thường đi bên cạnh Hoàng Thượng Vương công công.
Mở cửa xong, Vương công công cung kính đứng ở cửa chờ, không bao lâu, bóng của  một người đàn ông đi vào.
Nam nam mặc một thân long bào áo gấm thêu long phượng màu bạc, chân đi giày huyền sắc, cứ như vậy đón trăng đi đến.
Cánh môi mỏng tà mị, biểu tình thực lãnh, màu bạc của ánh trăng bao phủ hắn, càng thêm vài phần hàn khí.
Nam Tầm choáng từ trên ghế nằm ngồi lên, khó có thể tin nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt.
Trời ạ! Bạo quân đại Boss như thế nào lại đến đây? Hắn muốn làm gì?
Yến Mạch Hàn không nhanh không chậm đi đến trước mặt nàng, đem nàng xách lên, duỗi tay bóp lấy cằm nàng, cưỡng chế bắt Nam Tầm nhìn lên, ánh mặt lạnh lùng nói:" Sao vậy ái phi, trẫm đến Trì Mộ Cung, ngươi không nên cao hứng sao?"
Nam Tầm bẻ tay hắn ra, mặt lạnh tanh nhìn thẳng hắn:" Ái phi? Hoàng thượng người đang nói giỡn ta sao? Nếu là ái phi thì tại sai lại đem ta biếm lãnh cung, mấy tháng cũng chưa bước vào Trì Mộ Cung của ta nửa bước."
Yến Hàn nghe xong lời này, khoé miệng đột nhiên nhếch lên, cười đến có chút âm lãnh( âm u+ lạnh lùng) " Ái phi đây là đang trách trẫm lạnh nhạt ngươi sao? Mấy ngày nay trẫm đã suy nghĩ rất lâu, cũng cảm thấy là trẫm vắng vẻ ái phi, cho nên không phải hôm nay trẫm đến sao? Trẫm mới hoảng hốt nhớ tới từ khi ngươi vào cung cho đến nay , trẫm vẫn chưa sủng hạnh qua ngươi, đêm nay trẫm tới chính là.... đền bù ngươi!"
Hai chữ đền bù kia từ phiến môi mỏng chậm rãi phun ra, nhẹ nhàng, ôn nhu, lại phảng phất như âm thanh của ma quỷ.
Nam Tầm rùng mình lùi sau vài bước, cùng hắn kéo xa khoảng cách.
Yến Mạch Hàn từng bước ép sát:" Ái phi đây là cự tuyệt trẫm sao? Thân là nữ nhân của trẫm, nhiệm vụ của ngươi là lấy lòng trẫm, ngươi dám cãi lời trẫm? Ái phi có phải đã quên sau lưng mình còn Tần gia."
Nam Tầm quả nhiên tức giận:" Ta như thế nào đó là chuyện của ta, Hoàng thượng nhắc đến Tần gia làm gì?"
Yến Mạch Hàn cười một tiếng, cúi sát bên tai nàng nói nhỏ:" Ngươi nói, nếu trẫm nói ngươi có ý đồ ám sát trẫm, Tần gia còn giữ được sao? Mặc dù gia gia ngươi là nguyên lão trên triều, là đại tướng khai quốc, nhưng cháu gái ngoan ngoãn của hắn lại phạm tội đại nghịch bất đạo, ngươi nói xem, toàn bộ chín đời Tần gia có bị ngươi liên luỵ không?"
Nam Tâm tựa hồ bị lời nói của hắn khống chế, chỉ ngây ngốc đứng trừng mắt nhìn hắn.
Yến Mạch Hàn xách nàng lên đi về phía nội viện.
Thuý Hoàn sợ hãi, bịch một cái quỳ xuống mặt đất, hướng hắn dập đầu lia lịa:" Hoàng thượng, cầu ngài buông ta nương nương nhà ta, Hoàng thượng, cầu ngài, cầu ngài,..."
Yến Mạch Hàn nghiêng người liếc mắt nhìn người trên mặt đất một cái, không nói hai lời, trực tiếp đem nàng đá văng, hướng về cửa lớn nói:" Vượng tử, đem tỳ nữ chướng mắt này kéo tới quỳ bên ngoài điện, sau đó đem cửa lớn khép lại cho trẫm, đêm nay không có lệnh của ta, ai cũng không được phép tiến vào quấy rầy."
Thuý Hoàn bị đá sang một bên, quỳ rạp trên mặt đất khóc thút thít không ngừng.
Rất mau sau đó, Vương công công liền túm Thuý Hoàn kéo ra ngoài cửa.
Thuý Hoàn bị lôi ra, đành trơ mắt nhìn cửa lớn bị Vương công công khép lại, đập vào mắt cuối cùng chính là cảnh bạo quân kia đem nương nương nhà xách vào trong nội viện.
Một khắc này, Thuý Hoàn cảm thấy rất tức giận. Nàng muốn ngay lập tức đánh chết tên Hoàng Thượng kia, mang nương nương nhà nàng rời đi, nhưng làm không làm được, trừ bỏ Vương công công, chỗ tối khẳng định còn có người của bạo quân, nàng không chỉ không cứu được nương nương, mà còn hại nương nương cùng toàn bộ Tần gia.
Thuý Hoàn hy vọng nhất lúc này Yến công tử xuất hiện, hắn võ công so với càng tốt hơn, nhất định có thể đem nương nương đi.
Chính là hiện tại phải làm sao bây giờ? Nương nương sẽ bị huỷ hoại sao, bị tên bạo quân kia huỷ hoại!
—————————————————————
Hôm nay mình đã không ngủ tý nào! Định ko đăng chương đâu, nhưng lại đọc đc hôm qua có bạn bảo ngóng chuyện của mình. Nên lại mò mẫm đi dịch tiếp. Quá mệt nên k thèm đọc lại bản thảo nữa nên có lẽ chương này dịch không hay😔.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net