Chương 126: Phiền não, ta muốn chàng chia sẻ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 126: Phiền não, ta muốn chàng chia sẻ.

Nam Tầm trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, hướng hắn nói:" Đa tạ Hiền vương, làm phiền Hiền vương vì bổn cung truyền lời, bổn cung ở chỗ này hết thảy đều tốt, bảo ông nội của ta không cần lo lắng."
Yến Mạch Ngọc gật đầu, xoay người rời đi.
Chờ hắn đi rồi, Tiểu Bát mới quay sang nhắc nhở:" Vừa rồi một cái tát kia của ngươi làm hắn đối với ngươi tình ý phai nhạt không ít, tốt xấu gì thì hắn cũng là khí vận tử, chúng ta cứ như vậy đắc tội, thực sự không tốt lắm đâu?"
Nam Tầm không để bụng:" Ta nhìn ra được Hiền vương là người rộng lượng, hẳn sẽ không cùng loại người như ta so đo ."
Tiểu Bát: "....."
" Kỳ thật, ta đang đánh đố!" Nam Tầm lại bồi thêm một câu.
Tiểu Bát không nói chuyện, chờ nàng tiếp tục nói.
" Ngươi cho rằng Yến Mạch Ngọc được phong hào cái danh Hiền vương, liền thực sự hiền sao? Phàm là người làm đại sự có kẻ nào không phải sát phạt quả quyết có dũng có mưu, mà hắn lại là kẻ muốn cướp ngôi vị đế vương, trên tay tuyệt đối không sạch sẽ! Vương vị nào chẳng đổi bằng máu."
Tiểu Bát:" Ta đột nhiên cảm thấy ngươi nói nghe không hiểu."
Nam Tầm chính mình vào nhà rót chén nước trà uống, chẫm rãi nói:" Hắn trăm phương nghìn kế dụ dỗ Tần Bộ Diêu, xác thật là cũng vì thích, nhưng còn có một cái nguyên nhân càng quan trọng hơn, hắn muốn thế lực Tần gia. Hiền vương hẳn là người tâm cao khí ngạo, ta vừa mới không chừa mặt mũi cho hắn, chặt đứt con đường này, hắn hẳn sẽ không tiếp tục mặt dày tới dụ dỗ ta, nhưng ngươi cảm thấy hắn sẽ vứt bỏ cây đại thụ như Tần gia sao?"
Tiểu Bát:" .....Hẳn là sẽ không."
" Cho nên, ta suy đoán, hắn có thể sẽ phái thủ hạ tới giết ta? Nếu như giết ta có thể khơi mào hận ý giữa Tần gia với Hoàng thượng, Tần lão gia tử không có cái cố kỵ là ta đây, đến lúc đó lại bị hắn mồm mép múa máy, chắc chắn sẽ bị lay động."
Tiểu Bát: !!!!!
" Không, không thể nào!" Tiểu Bát cảm thấy quá mức chấn động.
Nam Tàm nhún nhún vai:" Ta cũng không biết đâu, cho nên chúng ta cứ rửa mắt mong chờ vậy."
" Ngươi không sợ bản thân thực sự bị hắn giết chết sao?"
" Không sợ, hiện tại không phải có cầm thú mỗi ngày đều giám thị ta sao, có đại Boss ở đây, ta cảm giác đặc biệt an tâm."
Tiểu Bát không còn lời gì để nói.
Hôm nay buổi tối Yến Hàn không có tới, Nam Tầm đoán chắc hắn vẫn còn giận dỗi, nhưng khẳng định hắn nghẹn không quá ba ngày.
Kết quả đâu chỉ là ba ngày, ngay buổi tối hôm sau, Yến Hàn liền không nhịn được mà bò tới.
Thời điểm hắn tới, còn đặc biệt mang một cái thau tắm lớn đến, còn là cái loại nạm vàng xung quanh.
Nam Tầm nhìn đến hai thau tắm lớn nhỏ kia, khoé miệng hung hăng giật giật.
Sự thật chứng minh, cầm thú mãi mãi không có điểm cuối, hắn đem thay tắm đưa cho Thuý Hoàn, trực tiếp khiêng Nam Tầm vào phòng.
Thuý Hoàn ngầm hiểu, lập tức đi chuẩn bị nước ấm.
Thời điểm Nam Tầm vẫn còn ngây ngốc , quần áo toàn thân đã bị lột sạch.
Yến Hàn đẩy nàng tạo nên bàn đu dây, bàn đu dây bay lên quá cao, quá kích thích, Nam Tầm sợ tới mức kêu to ra tiếng, dần dần kêu to trở thành tiếng khóc anh anh.
Chơi đùa qua đi, hai người đắp chăn nói chuyện phiếm, Yến Hàn đem nàng gắt gao đặt trong lồng ngực mình, màn sa chiếu vào từng tia sáng nhàn nhạt của đèn dầu, hiện rõ cặp mắt đen láy của nam nhân trên giường, trong bóng tối tựa như con ngươi của dã thú, thoạt nhìn có chút hung ác.
" Hàn ca ca, chàng hôm nay làm sao vậy?" Nam Tầm lười biếng chôn trong ngực hắn, nhẹ giọng hỏi.
" Không có việc gì." Yến Hàn nói một câu, thanh âm không nghe rõ có gì bất thường.
Nam Tầm dùng ngón tay gãi gãi ngực hắn, thiện giải nhân ý nói*," Hàn ca ca, hiện giờ chúng ta đã là phu thê, ta hy vọng chàng có tâm sự có thể cùng ta chia sẻ, tuy rằng ta không nhất định có thể giúp được chàng , nhưng ta nguyện ý lắng nghe."
* thiện giải nhân ý: am hiểu lòng người.
" Diêu Diêu, nàng thực sự muốn nghe?" Yến Hàn nhẹ nhàng cắn vành tai nàng.
" Thật sự, ta muốn cùng chàng chia sẻ phiền ưu*."
* phiền ưu= những điều phiền phức, lo lắng
Yến Hàn dừng một chút, không nhanh không chậm mà nói:" Ta có một đệ đệ ruột thịt, ta vẫn luôn đối xử với hắn rất tốt, nhưng hắn lại mơ ước đồ vật của ta, hơn nữa còn là hai đồ vật vô cùng trân quý và quan trọng của ta, nàng nói, ta nên làm như thế nào?"
" Thật sự trân quý sao?"
" Đúng vậy, trân quý đến nỗi nếu mất đi một trong hai thứ đó, ta khả năng lập tức liền sẽ chết. Mà hắn, là đệ đệ ta yêu nhất, biết rõ những thứ này có bao nhiêu quan trọng đối với ta, nhưng lại muốn từ trong tay ta cướp đi."
Nam Tầm nghe xong lời này, lập tức nhíu mày, mặc dù trong đêm tối thấy không rõ biểu tình trên mặt nàng, nhưng xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, nàng một chút cũng không ngừng diễn, căm giận nói:" Nếu thật là như thế, vậy đệ đệ này của chàng chính là tên bạch nhãn lang*, nếu hắn thật sự nguy hại đến chàng, chàng cũng không cần khách khí, nên làm như thế nào liền làm thế ấy, bất quá rốt cuộc vẫn là đệ đệ ruột thịt, đừng để thiên hạ lên án, chàng cuối cùng giữ lại cho hắn một cái mạng nhỏ là được.
* bạch nhãn lang: hay sói mắt trắng, chỉ những người nuôi ong tay áo, phản bội lại người khác.
Đột nhiên Yến Hàn ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, " Diêu Diêu, nàng thực sự nghĩ như vậy?"
" Đúng vậy, hắn đã nguy hại đến tính mạng của chàng, nếu không phải nghĩ hắn còn là đệ đệ ruột thịt, ta sớm đã muốn giết chết hắn."
Yến Hàn nhìn chằm chằm nàng nửa ngày, đột nhiên đi chuyển thân mình, nhiệt liệt hôn nàng, sau đó không cho nàng kịp chuẩn bị bắt đầu áp chảo bánh nướng.
Nam Tầm bị hành hạ đến hôn mê bất tỉnh, mơ mơ màng màng cảm thấy, Yến Hàn ôm nàng đi tắm gội, nhưng mà thực mau nàng liền nghe được thanh âm loảng xoảng trong thân thể.
Ma trứng, cái đồ cầm thú!
Lần này thau tắm thật mẹ nó rắn chắc, cự nhiên không có vấn đề gì.
Liến tiếp mấy ngày, Nam Tầm đều mơ mơ màng màng như vậy, thê thê thảm thảm sống qua ngày.
Tiểu Bát suốt ngày che chắn năm giác quan, chỉ khi nào Nam Tầm gọi nó, nó mới dám nhìn trộm thế giới bên ngoài.
" Mẹ nó, Yến Mạch Ngọc như thế nào còn không phái người đến giết ta, còn tiếp tục như thế này, không bằng ta trực tiếp thắt cổ tự tử cho nhanh."
" Tiểu thân ái, thật sự thống khổ như vậy sao? Sao ta cảm thấy ngươi rất hưởng thụ?"
Nam Tầm:"....... Ta chỉ sợ thận mệt."
" Di? Cái này không phải là nam nhân mới dễ dàng thận mệt sao, ngươi nói ngược chăng?"
Nam Tầm:" Bánh nướng áp chảo tư thế quá nhiều, ta lực eo không đủ, cho nên ta yêu cầu bồi bổ."
Tiểu Bát:" Ta thực sự không hiểu, nhân gia ta chỉ là thần thú thuần khiết trong sáng, cũng chưa từng cùng thần thú khác nói chuyện luyến ái."
Nam Tầm tin nó mới là lạ.
Có lẽ là do Nam Tầm mỗi ngày nhắc mãi, cho nên sát thủ nàng mong ngóng cuối cùng cũng xuất hiện.
Yến Mạch Ngọc chung quy vẫn là xuống tay tàn nhẫn, vẫn quyết định giết Tần Bộ Diêu.
Có lẽ trong mắt hắn, nữ nhân không có vẫn có thể tìm lại được, nhưng thời cơ biến mất lại không còn nữa, thế lực Tần gia hắn tuyệt đối không thể buông tha.
Hắn ái mộ Tần Bộ Diêu thật, nhưng tình cảm đó so với trù tính giang sơn đã lâu của hắn, liền nhỏ bé không đáng nhắc đến.
Nếu lần trước Nam Tầm lưu lại cho hắn một nấc thang đi xuống, hắn cũng sẽ không ra chiêu tàn nhẫn như vậy, mà sẽ thử lung lạc nàng lần nữa, nhưng Nam Tầm thái độ quá quyết liệt, hoàn toàn chặt đứt ý đồ thông qua Tần Bộ Diêu lung lạc Tần gia của hắn.
Trong mắt người ngoài, từ khi Tần mỹ nhân bị biếm lãnh cung, Hoàng thượng cũng chưa từng đặt chân qua lãnh cung, cho nên muốn ở trong lãnh cung động thủ giết Tần mỹ nhân, đây là một chuyện hết sức dễ dàng.
Thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, Trì Mộ cung vừa mới trình diễn qua hai màn kịch liệt yêu tinh đánh nhau, Nam Tầm mệt đến mức ngủ luôn, mặt nàng cùng Yến Hàn kề sát, một cánh tay vòng qua cổ Yến Hàn, đôi chân mảnh mai quắp lên hông hắn, hoàn toàn là bộ dạng ngủ không màng hình tượng.
Yến Hàn thở một hơi thật sau, một chút buồn ngủ cũng không có, cứ như vậy nhìn chằm chằm khuôn mặt nữ tử trước mắt, nghiêm túc đánh giá từng bộ phận trên khuôn mặt nàng.
Cũng không biết nhìn bao lâu, hắn tựa hồ rốt cuộc đã xem đủ, chậm rãi khép lại con ngươi, lại không nghĩ đến ngoài viện truyền đến động tĩnh làm hắn đột nhiên mở mắt, trong mắt sát khí bắn ra bốn phía.
Có người, còn không chỉ là một người!

.
Công tử: Từ đây đến tối sẽ cố gắng bù đắp cho mọi người một chương nữa, vì ngày mai mình đi chơi bị đại Boss nhà mình tịch thu điện thoại, do cả tháng nay cứ cầm điện thoại bấm bấm bất kể thời gian, ngay cả ngồi trong club cũng lủi thủi ngồi bấm điện thoại =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net