Chương 127: Vạch trần, Hoàng thượng kỹ thuật diễn quả nhiên xuất sắc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 127: Vạch trần, Hoàng thượng kỹ thuật diễn quả nhiên xuất sắc.

Không có mệnh lệnh của hắn, Ảnh Nhị bọn họ căn bản sẽ không rời khỏi vị trí phòng ngự, cho nên đám người này không phải bọn họ.
" Ai!" Thuý Hoàn nghỉ ngơi ngoài viện hiển nhiên cũng bị động tĩnh làm tỉnh, không khỏi hét lớn một tiếng.
Nam Tầm cũng mơ mơ màng màng mở mắt ra , nhìn lên thấy Yến Hàn, lại an tâm ở cổ hắn cọ cọ:" Hàn ca ca, chàng như thế nào còn chưa ngủ?"
" Diêu Diêu, bên ngoài có thích khách, nàng ngồi im đây đừng nhúc nhích." Yến Hàn trầm giọng căn dặn, nhanh nhẹn lấy mặt nạ đeo lên, sau đó rút kiếm liền bay ra bên ngoài.
Nam Tầm giật mình, nháy máy thanh tỉnh.
" Tiểu Bát Tiểu Bát ! Có phải Yến Mạch Ngọc phái người tới giết ta không ? " Nam Tầm vội vàng hỏi Tiểu Bát.
Tiểu Bát nói:" Đúng vậy, Hoàng Thượng ở ngay trên giường ngươi, trừ bỏ Hiền vương thì không còn ai."
" Tên tra nam* chết tiệt, không lâu trước đây còn biểu đạt tình yêu với ta, mới bao lâu mà đã muốn mạng của ta."
* tra nam: tên đàn ông tồi tệ.
Tiểu Bát ha hả một tiếng, " Đây chẳng phải là kỳ vọng của ngươi sao?"
Nam Tầm:" Không được, ta không thể cứ ngây ngốc ở đây được, ta muốn ra ngoài trợ giúp Hàn ca ca giết địch."
Tiểu Bát chà xát chỗ nổi da gà:" Ngươi tốt hơn hết nên thành thật chút, ngươi đi ra ngoài tuyệt đối không phải vì giúp hắn."
Nam Tầm:" Là giúp hắn, bất quá tiện tay làm mặt nạ trên mặt hắn rơi xuống, sau đó lại diễn một hồi vở kịch tê tâm liệt phế* lớn của năm."
* tê tâm liệt phế: đau khổ tột cùng
Tiểu Bát: "......"
Trong viện, Yến Hàn cùng Thuý Hoàn và thích khách đang giao đấu kịch liệt với nhau.
Chờ Nam Tầm thấy rõ y phục trên những người đến, không khỏi lắp bắp kinh hãi, những người này không có mặc y phục dạ hành* cũng không có che mặt, lại ăn mặc một thân đại nội thị vệ !
* dạ hành: y phục toàn thân màu đen mà mọi người hay thấy trong phim cổ trang ý.
Bản thân bọn họ chính là gian tế do Hiền vương an bài trong đại nội thị vệ, hay là nói những người này không dấu vết mà giết một đám đại nội thị vệ, sau đó cướp quần áo của đại nội thị vệ.
Mặc kệ là loại nào, Hiền vương có thể làm đến mức quỷ không biết thần không hay như vậy, quả thật là lợi hại.
Người tới đại khái khoảng mười người, bọn họ tưởng rằng giết chết một phi tần bị biếm lãnh cung là chuyện thập phần dễ dàng, nhưng bọn họ hiển nhiên không nghĩ tới, bên trong lãnh cung này lại ẩn núp hai cao thủ.
Đặc biệt là cái tên nam nhân mang mặt nạ màu bạc, chiêu nào cũng sắc bén tàn nhẫn, tung ra chiêu nào cũng giết chết hai đến ba người bọn họ.
" Hàn ca ca, ta đến trợ giúp chàng." Nam Tầm hét lớn một tiếng, rút kiếm đâm tới.
Yến Hàn thần sắc biến đổi, nổi giận nói:" Mau trở về! Không cần thêm phiền!"
Một giây phân tâm, hắn đã bị tên thích khách chém một đao lên cánh tay.
Nam Tầm xem đến đôi mắt đỏ lên, muốn tiến lên, nhưng nghĩ đến bản thân xác thực là người có võ công kém cỏi nhất trong ba người, nhất thời không biết nên tiến về phía trước hay nên lùi về phía sau.
Nhưng những tên " hộ vệ" kia đã nhìn ra tầm quan trọng của Nam Tầm đối với Yến Hàn, bọn họ phân ra mấy người bao vây lấy Yến Hàn cùng Thuý Hoàn, phần còn lại vọt qua tấn công Nam Tầm.
Yến Hàn hai mắt trợn tròn, dùng một chiêu đâm thủng yết hầu tên trước mặt, một chân đạp ngực kẻ bên cạnh, sau đó hướng Nam Tầm lao tới, đuổi đám thích khách về phía trước, đem Nam Tầm bảo hộ phía sau lưng.
Nam Tầm bị hắn túm đến lảo đảo một cái, ngoan ngoãn tránh ở sau người hắn, cùng Tiểu Bát tán gẫu:" Ta nhìn vô dụng như vậy sao? Tần gia kiếm thuật lợi hại, tuy tính ra ta nội lực không bằng bọn họ, nhưng đối đáp mười chiêu vẫn có thể mà!"
Tiểu Bát:" Đừng được tiện nghi lại còn khoe mẽ, đây không phải kết quả ngươi mong muốn sao, bất quá đại Boss nói tới liền tới, ngươi làm thế nào có cơ hộ đánh rớt mặt nạ hắn?"
Vừa mới bắt đầu Nam Tầm tránh ở sau lưng Yến Hàn, có người muốn công kích bên này, nàng liền rút kiếm đáp trả mấy chiêu, sau đó Yến Hàn lại thật sự không yên tâm về nàng, trực tiếp đem người xách tới trong lồng ngực, một tay đối phó với thích khách.
Hắn võ công cao cường, mặc dù một tay đối phó với địch, thế nhưng cũng không rơi vào thế hạ phong, nhưng Thuý Hoàn lại không thể, tuy rằng giết liền ba tên thích khách, nhưng trên người đã bị mấy đao chém qua.
Mắt thấy mấy tên thích khách sắp bị dọn dẹp sạch sẽ, nhân lúc Yến Hàn ôm Nam Tầm làm một chiêu xoay vòng, tay chân lại bận bịu tung chiêu chống trả, cánh tay Nam Tầm trong lúc lơ đãng nâng lên một chút, bang một tiếng vỗ rớt ngân mặt nạ lạnh lẽo.
Thế giới tựa hồ dừng lại một khắc.
Nam Tầm nhìn thấy khuôn mặt nàng gặp qua vài lần cũng là khuôn mặt nàng căm ghét, cả người ngây ra như phỗng.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, nhanh đến không kịp phòng bị, Yến Hàn hai mắt trợn trắng, thân hình cũng bỗng chốc cứng đờ, hắn không dám nhìn tới đôi mắt Nam Tầm, sợ từ bên trong nhìn thấy sự việc hắn sợ hãi nhất.
Đột nhiên, hắn kêu lên một tiếng, thích khách thấy hắn không phòng bị, nhanh chóng chém một đao qua, cơ hồ chém tới hơn phân nửa cánh tay hắn.
Yến Hàn cánh tay buông thõng, Nam Tầm từ trong lòng hắn thoát ra, hoảng hốt lùi sau hai bước.
" Diêu Diêu, nàng nghe ta nói." Yến Hàn muốn tiến lên, lại bị thích khách một đao ngăn cản, hắn tức giận, chiêu thức trên tay so với lúc trước còn sắc bén hơn mấy lần, trực tiếp một đao bổ xuống giữa trán thích khách, cơ hồ muốn đem người chém thành hai nửa, sau đó một tên thích khách khác lại bị hắn trực tiếp đâm xuyên qua ngực.
Trong viện rải rác toàn thi thể thích khách, mùi máu tươi gay mũi toả ra bốn phía, nam nhân vừa mới chiến đấu kịch liệt xong nhẹ nhàng thở phì phò.
Thuý Hoàn thất tha thất thểu mà chạy đến trước mặt Nam Tầm, cùng nàng hướng mắt về phía Yến Hàn, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ.
Ngân mặt nạ lạnh lùng rớt xuống, lộ ra tướng mạo sẵn có của hắn, thình lình chính là bạo quân trong miệng hai chủ tớ Nam Tầm thường xuyên đề cập tới Yến Mạch Hàn.
" Diêu Diêu, ta......... ta không phải cố ý ——"
" Ngươi không cần lại đây!" Nam Tầm đột nhiên la lên một tiếng, ánh mắt nhìn hắn cực kì xa lạ.
Yến Mạch Hàn bị ánh mắt đó làm cho đau đớn.
" Diêu Diêu, nàng nghe ta giải thích, ta không phải cố ý giấu nàng, ta...." Đôi tay rũ xuống đột nhiên gian nan nắm chặt thành quyền, hắn đã từng vô số lần tưởng tượng ra hoàn cảnh khi chân tướng bị vạch trần, nhưng đến lúc nó chân chính xuất hiện, hắn mới phát hiện sự chuẩn bị trước kia hết thảy đều vô dụng.
Đối mặt với con ngươi tràn đầy hận ý của Tần Bộ Diêu, hắn một câu lấy cớ cũng không nói nên lời.
Mục đích ban đầu của hắn đúng là muốn đùa bỡn nữ nhân này, nhưng hiện tại..... hắn yêu nàng, nhưng mà loại lý do này nói ra nàng nhất định sẽ không tin, ngay cả chính hắn còn cảm thấy nó buồn cười đến cực điểm.
Nam Tầm thân hình lảo đảo đi đến trước mặt hắn, cực lực ẩn nhẫn cảm xúc sắp không chống đỡ nổi của bản thân, nàng đột nhiên đem trường kiếm trong tay chỉ thẳng đối phương, mỗi một chữ căn bản như rít từng kẽ răng:" Yến Mạch Hàn, kỹ thuật diễn của ngươi quả nhiên xuất sắc, tốt như vậy sao không đi gánh hát hát tuồng đi!"
" Không giết nổi ta, liền muốn tới đùa bỡn tình cảm của ta?"
" Không, Diêu Diêu, không phải như thế...."
Nam Tầm cười nhạo một tiếng, tiếng cười so với khóc còn khó coi hơn, " Đúng vậy, mục đích của ngươi đã đạt được rồi, ta đều bị ngươi lừa quay như chong chóng, mất thân lại mất tâm, có phải ngươi hiện tại rất đắc ý không?"
" Ngươi hiện tại tìm mấy thích khách kia tới là để chuẩn bị diễn xiếc gì sao? Khổ nhục kế? Muốn ta đối với ngươi càng thêm khăng khăng một mực?" Nói xong, ánh mắt nữ tử mỉa mai nhìn cánh tay đầy máu bị kiếm chặt qua, trong mắt nửa điểm đau lòng cũng không có.
Nàng ha hả ra tiếng, đột nhiên quát lớn:" Yến Mạch Hàn, ta nói cho ngươi biết, Tần Bộ Diêu ta tuy móc tim ra đưa cho ngươi nhưng vẫn có thể lấy về nhét vào, dù không nhét được ta cũng sẽ tự mình đem nó cắt nát nuốt vào trong bụng !"

.
Công tử: Ối mẹ ơi ngược, ngược quằn quại rồi! — —"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net