Chương 128: Sợ hãi, ánh mắt tràn đầy hận ý.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 128: Sợ hãi, ánh mắt tràn đầy hận ý.

" Diêu Diêu, trẫm là thực sự thích nàng, thích khách vừa rồi cũng không phải trẫm phái tới! Nàng tin tưởng trẫm được không?"
Yến Mạch Hàn muốn tiến lên, không ngờ kiếm đặt tại cổ đột nhiên đi xuống, trên cổ truyền đến cảm giác đau đớn, nơi thanh kiếm đi qua vẽ ra một vệt máu dài.
Yến Hàn khó có thể tin nhìn nữ tử trước mặt.
Cảm giác đau đớn trên cổ là thật, nếu vừa rồi hắn thật sự tiến thêm một bước, Tần Bộ Diêu khả năng thực sự sẽ cắt đứt cổ hắn!
Giờ khắc này, hắn sợ hãi, không phải hắn sợ chết, dù sao cũng đã chết qua một lần.
Hắn sợ chính là ánh mắt Tần Bộ Diêu.
Tần Bộ Diêu là thực sự hận hắn, hận không thể trực tiếp một kiếm giết chết hắn.
" Như thế nào, làm sao lại nhìn ta như vậy? Hoàng thượng chẳng nhẽ là ngày đầu tiên biết Tần Bộ Diêu ta?"
Nam Tầm trong mắt cùng lời nói đều tràn ngập trào phúng,:" Hiện tại Hoàng thượng đã chơi đủ rồi, có phải bây giờ muốn trực tiếp giết ta? Hay là muốn ta đau khổ tới chết, nếu là như vậy ta khuyên ngươi nên mau chóng cút đi, bằng không ta sợ chính mình nhịn không được sẽ một nhát đâm thủng ngực ngươi, cùng lắm thì sau đó ta sẽ tự vẫn!"
Yến Mạch Hàn thần sắc đại biến, quát to:" Diêu Diêu, nàng đừng xúc động! Trẫm đi là được, đi là được!"
Đợi Yến Mạch Hàn đi khuất, rất mau liền có vài người mặc y phục dạ hành tiến vào, vô thanh vô tức* xử lý hết thi thể trong viện, ngay cả vết máu trên đất cũng đều được rửa sạch sẽ.
* Vô thanh vô tức: không có âm thanh không có hơi thở. Ý chỉ những người gần như vô hình, giảm nhẹ tối đa sự tồn tại của bản thân
Trong viện im ắng, phảng phất vừa rồi hết thảy đều chỉ là Nam Tầm đang nằm mơ, cái gì cũng đều không có phát sinh.
Nhưng Nam Tầm biết, có một số việc đã xảy ra thì chính là xảy ra, có giả vờ cũng không trở về được.
Thuý Hoàn ở một bên lớn tiếng khóc, nàng thật sự không thể tiếp thu sự thật này, người sủng ái nương nương nhà nàng, Yến Hàn Yến công tử như thế nào đột nhiên lại biến thành Hoàng thượng ?
Trước kia họ còn ở trước mặt Yến công tử nói xấu Hoàng thượng, vậy chẳng phải là diễn hề cho hắn xem sao?
Thật sự là Hoàng thượng đang đùa giỡn nương nương nhà nàng sao? Vậy nương nương nhà nàng nên làm cái gì bây giờ?
Nam Tầm vỗ vỗ bả vai tiểu nha hoàn, nhàn nhạt nói:" Ta không có việc gì, đêm đã khuya, chúng ta tiếp tục đi ngủ đi."
Thuý Hoàn hít hít cái mũi, nhìn nương nương nhà mình vẻ mặt như không có gì đi vào nội viện, mới an tâm đi ngủ tiếp.
Bao nhiêu đau khổ là thế, vậy mà phải giả vờ như không có gì xảy ra, chắc hẳn trong lòng nương nương đang nhỏ máu?
Nam Tầm trải qua một hồi vừa rồi, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nằm trên giường liền lập tức nhắm mắt.
Tiểu Bát vội vàng hỏi:" Thân ái, ngươi không sao chứ, sao ta cứ cảm thấy cảm xúc ngươi có chút không thích hợp?"
Nam Tầm giải thích nói:" Không có việc gì, chỉ là nhập vai quá sâu, trong khoảng thời gian ngắn chưa thể điều chỉnh được."
Nàng phải diễn Tần Bộ Diêu thật sự đã yêu Yến Hàn đến chết đi sống lại, mà đúng lúc này thân phận của hắn bị tiết lộ, tất nhiên cảm xúc chưa thể bình thường được.
" Định mệnh, Tiểu Bát, ngươi nói nếu ta thật sự là Tần Bộ Diêu, ta sẽ yêu Hoàng Thượng sao? Vừa rồi cảm xúc của ta rất không tốt, rất muốn giết người."
Tiểu Bát:" ..... Ách, không phải ngươi nói Hoàng Thượng là tên lưu manh sao, ta cảm thấy Tần Bộ Diêu yêu hắn là kết quả tất nhiên, bất quá may mắn ngươi không phải Tần Bộ Diêu."
Nam Tầm ngáp một cái, trở mình liền đi gặp chu công*.
* Chu công: từ lóng của giới trẻ Trung Quốc về việc đi ngủ.
Tiểu Bát: "......"
Ta tưởng ngươi phải bình ổn tâm trạng ?!!!
Nam Tầm cũng đã từng phỏng đoán không ít kế tiếp Yến Mạch Hàn sẽ có cái động tĩnh gì, nhưng thật không ngờ, ngay ngày hôm sau đã có thái giám tới truyền thánh chỉ.
Tần mỹ nhân khôi phục lại chức danh Quý phi, lập tức chuyển vào Phủng Nguyệt cung.
Trừ bỏ Phượng Minh cung của Hoàng hậu, Phủng Nguyệt cung này chính là nơi gần Long Minh cung của Hoàng thượng nhất.
Vương Thuận công công truyền thánh chỉ xong, đem thánh chỉ kia cung kính đưa cho Nam Tầm, thấp giọng nhắc nhở một câu:" Nương nương, người cũng chớ nên cô phụ* tấm lòng của Hoàng thượng."
* Cô phụ: từ chối, làm việc gây thất vọng.
Nam Tầm cười một tiếng:" Đa tạ Vương công công nhắc nhở, chỉ là lãnh cung này của ta cũng chẳng có gì đáng giá, không có đồ vật gì có thể cảm ơn công công, nếu công công không chê, có thể vào nhà uống ly trà rồi hẵng đi."
Vương công công cười uyển chuyển từ chối:" Nương nương không cần khách khí, có thể tới truyền đọc thánh chỉ cho nương nương là phúc phận của nô tài, nương nương vẫn là mau chóng dọn dẹp một chút, sớm ngày dọn đi. Phía sau lưng nô tài chính là mấy thái giám thạo việc, nương nương có thể tuỳ ý sai bảo, ngày sau bọn họ chính là người của Phủng Nguyệt cung."
Nam Tầm gật đầu:" Vậy làm phiền Vương công công đi một chuyến rồi."
Vương công công khách khí một hồi rồi mới đi, để lại mấy thái giám hỗ trợ, còn lại liền dẫn đi.
Vẻ mặt Thuý Hoàn hơi buồn:" Nương nương, nô tỳ có chút luyến tiếc nơi này, chúng ta đi rồi, cây cối cùng hoa cỏ trong viện ai tới tưới nước, về sau sẽ chết héo sao?"
" Chúng ta cũng không có lựa chọn, Hoàng thượng đã ban thánh chỉ xuống, bất luận kẻ nào cũng không dám cãi lại mệnh lệnh của hắn."
Thuý Hoàn thấy nương nương nhà mình nói chuyện nghe không ra bất cứ tia cảm xúc nào, không khỏi có chút lo lắng.
Rốt cuộc Hoàng Thượng muốn làm gì? Những việc hắn làm trước đây còn chưa đủ, nhất định phải đem nương nương đặt ở dưới mí mắt hắn, để tuỳ thời nhục nhã?
" Thuý Hoàn , đi thôi, nhớ mang theo trà hoa, ngươi cũng không cần tự mình đi lấy, sai mấy thái giám bên ngoài là được, còn có mấy đồ vật trong bếp cũng mang hết đi, à đúng rồi" Nam Tầm dừng một chút, không có chút quẫn bách nào mà bồi thêm một câu:" Cái thau tắm kia cũng mang đi."
Thuý Hoàn gật đầu vâng dạ, hiển nhiên không quá hiểu suy nghĩ của nương nương nhà mình.
Chẳng nhẽ muốn dùng vật để xả giận.
Cũng không có quá nhiều thứ để mang theo nên Nam Tầm chuyển đi rất dứt khoát, nhưng Thuý Hoàn đi mười bước lại ngoái đầu lần, vẻ mặt rất luyến tiếc.
Tiểu Bát hừ một tiếng:" Ngươi là cái đồ nữ nhân bạc tình, đi dứt khoát như vậy, tốt xấu gì ngươi cũng ở đây hơn nửa năm, cự nhiên một chút cũng không lưu luyến."
Nam Tầm ngáp một cái:" Có gì phải lưu luyến, đi Phủng Nguyệt cung, có giường ấm, có nước trà ngon, về sau đấm lưng bưng trà đổ nước gì đó cũng không cần sai Thuý Hoàn, ta còn cho nàng làm đại tổng quản nội thị."
Tiểu Bát:"...."
Đúng là không thể nói lý với Nam Tầm.
Mọi thứ ở Phủng Nguyệt cung quả nhiên là xa hoa vô cùng, tất cả bàn ghế trong ngoài đều được làm từ gỗ tử kim sơn, ngay đến cả hoa văn trên màn cũng được thêu bằng tơ vàng, xa hoa đến mức làm người khác giận sôi.
Đến cả người trong nội viện cũng nhiều hơn bình thường, bốn nha hoàn, thêm bốn thái giám.
Thuý Hoàn ban đầu còn lo lắng Hoàng thượng sẽ xử trí nương nương nhà mình như thế nào, nhưng liên tiếp vài ngày, Hoàng Thượng đều không xuất hiện, nàng cũng đang làm chức đại tổng quản hết sức vui vẻ, còn đem nhóm tiểu nha hoàn cùng tiểu thái giảm tất cả chính đốn lại một lượt .
Nam Tầm ở một bên xem nàng phát uy, chỉ biết lắc đầu mỉm cười.
Tiểu Bát có chút sốt ruột, " Ngươi không phải đã đắc tội với đại Boss rồi chứ, hắn như thế nào vẫn không tới tìm ngươi."
Nam Tầm thảnh thơi cắn hạt dưa, trả lời:" Hắn chỉ là muốn cho ta thời gian, để ta bình tĩnh lại. Hơn nữa lần trước hắn cũng trọng thương, mấy ngày nay chắc phải dưỡng thương."
Nói đến đây, con ngươi Nam Tầm hơi hơi rũ xuống.
Tiểu Bát:" Tiểu thân ái, vậy ngươi đã bình tĩnh chưa?"
Nam Tầm nói:" Bình tĩnh a, chờ hắn lần sau tới, ta sẽ không mắng hắn."
Tiểu Bát đương nhiên không tin tưởng lời nói của Nam Tầm, kết quả chờ đến lúc Hoàng thượng thật sự xuất hiện, Tiểu Bát mới phát hiện lời nói của Nam Tầm xác thực có thể tin, nhưng nàng căn bản không có nói sau đó thì sẽ thế nào !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net