Chương 176: Có thể tin được không, sạch sẽ sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 176: Có thể tin được không, sạch sẽ sao?

Hai người cơm nước xong xuôi liền thu thập thoả đáng rồi liền ra cửa, Nam Tầm theo Diêm La đi kiểm tra rất nhiều sòng bạc ngầm, còn có mấy nơi cho vay nặng lãi khác.
Diêm La vốn dĩ còn lo nhóc con này đi vào mấy nơi này sẽ luống cuống chân tay, không nghĩ tới cậu lại rất trấn tĩnh, hoàn toàn là bộ dạng từng trải.
Hết thảy đều diễn ra thuận lợi, ngoại trừ trường hợp của một tên vay nặng lãi không trả nổi nên bị băm tay, cái này cho chút máu me.
Diêm La sợ làm sợ Tiểu Bạch, liền vội giải thích:" Không tính tiền lãi, người này đã thiếu anh ba mươi vạn tệ, hắn vì bài bach thấm chí cả vở con đều đem bán, loại người này thật sự không đáng đồng tình."
Nam Tầm nhỏ giọng phản bác một chút:" Ca, nếu anh không mở sòng bạc thì hắn cũng sẽ không đi bài bạc nha."
Diêm La nhìn thoáng qua Nam Tầm, có chút trào phúng nói:" Tiểu Bạch, loại sự tình này chính là ngăn cũng không ngăn được, nếu không phải ta cũng sẽ có người khác, Diêm La Vương anh làm việc vẫn là biết điểm cuối, tất cả các nơi này đều đặt quy tắc, sẽ không cho âm tiền, nhưng nếu là người khác thì không nhất định. Mặc kệ là đánh bạc, chơi gái hay là vay tiền thì tất cả đều là quyết định của bản thân, ngay đến cả dục vọng của bản thân cũng không khống chế được, vậy nên chấp nhận gánh lấy hậu quả mà nó mang lại."
Nam Tầm đột nhiên hiểu ra vì sao Diêm La không buôn lậu thuốc phiện, nếu nói mấy thứ như đánh bạc đều được quyết định bởi năng lực khống chế dục vọng của bản thân, vậy thì thuốc phiện chính là thứ mà người ta không thể tự khống chế, thứ này sẽ nghiện, cho nên Diêm La không làm cái này.
Tuy biết những lời Diêm La nói chỉ là nguỵ biện, nhưng Nam Tầm vẫn cảm thấy những lời nguỵ biện này đã thành công lừa dối bản thân mình.
Cả ngày bôn ba, Nam Tầm mới đi được một nửa địa bàn của Diêm La ở thành phố B. Cái này còn chỉ là thành phố B mà thôi, các nơi khác thì Diêm La sẽ một tháng đi một lần, còn lại đều do anh em hắn quản, chính là mấy vị ca ca gì gì đó mấy hôm trc Nam Tầm gặp, đương nhiên hôm trc chỉ là mấy vị đại ca tương đối lớn đến mà thôi, mấy người khác thì không có đi.
Thế lực của Diêm La lớn đến mức làm Nam Tầm kinh hãi, đồng thời cũng có chút lo lắng.
Ca anh nói xem anh chơi lớn như vậy không phải rõ ràng muốn dẫn cảnh sát đến bắt được mình sao?
Kiểm tra xong địa bàn, Diêm La mang theo nhóc con nhà mình trở về nhà, thời điểm khi xe đi ngang qua một quán bar, Nam Tầm nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Diêm La :" Ca, dừng dừng lại, ta muốn vào nơi này chơi."
Diêm La liếc mắt ngoài cửa sổ một cái, mày nhăn lại:" Nơi này không được. Thay đổi lộ trình, đi nơi cũ." Nửa câu sau là nói với tài xế phía trước.
Vì thế Nam Tầm lại một lần nữa dừng lại tại quán bar cao cấp ngày hôm qua.
Nam Tầm bảo Diêm La trở về trước, còn bản thân nắm chặt trong tay hai tập tiền Diêm La đưa, vui sướng mà đi vào.
Diêm La đương nhiên không có rời đi, hắn ngồi trong xe chờ, còn không phải là làm chuyện kia sao, hắn không vội, chờ Tiểu Bạch làm xong thì cùng cậu bé trở về.
Nhóc con Tiểu Bạch này đối với nơi này không quen thuộc, vẫn là chính tay hắn đưa người trở về mới yên tâm.
Vừa mới bắt đầu, Diêm La thập phần kiên nhẫn mà ngồi im không nhúc nhích, nhưng không được bao lâu, hắn liền liên thục thay đổi hai chân đang vắt chéo, từ đùi trái vắt lên đùi phải rồi lại từ đùi phải vắt lên đùi trái, cứ như vậy hai phút, hai chân lại giật giật, dứt khoát bỏ cả hai chân, sau đó hắn hơi hơi nghiêng người, đôi mắt nhìn về phía cửa quán bar xa hoa kia.
Tài xế phía trước lén lút liếc mắt ngó Diêm La một cái, thầm nghĩ: Ngài nếu vẫn không yên tâm thì dứt khoát cũng vào xem luôn đi, dù sao ngài cũng không ngồi yên được.
Lại đợi đại khái được sáu bảy phút, Diêm La dứt khoát đẩy cửa xe, lúc sắp xuống xe lại sửa sang lại quần áo một lần, lúc này mới không nhanh không chậm bước xuống.
Giám đốc quán bar biết Diêm La Vương đại giá quang lâm, vô cùng sốt sắng mà đuổi tới, tự mình ra nghênh đón vị Phật gia này.
Diêm La hơi ngập ngừng hỏi:" Tiểu Bạch cậu ấy vào phòng ai?"
Giám đốc ngày hôm qua cũng nhìn thấy Diêm La Vương mang đến một thanh niên sạch sẽ cho nên vừa rồi nhìn thấy Tô Mặc Bạch, hắn cũng tự mình đến tiếp đón, đương nhiên cũng biết người này đi đâu, vì thế hắn lập tức liền nói:" Diêm gia, ta mang ngài đi."
Khi hai người đến trước cửa phòng của Nam Tầm thì vừa vặn nghe được âm thanh ư ư a a truyền ra từ bên trong.
Ánh mắt Diêm La hơi hơi đổi, ngăn cản giám đốc đi mở cửa, lạnh lùng nói:" Người này là do anh lựa chọn, có thể tin được không? Sạch sẽ không?"
Giám đốc bị doạ toát cả mồ hôi lạnh:" Diêm gia ngài yên tâm, đây đảm bảo là hàng non, bộ dáng cũng là số một số hai ở đây, người của Diêm gia, tôi nào dám chậm trễ."
Dừng một chút, hắn lại bỏ thêm câu:" Tiểu thiếu gia đúng là hứng thú rất cao, một lần liền còn hai người."
Nghe được lời này, mày Diêm La hơi hơi nhăn lại, môi mỏng mấp máy, nhưng rốt cuộc vẫn không nói ra, chỉ phân phó:" Chiêu đãi Tiểu Bạch cho tốt, đừng cho cậu ấy chơi quá sức, cậu ấy bây giờ còn nhỏ, phải chú ý đúng mực. Nếu một giờ sau còn chưa có ra, anh liền đi vào tìm người, cứ nói là ý tứ của ta, cậu ấy không thể qua đêm ở bên ngoài."
Giám đốc liện tục gật đầu.
Chờ vị tôn phật gi này đi rồi, giám đốc mới dám lau mồ hôi đầm đìa chảy trên trán.
Không biết còn tưởng vị bên trong là con trai của Diêm La, quản nhiều đến như vậy, cậu thanh niên kia nhìn cũng đã mười tám tuổi, cũng chẳng phải đứa trẻ không biết cái gì, Diêm gia còn không cho người ta ở bên ngoài qua đêm?
Giám đốc ở cửa phòng nghe xong trong chốc lát, không khỏi chẹp miệng vài tiếng, người trẻ tuổi đúng là tinh lực dồi dào.
Mà lúc này, trong phòng lại xảy ra một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Nam Tầm đang thoải mái nằm trên giường lớn, hai người đẹp một trái một phải bóp vai cho cô, vừa bóp vừa kêu, không hổ là đã được huấn luyện ra, thanh âm kêu so với chim hoàng oanh kêu còn muốn êm tai hơn.
Tuy rằng hai người này sau khi nghe được yêu cầu của Nam Tầm thì rất khó hiểu, nhưng sau đó lại nhìn thấy Nam Tầm móc ra hai tập tiền đập lên bàn thì tâm liền lập tức động.
Người này cũng không có vũ nhục các cô, chỉ là muốn các cô kêu như khi trên giường, tuy tiền lương các cô làm việc ở quán bar xa hoa này rất cao, nhưng có ai ngại nhiều tiền sao?
" Tiểu thân ái, người đã đi." Tiếu Bát nhắc nhở một câu.
Nam Tầm bảo hai mỹ nhân này không cần kêu nữa, ngồi đủ một giờ xong liền đưa tiền cho họ.
Tiểu Bát kêu a một tiếng:" Kỳ quái, giá trị hắc hoá của đại Boss cự nhiên tăng 5 điểm."
Nam Tầm:" Tăng lúc nào."
Tiểu Bát:" Ngay vừa nãy."
Nam Tầm:" Bệnh tâm thần, ta đây chẳng phải làm theo ý hắn sao, vì cái lông gì giá trị hắc hoá lại tăng chứ?"
Tiểu Bát:" Tâm tư của biến thái tốt nhất ngươi đừng đoán, ngươi đoán cũng đoán không ra đâu."
Nam Tầm:" Ca ta mới không phải biến thái, hắn đối với ta rất tốt. Hắn tự mình đón ta ra tù, Trình gia cũng bị hắn làm cho táng gia bại sản, đã giúp ta báo đại thù, ca ta thực sự rất tốt."
Tiểu Bát ha hả một tiếng:" Là ngươi nói hắn bệnh tâm thần trước."
Nam Tầm:" ....."
Nam Tầm đi tắm nước ấm, tạo thành hiện trượng bản thân như vừa vận động kịch liệt xong, sau đó rời khỏi quán bar, tự bắt xe trở về.
Không khí bên trong biệt thự rất im ắng, Diêm Mạn kéo Nam Tầm sang một góc, hỏi khẽ:" Anh trai em sau khi trở về cả người liền toát ra hơi thở cực kỳ khủng bố, đến cả người hầu cũng không dám nói chuyện, sợ chọc phải anh ấy sẽ xong đời. Tiểu Bạch, không phải anh cùng anh ấy đi ra ngoài sao, anh có biết ai chọc anh ấy không?"
Vẻ mặt Nam Tầm đơ ra, tâm tình Diêm La không tốt sao? Thời điểm hắn rời đi không phải tâm tình vẫn rất ổn sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net