Chương 177: Nằm vùng, Nhị ca Quý Hà.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 177: Nằm vùng, Nhị ca Quý Hà.

Nam Tầm lắc đầu:" Anh không biết, ban ngày tâm tình anh ấy rõ ràng vẫn còn rất tốt, anh ấy đâu, trong thư phòng sao?"
" Không phải, anh ấy vừa mới trở về, đang ở trong phòng tắm."
Nam Tầm chạy đến cửa phòng tắm tầng hai, xuyên qua tấm cửa kính mờ ảo, mơ hồ có thể nhìn rõ dáng người, cô nhẹ nhàng gõ hai cái, lớn tiếng nói:" Ca, là em, em đã về!"
Tiếng nước bên trong đột nhiên im bặt, bên trong truyền đến thanh âm trầm thấp lạnh nhạt của Diêm La:" Ừ, đã biết, đi nghỉ ngơi đi."
Nghe được tiếng bước chân ngoài cửa dần đi xa, Diêm La một lần nữa mở vòi hoa sen lên.
Hắn ngẩng đầu, tuỳ ý để dòng nước xối thẳng lên mặt, giống như muốn dùng dòng nước rửa sạch đầu óc của mình, rửa sạch những cảm xúc làm hắn bực bội kia. Nước theo khuôn mặt chảy ào ào xuống, cơ bắp rắn chắc vừa rồi còn căng thẳng bây giờ đã được buông lỏng, đôi mắt nhắm chặt đột nhiên mở ra, nhìn theo phương hướng cửa phòng tắm, ánh mắt âm u mà thâm thuý.
Ngày hôm sau Diêm La rất bình tĩnh mà dặn dò Nam Tầm phải chú ý thân thể, không cần chơi đến quá mức, sau đó liền không nói gì, hắn vẫn giống trước kia cưng chiều Nam Tầm, độ sủng chỉ hơn chứ không kém.
Qua thời gian nửa tháng, Diêm La cũng đem Quý Hà từ trong ngục giam cứu ra, chỉ là Diêm La không tự mình đi đón người mà phái đàn em đi qua.
Thời điểm đón gió tẩy trần, mấy vị đại ca chủ lực lần trước cũng không đi hết, chỉ có hai ba người đi. Diêm La cũng coi như hào phóng, trực tiếp chuyển một cái sòng bạc cho Quý Hà.
Bởi vì suy xét đến lời của Nam Tầm, Diêm La trực tiếp truyền lời bảo giám đốc tiếp Quý Hà như khách quý, cho hắn tối hôm nay tuỳ tiện phóng đãng một hôm, ngày sau đi tiếp thu sòng bạc cũng được.
" Ca, anh vì sao không cho em cùng đi đón gió tẩy trần cho Nhị ca a?" Nam Tầm hỏi.
Mày Diêm La hơi nhăn:" Anh sợ cậu lại uống say."
Không đợi nhóc con này buông lợi oán giận, Diêm La đã dời đi đề tài:" Nha đầu Mạn Mạn đâu rồi?"
Nam Tầm quả nhiên không tiếp tục hỏi, trả lời:" Hôm nay cuối tuần không phải đi học, em ấy ra ngoài tìm bạn bè chơi rồi."
" Tiểu Bạch, cậu có muốn học tiếp đại học không?" Ánh mắt Diêm La khẽ đổi, đột nhiên hỏi.
Nam Tầm ngẩn người nhìn hắn trong chốc lát, lắc đầu:" Hồ sơ đã bị đánh dấu, em không muốn bị ánh mắt người khác soi mói, em muốn đi theo anh làm việc."
Diêm La sờ sờ đầu cô, cũng không tiếp tục khuyên nhủ.
Từ hôm đó trở đi, Diêm La đi chỗ nào cũng đều mang theo Nam Tầm, hai người như hình với bóng.
Trong một năm, thủ hạ lớn bé, anh em trong ngoài đều biết Diêm La có bao nhiêu chiều chuộng vị đệ đệ Tô Mặc Bạch này, cái này quả thực sủng ngang sủng tiểu tình nhân, bất quá mọi người cũng đều rõ ràng, Diêm La là người luôn cấm dục, không thích đàn ông.
Nam Tầm lăn qua lăn lại trên giường, cao hứng hỏi Tiểu Bát:" Giá trị ác niệm nhiều hay ít."
Tiểu Bát:" 70"
" A, mới 70 sao, cứ đà này, ba năm sau cũng chưa diệt sạch giá trị ác niệm nha."
Tiểu Bát:" Thế gia mới nói tình cảm huynh đệ căn bản không dùng được mị."
Nam Tầm lập tức phản bác:" Sao ngươi mãi không thông vậy, Diêm La là thuộc trường phái cấm dục, hắn căn bản không gần nữ sắc, tình thân đối với hắn mới là quan trọng nhất, ta hiện tại chính là em trai độc nhất vô nhị của hắn nha."
Tiểu Bát nghe được lời này, không khỏi thở dài:" Ngươi biết gia lúc đầu định cho ngươi xuyên vào cơ thể ai không?"
Nam Tầm buột miệng nói luôn:" Diêm Mạn ."
Tiểu Bát kinh ngạc không thôi:" Này, sao ngươi loai đoán được?"
Hai mắt Nam Tầm trợn trắng:" Chuyện này không phải quá rõ ràng sao, Mạn Mạn không phải em gái ruột của hắn, nhưng cùng hắn sống nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy, cảm tình thật không thể coi thường. Ngươi có phải muốn cho ta xuyên vào Diêm Mạn, sau đó lại làm tình thân biến chất thành tình yêu tới độ hoá hắn."
Tiểu Bát lẩm bẩm:" Đúng vậy, thân phận hoàn mỹ cơ nào a, còn nhớ ba ba Lệ Sâm của ngươi không, thế giới kia là con gái hắn hắn vẫn có thể chấp nhận ngươi, hiện tại chẳng qua chỉ là em gái, bằng khả năng của ngươi, đại Boss khẳng định sẽ thích ngươi, haizzz, hiện tại tất cả đều đã muộn."
Nam Tầm không biết nhớ tới cái gì, con ngươi hơi rũ, mấp máy miệng, nói:" Tiểu Bát, vậy ngươi có biết, sau khi ta chết Lê Sâm sẽ thế nào không?"
Tiểu Bát a một tiếng:" Cái này ta nào biết, ta là cùng ngươi rời đi nha, dù sao sau khi giá trị ác niệm biến thành 0 thì hắn sẽ không phải chết, ta nghĩ hắn hẳn sẽ vì ngươi mà đi báo thù, sau đó một thời gian sẽ được một đoá hoa giải ngữ, an ủi con tim đau lòng của hắn, cuối cùng hạnh phúc mỹ mãn mà sống ở bên nhau."
Nam Tầm:"...... Ngươi có thể câm miệng."
Tiểu Bát:"......."
Là ngươi bảo gia nói nha.
" Từ từ!" Nam Tầm đột nhiên nhớ tới cái gì, thần sắc đột nhiên biến đổi:" Ngươi từng nói Diêm Mạn sẽ bị chết thảm, chuyện xảy ra khi nào."
Tiểu Bát bấm tay tính toán:" Còn sớm, ít nhất phải hai năm sau, bất quá, do hiệu ứng bươm bướm, từ sau khi ngươi xuyên thành Tô Mặc Bạch, thế giới nguyên bản đã bắt đầu xô lệch đi chút ít, ta không cam đoan nhất định là hai năm sau."
Nam Tầm vội vàng hỏi nó Diêm Mạn chết như thế nào.
Tiểu Bát thút thít nói:" Ngươi không biết đâu, thực sự rất thảm a, cô bé yêu một người đàn ông, anh trai cô bé không đồng ý, dưới sự tức giận cô bé liền bỏ nhà ra đi, kết quả nửa đường gặp phải kẻ thù của đại Boss, trước đó bị kẻ thù làm cái gì lại cái gì kia, cuối cùng bị chặt làm đôi đưa cho Diêm La Vương, hu hu hu, quả thực quá tàn nhẫn, ta thực sự không tiếp tục nói được nữa..."
Nam Tầm bị doạ toát hết mồ hôi lạnh, Diêm Mạn là cô bé rất tốt, cô tuyệt đối không thể để cô bé xảy ra chuyện!"
" Người đàn ông Diêm Mạn yêu là ai?" Nam Tầm vội hỏi.
Tiểu Bát " di" một tiếng:" Ngươi không biết sao, các ngươi còn cùng nhau đi gặp hắn ta nha, còn gặp rất nhiều lần, ai da, đáng nhẽ gia không định nói, nhưng hiện tại vẫn nên nhắc nhở ngươi một câu, người đàn ông kia thế nhưng lại là khí vận tử của thế giới này, bất quá mỗi cái thế giới khí vận tử đều không giống nhau, có người thuận buồm xuôi gió, cũng có người số mệnh nhiều chông gai, nhiều lần trắc trở mới có thể tu thành chín quả, Quý Hà chính là thuộc vế phía sau."
" Thật mẹ nó."
Nam Tầm bùm một tiếng lăn từ trên giường xuống đất:" Tiểu Bát, ngươi vừa nói ai? Mẹ nó là ai ai ai ai cơ?"
Tiểu Bát nghiêm trang nói:" Quý Hà, Nhị ca ngươi đó."
Nam Tầm đầu óc trỗng rỗng mất một giây, có thứ gì đó ầm ầm đổ xuống, như sét đánh giữa trời quang, chín đạo thần lôi, đánh đến cô ngoài khét trong sống.
Mắt cô thẫn thờ nhìn khoảng không, một khắc này, trong đầu Nam Tầm có rất nhiều sự việc bắt đầu xâu chuỗi lại với nhau.
Tiểu Bát khụ một tiếng, tiếp tục nói:" Vẫn luôn không muốn nói cho ngươi, là sợ người sau khi biết được bí mật kinh thiên động địa này liền muốn tiết lộ nó, một khi ngươi tiết lộ bí mật này , quỹ đạo liền thay đổi quá nhiều, Quý Hà rất có thể sẽ bị ngươi làm chết, một khi người bị ngươi làm chết, ha ha, tiểu thân ái, ta với ngươi đều chơi xong."
Mặt mày Nam Tầm bỗng dưng lạnh hẳn xuống:" Vậy để ta đoán xem, bí mật kinh thiên động địa này có phải chính là...... Quý Hà là cảnh sát nằm vùng?"
Tiểu Bát không khỏi than thở:" Không nên thông minh vào thời điểm không cần thông minh như vậy."
Nam Tầm đỡ trán, hít một hơi thật sâu, làm như không tin lẩm bẩm nói:" Quý Hà như thế nào có thể là cảnh sát nằm vùng?  Hẵn rõ ràng ở trên đường lăn lộn nhiều năm như vậy, hắn vào tù còn trước cả ca ta."
Nam Tầm thật sự không nghĩ đến, rốt cuộc là mang niềm tin kiên định như thế nào mới có thể khiến một người ẩn núp ở địa phương như vậy tận 6 năm?
Quý Hà đánh nhau, chơi gái, đánh bạc, mọi thứ đều làm, ở trong ngục giam còn mẹ nó chơi cả đàn ông, loại người như này mẹ nó cũng làm cảnh sát được sao? Nếu không phải Tiểu Bát nhắc nhở, Nam Tầm có nằm mơ cũng không nghĩ đến Quý Hà sẽ là cảnh sát !!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net