Chương 178: Tiểu Bạch, cậu không giống người khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 178: Tiểu Bạch, cậu không giống người khác.

Tiểu Bát hiếm có được một tia bội phục người khác:" Cho nên nói Quý Hà sống thực không dễ dàng nha, 22 tuổi tốt nghiệp trường cảnh sát liền bị điều đi nằm vùng, vì để tạo ra một lý lịch sơ lược đáng tin cậy, hắn từ tầng thấp nhất của đám lưu manh đánh lên, dựa vào bản lĩnh của bản thân trở thành kim bài tay đấm trên đường như ngày hôm nay, lúc trước không phải cảnh sát cũng phá được mấy hang ổ buôn bán thuốc phiện sao, bên trong đều có bút tích của hắn. Hơn nữa, để tránh nghi ngờ, hắn thực sự cái gì cũng làm, chậc chậc."
Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp mẹ kiếp! Nam Tầm vẫn là muốn mắng chửi người.
Nam Tầm đi đi lại lại trong phòng hai vòng rồi đột nhiên mở cửa xông ra ngoài.
Tiểu Bát " ngao" một tiếng kêu to:" Thân ái ngươi tuyệt đối không được xúc động a a a, ngươi không được vạch trần Quý Hà, thật sự không được, Diêm La vương đối với người phản bội căm thù đến tận xương tuỷ, lại càng đừng nói đến Quý Hà không chỉ phản bội Diêm La mà còn là cảnh sát nằm vùng, đại Boss sẽ giết chết hắn, thật sự sẽ giết chết hắn đó."
" Ngươi ồn ào quá đó, ta chỉ xuống lầu tìm Diêm Mạn, bây giờ thời thời khắc khắc ta phải nhìn chằm chằm cô bé."
Tiểu Bát thở dài nhẹ nhõm một hơi, nó sợ Nam Tầm xúc động thì cái gì cũng đều nói, đến lúc đó khí vận tử mà chết, ha hả, game over.
Một năm này, Quý Hà thể hiện rất xuất sắc, Diêm La ngày càng cho hắn quản lý nhiều địa bàn, cái này biểu thị cái gì, chính là biểu thị hắn sẽ có cơ hội tiếp xúc với càng nhiều nhân vật chủ chốt.
Càng nghĩ Nam Tầm càng kinh hồn bạt vía, nếu thật sự Diêm La muốn cho Quý Hà gia nhập đầu não trung tâm, vậy ca cô liền đi tong.
Lại không thể trực tiếp vạch trần thân phận nằm vùng của Quý Hà, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn đại Boss xảy ra chuyện, Nam Tầm chỉ có thể tự mình nghĩ cách.
Kết quả Nam Tầm vừa xuống lầu liền nghe được âm thanh cãi nhau kịch liệt.
" Anh, em chính là thích anh ấy, em nhất định phải cùng anh ấy ở bên nhau." Diêm Mạn rống to.
" Anh nói rồi, không được, tuyệt đối không được." Thanh âm lãnh đạm của Diêm La vang lên.
" Vì sao không được, anh ấy không phải là huynh đệ kết bái của anh sao? Tại sao em không thể thích anh ấy?"
" Bởi vì, cậu ta không thích hợp."
Diêm Mạn gấp đến nỗi hét lên:" Nhưng em đã là người của anh ấy! Trong bụng đã có con của anh ấy!"
Giọng nói Diêm La càng thêm lạnh lẽo:" Vậy xoá sạch nó."
Diêm Mạn khó có thể tin trừng mắt nhìn hắn:" Anh, anh thật quá đáng, ô ô......"
Sau đó, Nam Tầm mới đi được một nửa cầu thang liền nhìn thấy Diêm Mạn đôi mắt đỏ ửng chạy đi, nhìn cũng chưa nhìn cô lấy một cái, rầm một tiếng đem cửa phòng mình đóng lại.
Thanh âm kia to đến nỗi hai lỗ tay cô cũng tê dại.
Thân thể Nam Tầm run run một cái:" Tiểu Bát, ta có một dự cảm không tốt."
Tiểu Bát lập tức kêu to:" Mẹ nó đây chính là trường hợp bi thảm kia đó, ngày tiểu nha đầu này xảy ra chuyện chính là sau khi cãi nhau với anh trai cô bé, sau đó ngày hôm sau liền bỏ nhà ra đi."
Trái tim Nam Tầm kinh hoàng nhảy lên:" Tiểu Bát, giao cho ngươi một nhiệm vụ gian khổ."
Tiểu Bát:" Ngươi nói xem!"
Nam Tầm:" Đêm nay ngươi tuyệt đối đừng ngủ, giúp ta nhìn chằm chằm Diêm Mạn, nếu cô bé rời đi thì lập tức báo cho ta."
Tiểu Bát: "......"
" Tiểu Bát, trong bụng Diêm Mạn thực sự mang cốt nhục của Quý Hà?" Nam Tầm lại hỏi.
" Quả thực là có chuyện lên giường, nhưng lúc đó Quý Hà còn không biết cô ấy là em gái đại Boss, còn mang thai là giả, Diêm Mạn là muốn lừa anh trai cô ấy, nhưng anh trai cô ấy lại không biết, cho nên sau khi Diêm Mạn xảy ra chuyện, đại Boss rất hận Quý Hà."
Lúc này Diêm La chỉ là vẻ mặt lạnh nhạt mà ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn tờ báo trong tay cả buổi tối. Diêm La là người hiếm khi tức giận, nhưng một khi hắn đã tức giận thì thực sự rất khủng bố, không thấy máu không bỏ qua.
Nam Tầm như bóng ma đi đến phía sau Diêm La, sau đó đấm vai cho hắn.
" Ca, anh đừng tức giận với Mạn Mạn."
Diêm La đặt tờ báo trong tay xuống, vỗ vỗ sô pha bên cạnh mình, " Tiểu Bạch, lại đây cùng anh nói chuyện một lát."
Nam Tầm ngoan ngoãn vâng một tiếng rồi chạy ra ngồi cạnh hắn.
" Tiểu Bạch, có phải cậu cũng cảm thấy ta thực quá phận.?" Diêm La hơi hơi cúi đầu nhìn cô, ánh mắt hắn thật bình tĩnh, thoạt hình cũng không có mấy tia tức giận, một màn vừa rồi giống như Diêm Mạn một mình vô cớ gây sự vậy.
Nam Tầm lắc đầu:" Tuy rằng không biết vì sao ca ngăn cản Diêm Mạn cùng Nhị ca ở bên nhau, nhưng quyết định của anh khẳng định có lý do, Mạn Mạn còn nhỏ, đợi nó lớn lên rồi hẳn sẽ hiểu được nỗi lòng của anh."
Diêm La nghe thấy lời này, không có lại dùng tay huỷ hoại kiểu tóc của Nam Tầm, mà là duỗi tay nhéo nhéo mũi cô, môi mỏng nhếch lên:" Tiểu Bạch vẫn luôn khiến người khác yêu thích như vậy."
" Ca, vậy tại sao anh không cho Mạn Mạn cùng Nhị ca ở nên nhau?" Nam Tầm thử thăm dò hỏi, đại Boss căn bản không biết thân phận nằm vùng của Quý Hà, cho nên cô thật sự tò mò, rốt cuộc là vì sao.
Kỳ thật Nam Tầm đã có suy đoán, Diêm La mười hai mười ba tuổi đã bắt đầu ở trên đường tung hoành, lên trời xuống bể chuyện gì cũng đã trải qua, tuy rằng hiện tại Quý Hà tiếp quản không ít sản nghiệp ngầm, tuy nhiên trong mắt Diêm La, đây vẫn là những ngành có nguy hiểm rất lớn, hắn lại yêu thương Mạn Mạn như vậy, khẳng định muốn cô bé sau này sống một cuộc sống bình bình an an, mà không phải đi theo một người chồng lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng.
Diêm La không có trả lời câu hỏi của Nam Tầm, nhích người lại gần cô, cánh tay theo thói quen dừng lại trên vai Nam Tầm.
Sau đó , hắn tựa hồ lạc vào hồi ức, đôi mắt hơi hơi mơ màng:" Tiểu Bạch, cậu biết năm đó anh vì cái gì nhận nuôi Diêm Mạn không?"
Nam Tầm:" Bởi vì Mạn Mạn cũng là cô nhi? Bởi vì cô bé lớn lên đáng yêu?"
Khoé miệng Diêm La hơi hơi nhếch lên, " Cô nhi lớn lên đáng yêu có rất nhiều, Tiểu Bạch, ta giống như loại người dễ dàng đồng tình với tình cảnh của người khác lắm sao?"
Nam Tầm lắc đầu. Thật không phải.
" Lúc ấy anh là một người kiêu ngạo, thích một mình tung hoành, nhưng sau lại cảm thấy cô đơn rất không thú vị, cho nên thuận tiện nhận nuôi một đứa bé chơi, sau lại cảm thấy nuôi dưỡng trẻ con cũng không đến nỗi tệ, vì thế vẫn luôn nuôi dưỡng đến hiện tại. Tiểu Bạch, Diêm Mạn đứa bé này căn bản không có quyền nói không, hiểu chứ?"
Nam Tầm "......"
Yên lặng nuốt nước miếng.
Ngươi mẹ nó tưởng mình đang nuôi sủng vật thật sao, liền tính là sủng vật, thì nó cũng có quyền chọn lựa chọn đối tượng giao phối được chứ , đại Boss ngươi thực sự không cần quản quá nhiều nha!
Tiểu Bát đột nhiên khụ một tiếng:" Gia hoài nghi đại Boss thực sự nghĩ như vậy."
Nam Tầm:" Ngươi không phải từng nói, ở thế giới nguyên bản khi Diêm Mạn xảy ra chuyện, đại Boss thực sự rất thương tâm sao?"
Tiểu Bát:" Dưỡng sủng vật cũng có thể sinh ra cảm tình lắm chứ, ngươi nói xem, nếu như con mèo con ngươi vẫn hay nuôi đột nhiên bị người khác giết chết, ngươi có thể không tức giận sao? Nếu hắn thật sự đau lòng vì Diêm Mạn, giá trị ác niệm như thế nào liền lập tức biến thành 100, ha hả."
Hai từ cuối cùng tràn đầy oán niệm.
Nam Tầm:"....."
" Ca" Nam Tầm đột nhiên gọi đại Boss một tiếng.
Đại Boss cực kì thích xoa đầu Nam Tầm:" Hử?"
" Ca, anh cùng Mạn Mạn chung sống nhiều năm như vậy, anh đều có thể như như vậy.... em cùng anh mới nhận thức nhau được một năm, em có phải hay không......" Nam Tầm nói đến đây thì rũ đầu xuống.
" Tiểu Bạch, cậu cùng người khác không giống nhau, cậu là em trai yêu quý nhất của ta."
" Em không tin." Nam Tầm hất văng tay hắn, vèo một cái chạy lên lầu.
Diêm La nhìn bàn tay trống vắng của mình, ánh mắt hơi hơi trầm xuống.
Tiểu Bạch, câu đương nhiên cùng người khác không giống nhau, sao có thể giống được!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net