Chương 180: Dọa người, quá ôn nhu rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 180: Dọa người, quá ôn nhu rồi.

Lão đại người đầy hình xăm kia đột nhiên cười ha ha, một bộ dạng hoàn toàn không sợ chết, hướng tay đấm cầm súng cách đó không xa rống to:" Nổ súng đi, ngươi cứ bắn đi! Tiếng súng liên tiếp như vậy thực mau sẽ dẫn cảnh sát đến, đến lúc đó ai cũng đừng nghĩ rời đi."
Khẩu súng nhỏ trên tay hai người tổng cộng có mười sáu viên đạn, nơi này có gần bốn mươi người, vừa rồi đã bắn tám viên.
Cứ giằng co như vậy cũng không phải cách giải quyết, nhưng nếu cứ xông lên đánh bừa cũng không có phần thắng, đối phương có gần bốn mươi người, tất cả đều cầm mã tấu, hai tay đấm kia dù có lợi hại đến đâu thì tay không đánh nhau nhiều nhất cũng chỉ có thể lấy một địch năm, căn bản không có khả năng lấy một địch mười.
Lúc này, Nam Tầm đột nhiên hét lớn một tiếng: "Nổ súng!" Sau đó lao nhanh tới đám người trước mặt.
Dù đám người chặn đường phía trước có giơ mã tấu ngăn cản, cô cũng không do dự chút nào, hoàn toàn tin tưởng sự chuyên nghiệp của hai tay đấm kia.
Bằng bằng bằng, liên tiếp vang lên vài tiếng súng to, vòng vây phía trước Nam Tầm lập tức bị phá ra một chỗ hổng, cô trực tiếp đạp lên đống thi thể kia, bay nhanh ra khỏi vòng vây.
Cách làm của Nam Tầm thực sự chọc giận đám người Thanh Hổ Bang, bọn chúng hét lớn lao đến muốn bao vây Nam Tầm lại, thề muốn đem đám người này băm thây vạn đoạn!
Đạn đã dùng hết, Nam Tầm dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời mình mà chạy trốn, một tay đấm đã lái xe lại đây, một tay đấm khác yểm hộ Nam Tầm rút lui.
Nhưng mà, mắt thấy đám người Nam Tầm chuẩn bị bước lên xe, đám người Thanh Hổ Bang phía sau như đột nhiên nổi điên, toàn bộ đem mã tấu trong tay ném về bên này.
Dưới bầu trời nổi lên cơn mưa mã tấu, hai mắt Nam Tầm bỗng dưng trợn lớn, trơ mắt nhìn vô số lưỡi dao sắc bén bay về phía mình, căn bản không có chỗ tránh.
Một tay đấm không chút do dự che phía sau người Nam Tầm, một tay đem cô đẩy lên xe, mà chính hắn lại nhận vô số lưỡi đao, đao của tên lão đại người đầy hình xăm kia trực tiếp cắm phía sau lưng hắn, một kích trí mạng.
Hắn đã không thể lên xe, cứ như vậy ngã xuống cách cửa xe một đoạn.
Nam Tầm tận mắt nhìn thấy hắn ngã xuống, hai mắt đỏ lên, lại không quên tiếp tục ra lệnh cho người còn lại : "Đi mau! Thù này ngày sau tất báo!"
Tay đấm còn lại nhìn chằm chằm chỗ huynh đệ của mình vừa ngã xuống, quyết đoán mà lái xe rời đi.
Mặt Nam Tầm không cảm xúc mà nhìn phía trước.
Tiểu Bát có chút lo lắng nói: "Chân của ngươi bị thương."
Nam Tầm lạnh lùng thốt: " Không chết được."
Đùi phải của cô khẽ run lên , dù vừa rồi có người nọ yểm trợ, trên đùi cô vẫn bị lưỡi dao chém trúng, lúc này máu tươi theo miệng vết thương chảy dọc xuống đùi, mới một lát đã thấm ướt toàn bộ ống quần.
Hai người vốn tưởng rằng đã an toàn, nào ngờ phía sau đột nhiên xuất hiện có một chiếc xe taxi lớn, nhằm xe bọn họ hung hăng đâm thật mạnh.
Đầu Nam Tầm va vào vật gì đó rất cứng, cứ như vậy ngất đi, trong lúc mơ mơ màng màng cô nghe được tiếng kêu quỷ khóc thần sầu của Tiểu Bát.....
Thời điểm tỉnh lại, Nam Tầm đã về tới biệt thự của Diêm La, đầu của cô đã được băng bó qua, đùi phải cũng bị bao thành cái bánh chưng.
Mép giường có người đang ngồi, nói đúng hơn đang nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt kia âm u, thâm thuý khó có thể nhìn thấu hắn đang nghĩ gì, chờ Nam Tầm nhìn qua, người nọ sửng sốt, âm u trong đáy mắt liền biến mất không còn dấu vết, như là thở phào nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt một lần nữa lại trở nên nhu hoà: "Tiểu Bạch, cậu rốt cuộc cũng tỉnh rồi."
Nam Tầm được Diêm La đỡ ngồi dậy: "Ca, Mạn Mạn cùng vị đại ca kia vẫn tốt chứ?"
Nghe được hai chữ Mạn Mạn, vẻ mặt Diêm La phút chốc trở nên dữ tợn, hắn cười cười sờ đầu Nam Tầm: "Không có việc gì, tất cả vẫn còn sống. Tiểu Bạch, hiện tại đã đói bụng chưa?"
Nam Tầm liếm cánh môi khô khốc của mình, gật gật đầu : "Em muốn ăn cháo."
Diêm La cưng chiều mà nhéo nhéo mũi cô: "Đã làm xong, đợi hâm nóng là có thể ăn."
Diêm La hướng cửa phân phó một tiếng, người hầu lập tức bưng cháo tới.
Nam Tầm thấy Diêm La tự mình nhận lấy cháo muốn tự tay đút cho cô thì sợ đến mức xả người thẳng đờ, tuy biết anh cô bình thường cũng có lúc ôn nhu, nhưng hôm nay lại ôn nhu quá mức nha!
Nam Tầm nơm nớp lo sợ mà ăn hết một bát cháo, ngáp một cái to: "Ca, em mệt mỏi, muốn ngủ một lát."
Diêm La thay Nam Tầm chỉnh mép chăn, ôn nhu nói: "Tiểu Bạch nghỉ ngơi cho tốt, vừa lúc ta cũng có việc phải xử lý."
Lúc xoay người lại, Diêm La trở lại vẻ mặt âm u thâm trầm, cũng may Nam Tầm không thấy được, bằng không nhất định sẽ bị dáng vẻ của hắn hù chết.
Diêm La vừa đi, Tiểu Bát liền oa oa oa mà khóc lên: "Thật nguy hiểm a , người ngày hôm qua xém chút nữa đã chết thẳng cẳng."
"Ngày hôm qua? Ta đã hôn mê một ngày?" Nam Tầm kinh ngạc.
" Đúng vậy, ngày hôm qua xe ngươi bị người Thanh Hổ Bang đâm vào đuôi, ngươi trực tiếp ngất đi, may mà vị đại ca tay đấm kia phản ứng mau, lấy tay bảo vệ đầu,sau đó hắn liền vội vàng tăng tốc , đuôi xe còn toé ra lửa, mắt thấy xe sắp hỏng thì cuối cùng Diêm La Vương đã dẫn người đến rồi, gặp người liền giết, đôi mắt đều hoá đỏ, ngươi chưa thấy được bộ dáng giết người của hắn đâu, không kém Diêm La Vương thật là bao, gia hoài nghi bản thân thấy được Tu La tràng*."
*Tu la tràng: vực sâu địa ngục.
Năng lực bổ não của Nam Tầm rất cường đại , lúc này nghe Tiểu Bát miêu tả như vậy, tức khắc liền tưởng tượng ra các loại hình ảnh tàn bạo, không khỏi rùng mình một cái.
Tiểu Bát thấp giọng bổ sung một câu: "Đại boss còn không ăn không uống mà chăm sóc ngươi suốt một ngày."
Nam Tầm ngẩn người, không khỏi nhìn về phía cửa ra vào, mặt mày không khỏi xuất hiện một tia mềm mại.
"A, đúng rồi, giá trị hắc hóa của đại bos lại tăng thêm 15 điểm, biến thành 80."
Nam Tầm:"....."
.

Diêm Mạn rúc ở một góc trong phòng khách, đôi mắt sưng đỏ, cô gắt gao ôm lấy cơ thể đang phát run của mình, nhịn rất lâu mới không tiếp tục khóc thành tiếng.
Ngày hôm qua cô tỉnh lại khi xe đang xóc nảy kịch liệt, cô thấy được Tô Mặc Bạch ngồi hàng trước, một thân đầy máu, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, giống như là đã chết.
Diêm Manh hô hấp cứng lại, cô nhìn thấy đám lưu manh Thanh Hổ Bang đuổi phía sau, còn có A Hắc bị thương đang lái xe, suy nghĩ cẩn thận một hồi, cô làm sao còn không rõ ràng, cô nhịn không được khóc lớn ra tiếng, không dám nhìn bộ dạng như sắp chết của Tô Mặc Bạch.
Cuộc tẩu thoát hãi hùng khiếp vía phảng phất như trải qua thật lâu thật lâu, mãi đến khi anh trai cô tự mình dẫn người đuổi tới.
Cô sợ hãi lao xuống xe chạy về phía anh trai mình, muốn tìm kiếm an ủi, nào ngờ anh ấy trực tiếp đẩy đem cô đẩy ngã trên mặt đất, bước nhanh đến ôm lấy Tô Mặc Bạch ở tay lái phụ.
Sau đó thấy được bộ dạng chỉ còn hơi thở thoi thóp của Tô Mặc Bạch, anh cô điên rồi, là thật sự điên rồi.
Cô chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ điên cuồng như vậy của Diêm La, dù trước kia từ trong miệng người khác nghe được vô số câu chuyện làm người khác sợ hãi của anh ấy, nhưng tất cả đều không giống ngày hôm qua, thực sự quá đáng sợ.
Thi thể chất đầy đất, bị mã tấu chém đến máu thịt trộn lẫn, những tên hung đồ trên xe taxi và trong nhà xưởng đều bị hắn giết sạch không còn một người.
Nhóm tay đấm đi theo không một ai dám lên trước, bộ dạng của Diêm La Vương rõ ràng là giết người đến điên rồi, khó bảo đảm hắn sẽ không chém tới người phe mình.
Diêm Mạn đã quên bản thân như thế nào trở về nhà, cô không dám liếc mắt nhìn anh cô một cái, cô sợ hãi.
Kia thật sự là anh trai cô sao? Thật là đáng sợ.
.
Công tử: Chương 180 như đã hứa. Chúc cả nhà năm mới vui vẻ ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net