Chương 3: Khi dễ cô đến khóc (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cá Muối
__________

"Điềm Điềm nhà anh bị khi dễ đến khóc." Ngón tay Độ Tây ở trong huyệt khẩu lầy lội của Ôn Điềm ngoéo một cái, khẽ hôn lên khóe môi cô, "Ông xã yêu em."

Dứt lời, ngón tay thong thả đẩy vào huyệt khẩu ướt át, dần dần hãm sâu, cuối cùng cả ngón tay đều bị Ôn Điềm ngậm trong cơ thể.

Cô rên rỉ, hai chân theo bản năng khép lại, mị thịt non mềm mấp máy, một tầng lại một tầng bao lấy ngón tay Độ Tây.

Khít chặt, ướt át lại nóng bỏng.

Cổ họng Độ Tây đột nhiên run rẩy, chóp mũi thở ra hơi thở nóng rực: "Ngoan, mở chân ra."

Đôi mắt u ám của anh nhìn chăm chú Ôn Điềm: "Để anh thao em."

Thân thể Ôn Điềm run rẩy, gần như là khóc lóc mà mở ra chân.

Ô ô.

Ông xã quá man, khác biệt hoàn toàn với sự văn nhã khiêm tốn khi ở dưới giường, nhưng Ôn Điềm lại yêu đến không chịu nổi.

Trong mắt hàm chứa nước mắt, đem hai chân của mình mở rộng ra.

Một tay Độ Tây chống ở bên cạnh đầu cô, eo thon chắc hơi cong, hai ngón tay cắm vào tiểu huyệt chặt chẽ mà đâm thọc, tốc độ không phải rất nhanh, nhưng mỗi một lần ra vào đều có thể chuẩn xác chạm đến điểm mẫn cảm của cô.

Ánh mắt Ôn Điềm càn thêm ướt át, rên rỉ một tiếng so với một tiếng càng thêm yêu kiều: "Ông xã ~ a ~ rất thích ~"

Ngón tay dính đầy dâm thủy sền sệt, ra vào đặc biệt mượt mà, nhưng Độ Tây vẫn bị cô kẹp đến trán đầy mồ hôi.

Anh đem hai ngón tay đâm thật sâu vào trong cơ thể cô, hơi thở gấp gáp: "Anh gặp bảo bảo." Cái trán anh dán lên trán cô, giọng nói nặng nề, "Bảo bảo hỏi ba ba đang làm cái gì, em nói xem, anh có nên nói cho con biết, ba ba đang thao mẹ hay không. "

Ôn Điềm vội vàng lên tiếng: "Đừng ~"

Cái này quá thẹn thùng.

Tuy rằng bảo bảo nghe không hiểu anh nói cái gì, nhưng Ôn Điềm vẫn bị lời anh vừa nói ra làm cho cả người ửng hồng, đôi mắt nhắm chặt lại.

Hai tay đang bắt lấy cánh tay Độ Tây cũng nắm thật chặt, bộ ngực cao ngất cùng cái bụng phồng lên, một trên một dưới dồn dập phập phồng.

Độ Tây thấy cô xấu hổ đến không dám nhìn mình, trong lòng giống như bị lông chim quét qua một cái, có chút ngứa ngáy.

Ngón tay đang di chuyển trong tiểu huyệt Ôn Điềm dừng lại, anh dùng ngón cái đè lên âm đế hồng hồng mềm mại đang ngoi đầu lên, xoa vòng quanh.

"Có cho ông xã hôn không?" Anh khẽ cắn chóp mũi cô.

Mảnh khăn trải giường dưới mông Ôn Điềm đã ướt đẫm, được anh xoa nắn, cảm giác sung sướng trong thân thể chất chồng, sắp lên đỉnh.

Đầu óc cô trống rỗng, chỉ trả lời theo bản năng.

Ngón cái của Độ Tây ấn lấy âm đế xoa nắn lại đột nhiên dời đi, hai ngón tay chôn trong huyệt của cô lại lần nữa di chuyển.

"Hôn tiểu âm hộ của Điềm Điềm." vừa nói, anh vừa ngậm lấy môi dưới của Ôn Điềm, "Cắn tiểu ngọc châu của Điềm Điềm."

Dưới sự công kích bằng ngôn ngữ cùng ngón tay của anh, Ôn Điềm khóc lóc phun nước.

Vào lúc này, trên con đường lớn cách xa phòng ngủ của hai người, một chiếc siêu xe phiên bản giới hạn đang chạy như bay.

Diệp Lan Đình dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở to mắt, nói với tài xế đằng trước: "Tôi đi một chuyến, không cần chờ tôi."

Dứt lời, thân hình anh đã biến mất trong xe.

Chỉ trong nháy mắt, anh xuất hiện bên trong một căn phòng ngủ.

Còn chưa kịp đánh giá hoàn cảnh xung quanh, Diệp Lan Đình đã bị một âm thanh kiều mị mềm mại hấp dẫn lực chú ý.

"Ông xã ~ đừng đâm nơi này của Điềm Điềm ~ ân!"

Trên giường lớn, Ôn Điềm nằm thẳng, hai chân cong lên bị bàn tay to lớn của người đàn ông nắm lấy, chân tách ra hai bên.

Cự vật nóng bỏng chôn sâu trong cơ thể cô, quy đầu thô to thân mật dán lên hoa tâm.

Độ Tây động thân đâm về phía trước, ánh mắt nhìn nơi giao hợp của hai người.

Đã tận lực, nhưng vẫn không thể nhét vào toàn bộ.

Độ Tây có chút hoài niệm khoảng thời gian cô chưa mang thai, lúc đó thật sự là tùy ý vui sướng, muốn đâm như thế nào thì đâm như thế đấy.

Tuy rằng ngay từ đầu cô đã không có cách nào nuốt vào toàn bộ côn thịt của anh, nhưng chỉ cần lặp lại ra vào chỗ sâu trong thân thể cô vài cái, là có thể ép cô nuốt vào toàn bộ.

Độ Tây lùi về phía sau, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú Ôn Điềm đầy mặt sung sướng nhưng lại không cho anh động, trầm giọng nói: "Điềm Điềm, không được tùy hứng."

"Không đâm đến bên trong làm sao gặp bảo bảo, anh giao lưu với bảo bảo thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net