Chương 4: Phản ứng bất lương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cá Muối
__________

Đứng cách sau lưng Độ Tây không xa, Diệp Lan Đình nhíu mày khó chịu, thần thức trực tiếp phóng ra bên ngoài, lướt qua Độ Tây, anh nhìn thấy người phụ nữ nằm trên giường.

Cả người trần trụi, lớn bụng.

Thần thức xuyên thấu qua bụng Ôn Điềm, nhìn thấy tiểu sinh mệnh bên trong.

Diệp Lan Đình thu hồi thần thức.

Từ khi anh sinh ra đã thiếu đi một hồn.

Nếu như đối với người bình thường, thiếu hụt hồn phách là chuyện cực kỳ đáng sợ, nhưng Diệp Lan Đình không phải người bình thường, thiếu mất một hồn cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của anh, cho nên cha mẹ anh, còn có cả chính anh đều chưa từng cố tình đi tìm một hồn này.

Chẳng qua nếu vừa lúc gặp phải, vậy đương nhiên là muốn thu hồi.

Vừa rồi Diệp Lan Đình đột nhiên từ trên xe rời đi, chính là vì cảm ứng được một hồn lạc mất của mình.

Nhưng tình huống trước mắt khiến anh trong lúc nhất thời khó có thể tiếp thu.

Linh hồn của anh trở thành một con người sinh sống ở nơi này, hơn nữa còn kết hôn. Vợ còn có thai.

"Điềm Điềm đói bụng phải không, ông xã đút em ăn no."

Giọng nói Độ Tây trầm xuống, cảm giác không khỏe trên người Diệp Lan Đình càng thêm mãnh liệt.

Anh dùng tay căng căng cái trán, sắc mặt hồng nhạt, thân thể cao lớn đĩnh bạt run rẩy giống như đang trải qua một chuyện gì đó rất đáng sợ.

Anh nhìn hạ thân bừng bừng phấn chấn của mình, nhíu mày thật chặt.

Đây rốt cuộc cũng là một hồn của anh, tuy rằng không cùng thân thể, nhưng lúc này cảm nhận của linh hồn anh cũng có thể đồng thời cảm nhận được, tựa như bản thân mình cũng đang trải qua.

Quá quái dị.

Lần đầu tiên trải qua loại tình huống này, Diệp Lan Đình cảm thấy cả người đều không được tự nhiên, nhưng không chờ anh kịp phản ứng, trong đầu đột nhiên xuất hiện một màn vừa rồi khi anh phóng thần thức ra đã nhìn thấy.

Sắc mặt anh tức khắc đỏ bừng, trong lòng sinh ra một ít cảm xúc quái dị, nhưng anh cảm thấy chưa phải lúc để đào sâu, nếu còn không rời đi, anh sợ chính mình sẽ mất khống chế.

Cuối cùng anh liếc mắt nhìn về phía giường lớn, Diệp Lan Đình thuấn di rời đi, nhưng không có thu hồi linh hồn của mình.

Bởi vì nếu anh thu hồn, không có hồn, thân thể lập tức sẽ biến thành một khối thi thể.

Người phụ nữ kia sẽ mất chồng.

Diệp Lan Đình từng xem trên TV thấy được một vài người phụ nữ mất đi chồng của mình, bọn họ đều khóc đến tê tâm liệt phế, thoạt nhìn rất khổ sở.

Diệp Lan Đình lặng im đứng ở trong phòng khách, cảm xúc quái dị trong lòng nhiều thêm một chút khó chịu.

Anh...... Giống như không muốn làm cô khổ sở, cũng không muốn làm cô khóc.

"Lão đại, ngài đã về." Một người đàn ông diện mạo thật thà, dáng người lại rất cường tráng nói: "Ngài đã đói bụng chưa? Có muốn ăn khuya hay không?"

"Không cần." Ánh mắt Diệp Lan Đình đảo một vòng quanh nhà, "Tiểu Thiên ngủ rồi?"

"Mới vừa ngủ." Người đàn ông mang gương mặt thật thà, cũng chính là Khuê Sơn trả lời.

"Anh cũng đi ngủ đi." Diệp Lan Đình nói.

Khuê Sơn nói một tiếng ngủ ngon, sau đó đi lên lầu hai, mở cửa một gian phòng ngủ.

Bên trong phòng ngủ có một giường trẻ em và một giường dành cho người lớn.

Khuê Sơn đi đến trước giường trẻ em, khom lưng ôn nhu xoa xoa đầu bé trai.

Dưới lầu, Diệp Lan Đình thả lỏng thân thể dựa vào sô pha, biểu tình trên mặt lại có chút buồn rầu.

Từ khi rời khỏi gian phòng ngủ kia, não của anh vẫn luôn hoạt động rất mạnh, tới tới lui lui truyền phát hình ảnh vừa rồi anh đã nhìn thấy, cái này khiến cho thân thể và cả trái tim của anh đều không thể bình tĩnh.

Nhưng mà Diệp Lan Đình có thể khẳng định, loại tình huống của anh bây giờ cũng không phải chịu ảnh hưởng của linh hồn, bởi vì anh đã rời xa phạm vi bị ảnh hưởng.

Cho nên đầu óc hoạt động tích cực như như vậy, là vấn đề của chính anh.

Lẳng lặng ngồi ở phòng khách một hồi lâu, sau khi sinh ra một chút sức chống cự với hình ảnh luôn lắc lư trong đầu, Diệp Lan Đình mới đứng dậy đi lên lầu.

Thật ra anh đi đến chỗ nào cũng có thể dùng thuấn di, nhưng Diệp Lan Đình không muốn.

Tuy rằng anh không phải con người, nhưng lại rất thích dùng phương thức sinh hoạt của con người, nếu như không cần thiết, anh rất ít khi sử dụng thuấn di cùng với một ít pháp thuật có thể sử dụng hằng ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net