Chương 30: Thần hào hệ thống (30)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trans: DuongChan

"Anh Diệp, anh Diệp, mau nhìn xuống lầu."

Phòng ngủ bị gõ bịch bịch, nghĩ lại chuyện mình tỏ tình thành công vẫn làm Diệp Trầm giật mình.

Cửa phòng ngủ rất nhanh được mở ra, ba người bạn cùng phòng lôi kéo hắn đến bên cửa sổ.

Dưới lầu một mảng đỏ au, người ta dùng hoa hồng tạo thành một trái tim, chính giữa còn viết tên hắn.

Diệp Trầm nhíu mày: " Ai?"

"Nữ Thần đó." Bạn cùng phòng kích động: " Ôi tôi đi đây, cái loại cẩu lương như thế này làm sao mà tôi có thể chịu được."

Nữ Thần?

Tim Diêp Trầm đập nhanh hơn: "Sơ Tranh?"

"Nói nhảm, trừ cô ấy ra làm gì có ai đáng để bọn em gọi là Nữ Thần."

Ánh mắt Diệp Trầm đảo qua những người đang vây xem phía dưới, không hề thấy bóng dáng quen thuộc.

"Vậy cô ấy đâu rồi?"

Mấy người bạn cùng bàn cũng cúi mặt xuống tìm kiếm xung quanh.

"Kỳ quái thật, vừa rồi còn đứng ở đây mà."

"Chẳng lẽ đi rồi?"

Xác nhận Sơ Tranh không có ở đó, Diệp Trầm đi xuống cũng không thấy cô, gọi điện, Sơ Tranh nói có việc nên đi trước.

"Hoa em tặng anh..." Diệp Trầm kêu một tiếng, thân là một người đàn ông, được nhận nhiều hoa như vậy, vui không chịu được... Đáy lòng hắn đang vui rạo rực đây.

"Umm, có vấn đề gì sao?" Điện thoại truyền ra thanh âm lãnh lãnh đạm đạm.

"Em đồng ý làm người yêu anh rồi, sao lại tặng hoa cho anh?" Mà còn nhiều như thế nữa.

"Có gì mâu thuẫn à?" Có nơi để phá sản, không thể buông tha.

Diệp Trầm: "..."

Hình như không có.

Sau đó mỗi ngày Diệp Trầm đều thấy hoa, Diệp Trầm gặp người đưa hoa, đối phương nói Sơ Tranh đã đặt liên tục trong vòng hai tháng, mỗi ngày đều tặng.

Hai tháng... đúng lúc hắn tốt nghiệp.

Diệp Trầm không muốn Sơ Tranh tặng nữa, nhưng mà cô đã nói, tiền đã trả rồi, như bát nước hắt đi không lấy lại được.

Vì thế ngày nào dưới ký túc xá nam, cũng có thể thấy người ta yêu đương, khiến họ hâm mộ.

Đương nhiên là cũng có những tin đồn không tốt.

"Chẳng lẽ Diệp Trầm bị Sơ Tranh bao nuôi à?"

"Không phải anh ta đa tự mình gây dựng sự nghiệp sao?"

"Gây dựng sự nghiệp? Chuyện đó á, không biết huy động vốn ở đâu ra nữa."

"Nhưng nếu Nữ Thần bao dưỡng tôi, tôi nguyện ý luôn."

"Lớn lên đã xinh đẹp như thế, còn có tiền, cưới cô ấy là đã trở thành người chiến thắng còn gì, không phải cố gắng nửa đời người nữa, tốt quá ý chứ."

"Cậu cứ nằm mơ giữa ban ngày đi."

"Nhỡ có ngày đó thì sao?"

Diệp Trầm là đàn ông, nghe thấy mấy lời đồn như vậy, tất nhiên là không thoải mái.

Nhưng chỉ cần thấy Sơ Tranh, hắn lại cảm thấy như vậy cũng không sao cả, người khác nói như nào, thì liên quan gì đến mình.

Diệp Trầm công khai quan hệ với Sơ Tranh, trong trường... những nữ sinh hâm mộ Diệp Trầm, thương tâm gần chết.

Hết lần này tới lần khác, Sơ Tranh cứ tặng đồ cho Diệp Trầm, làm các nam sinh cũng bắt đầu thương tâm.

Sao bọn họ không có một người bạn gái tốt như thế cơ chứ?

Cả ngày bọn họ đều phải tốn tiền vì bạn gái, có bạn gái, còn khó chăm sóc hơn cả con gái của mình.

-

Sau khi Diệp Trầm tốt nghiệp, công ty càng ngày càng mở rộng, dĩ nhiên trở thành một nhân vật đại diện cho thế hệ mới.

Sau khi công ty thành lập 5 năm, Diệp Trầm cầu hôn Sơ Tranh.

Cha Kỷ chỉ sợ con gái mình ế, nhắc không biết bao nhiêu lần.

Sơ Tranh không ghét Diệp Trầm, mà Vương giả cứ không ngừng tuyên truyền --- nếu Diệp Trầm hắc hóa, cô sẽ liên tục bị lặp lại trong thế giới này... Bởi vậy phải đồng ý lời cầu hôn của hắn.

Ngày kết hôn được tổ chức cực kỳ long trọng, kinh động cả nước.

Một lần nhận phỏng vấn, có một phóng viên hỏi vấn đề này: "Nghe nói tình cảm của vợ chồng Diệp tổng rất tốt, không biết bí quyết là gì vậy?"

Diệp Trầm: "Không có bí quyết gì cả, cô ấy nói gì, tôi nghe nấy là được."

Phóng viên hiếu kỳ: "Vậy có nghĩa là Diệp tổng sợ vợ?"

Diệp Trầm: "Cô ấy gả cho tôi, đó là một điều vinh hạnh, cho nên nửa cuộc đời còn lại, tôi đều nguyện ý chiều chuộng cô ấy."

"Diệp tổng chính là tình yêu đính thực của bà Diệp rồi."

"À chuyện này, xin hỏi Diệp tổng, bao giờ hai người mới quyết định sinh con? Hiện tại bà Diệp không đi làm, có ý định mang thai sao?"

Diệp Trầm: "..."

Hiện tại cô ấy chỉ có nghĩ xem phải phá sản như thế nào, không biết cha vợ cho cô ấy bao nhiêu tiền nữa.

Hắn phải nỗ lực kiếm tiền, nếu không sẽ chẳng đủ cho cô ấy tiêu xài.

"Diệp tổng?"

"Thuận theo tự nhiên thôi."

"Xin hỏi Diệp tổng..."

Diêp Trầm về đến nhà, bị cái vật Hoàng Kim trên mặt bàn làm chấn động.

"Cái này ... là cái gì?" Hắn nhìn Sơ Tranh đang ngồi trên sofa.

"Hoàng Kim."

"Em mang nó về làm gì?"

"Nhiều tiền."

"..." Lại ra ngoài tiêu tiền rồi!

Diệp Trầm ngồi xuống bên cạnh Sơ Tranh, ôm bả vai cô, uyển chuyển nói: "Em không thấy tạo hình của nó hơi kì quái à?"

Sơ Tranh nghiêm túc gật đầu: "Em cũng thấy vậy."

Vậy thì mua làm cái gì?

Sơ Tranh quay đầu: "Mình giàu mà."

Diệp Trầm: "..."

Sơ Tranh kín đáo đưa Hoàng Kim cho hắn: "Tặng anh này."

Hoàng Kim tới tay, suýt chút nữa Diệp Trầm bị ép không thở ra hơi, nặng quá, sao cô ấy cầm mà như bọt biển vậy.

"Không phải, Sơ Tranh..."

Sau đó Diệp Trầm mang đồ cho cha vợ.

"Sơ Tranh tặng cha đó."

Ánh mắt ghét bỏ của Cha Kỷ xuất hiện: "Con gái của ta tặng đó à, không tệ, không tệ, rất đẹp."

Diệp Trầm: "..." Cha vợ cũng mở to mắt mà bịa đặt à.

Cái thứ đồ chơi này trừ đắt tiền ra, chứ đẹp chỗ nào?

"Cha à." Diệp Trầm nói: "Rốt cuộc cha cho vợ con bao nhiêu tiền vậy?"

Cha Kỷ mờ mịt: "Từ lâu lắm rồi, cha không cho con bé tiền nữa."

Diệp Trầm vô ý nói: " Vậy cô ấy lấy đâu ra nhiều tiền để mua đồ như vậy?"

Cha Kỷ: "Không phải con cho con bé à?"

"Con không có cho." Hắn đưa thẻ cho cô, nhưng tiền trong thẻ chưa thấy thay đổi chút nào.

Hai người đàn ông trừng mắt.

Cô lấy tiền đâu ra?

Sơ Tranh về nhà bị một trái một phải nhì chằm chằm.

" Cha... Diệp Trầm, hai người đang làm gì vậy?" Nhìn tôi như vậy làm gì?

Cha Kỷ: "Tranh Tranh, con lấy tiền đâu ra?"

Diệp Trầm cũng không dời mắt nhìn cô chằm chằm.

Sơ Tranh: "..."

Tôi nói là nhặt được họ có tin không? Hai người họ không phải kẻ ngu si, chắc chắn sẽ không tin.

Vương bát đản mi nói xem, ta phải nói với họ thế nào?

【... Cái này cái này, tiểu tỷ tỷ chọn bừa một lý do nào đó lừa họ đi. 】

Đây là sơ sót trong công việc của mi đấy! Lai lịch của tiền không rõ ràng!

Dựa vào cái gì mà mi muốn ta hoàn thành nhiệm vụ?

【... 】

Đây là lần đầu tiên nó làm, không nghĩ tới mà?

Lần sau sẽ không có việc này xảy ra nữa.

"Con..." Vẻ mặt Sơ Tranh nghiêm túc: "Trúng số độc đắc."

Diệp Trầm và cha Kỷ: "..."

Sơ Tranh một mực khẳng định mình trúng số.

Diệp Trầm đi theo cô cả ngày, không thấy cô qua lại với ai cả, còn chẳng hề làm gì.

Cái lý do này tuy hơi kỳ lạ, nhưng cuối cùng chỉ có thể tin thôi.

Sơ Tranh: "..."

Phá sản thật phiền phức, quả nhiên không làm sẽ tốt hơn, có cách giải quyết đơn giản mà không làm, lại hết lần này đến lần khác muốn tìm cách phiền phức, đồng thau cũng chỉ là đồng thau mà thôi.

Vương Giả gào khóc trong nhà vệ sinh.

Nó là một hệ thống phá sản mà!

Chúng ta tiêu tiền không tốt à?

Tại sao phải nghĩ những cái cách nguy hiểm!!

Sơ Tranh ở thế giới này khá lâu, dù nhiệm vụ đã hoàn thành, trong lòng Diệp Trầm Sơ Tranh là một người tốt, nhưng cô không thể trở về, phải chờ đến lúc chết.

Diệp Trầm đối xử rất tốt với cô, không chạm đến ranh giới cuối cùng của Sơ Tranh, hai người tương kính như tân bạch đầu giai lão, chết cùng nhau.

HẾT VỊ DIỆN ĐẦU TIÊN.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net