Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chuông cuối cùng của ngày cũng đã vang lên, đây chính là thời khắc mà Tiểu Đường mong đợi nhất. Bỏ qua những suy nghĩ buồn rầu mấy ngày trước, chỉ cần được nhìn thấy Đới Manh thôi mọi buồn phiền trong lòng Tiểu Đường sẽ tan biến hết.

Vội vội vàng vàng, Tiểu Đường rất nhanh chân đã có mặt ở sân bóng rổ như đã hẹn. Em đứng thở dốc do chạy xuống sân bóng rổ quá nhanh. Cũng vừa hay Đới Manh từ xa đã từ từ đi lại gần.

"Trả em." Đới Manh tay cầm cuốn vở đưa trước mặt Tiểu Đường.

Tiểu Đường đang chống tay trên đầu gối thở lấy hơi, nghe tiếng của chị liền nhanh nhẹn ngước đầu lên. Mặt đối mặt, mắt đối mắt. Tiểu Đường thấy người trong mộng ngay trước mắt không khỏi rơi vào trạng thái ngơ ngẫn.

"Này! Ngáo cái gì vậy?" Một hồi thấy Tiểu Đường cứ nhìn mình một cách khó hiểu, Đới Manh đưa tay lắc qua lắc lại qua mắt Tiểu Đường.

Tiểu Đường giật mình nhẹ một cái thoát khỏi vòng xoáy mộng mơ đó. Tay nhanh chóng xoay chiếc cặp sau lưng lên phía trước, khuôn mặt hào hứng lấy ra món quà mà em muốn tặng Đới Manh từ rất lâu rồi. Đới Manh bị hành động phía trước làm cho khó hiểu, đành đứng chờ chuyện tiếp theo xảy ra.

"Ừm, Đới Manh tỷ. Đây là món quà em đã muốn tặng từ ngày đầu tiên mình cùng nhau luyện tập. Nhưng vì bản thân em đã tự ti về món quà của mình quá rẻ tiền mà không dám tặng chị. Lần này em lấy hết can đảm để tặng cho chị. Nếu chị nhận em sẽ rất vui, nếu không nhận thì...ừm...ừm, chị cứ cầm về xem như...xem như...một món đồ trang trí. À không, chị làm gì với nó cũng được hết á! Chỉ cần chị nhận quà của em thôi..." Tiểu Đường nói một hơi dài, không để Đới Manh kịp hé lời nào giải thích hay thắc mắc.

Đới Manh im lặng, nhìn người trước mắt mình hai tay cầm món quà được gói kĩ càng. Từng lời từng chữ của Tiểu Đường nói ra đều được Đới Manh khắc ghi trong lòng. Một cỗi xúc động đã dâng lên trong lòng Đới Manh khiến chị không thể mở lời nói. Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên sau Yến Ni và Khả Ny có người tặng quà cho Đới Manh và đặc biệt là nói những lời mà Đới Manh không hề thấy một sự giả dối nào nằm ở đó.

Thấy Đới Manh im lặng quá lâu, Tiểu Đường thở dài đành ngậm ngùi chấp nhận sự thật.

"Nếu chị thấy khó chịu thì em..."

"Cảm ơn em! Chị rất thích." Đới Manh nhanh cướp mất mấy lời mà Tiểu Đường tính nói ra. Chị cười tươi đưa tay nhận lấy món quà.

Tiểu Đường lại một lần nữa ngơ ngác. Đới Manh cười, là cười với Tiểu Đường. Lòng Tiểu Đường như nở hoa. Nữ thần của em đã nở nụ cười thật sự với em rồi.

"Mà có thể kèm thêm một ngày trong tuần cho chị không?" Đới Manh tâm tình vui vẻ không thèm để ý đến âm điệu chị thốt ra là những âm điệu dịu dàng mà chị chỉ dùng để nói với những người chị thật sự thân thiết. Đã đổi hẳn từ "tôi" ngày nào bằng từ "chị" thân thiết hơn.

"Được a, chị muốn thứ mấy?" Tiểu Đường vui vẻ trả lời chị.

"Thứ 4 nhé!"

"Vâng! Hmm, có ai đưa chị về chưa?"

"Bác Dương về rồi, em nói xem chị có nên ngồi sau yên ngựa về không?" Đới Manh đưa ra hàm ý cho Tiểu Đường.

"Bạch Mã luôn sẵn sàng thưa tiểu thư!" Tiểu Đường đương nhiên hiểu được hàm ý của Đới Manh liền làm động tác mời tiểu thư lên xe ngựa của những người hầu ngày xưa để chọc chị cười.

Không nằm ngoài dự đoán của Tiểu Đường, Đới Manh bật cười thành tiếng. Tiểu Đường nhìn chị ấy cười không khỏi hạnh phúc dâng trào trong lòng.

"Được! Chúng ta đi về cùng Bạch Mã nào!"

Hai bóng lưng lại lần nữa sóng vai trên ánh hoàng hôn chiều tà, lần này họ cười thoải mái với nhau. Đối với Tiểu Đường đây là điều hạnh phúc nhất trong những ngày rầu đời hôm trước còn với Đới Manh là điều mà chị cảm thấy vui vẻ nhất trong những năm tháng đi học ở trường. Hai khoảng thời gian tuy chênh lệch nhau nhiều nhưng điều họ hạnh phúc lại xuất hiện cùng một lúc.

Hôm nay con đường về nhà sao lại lạ đến thế, khung cảnh xung quanh như đẹp hơn, ánh hoàng hôn dịu nhẹ, tiếng kèn xe ngoài đường đột nhiên không cảm thấy inh ỏi nữa, cây cối hôm nay sao bỗng xanh tươi hơn. Chuyện gì xảy ra vậy? Thần tiên hóa phép xuống trần gian ư. Không có chuyện gì cả, chỉ là trong lòng Tiểu Đường lẫn Đới Manh đều đang rất vui sướng nên trong mắt họ mọi vật xung quanh như đẹp hơn thường ngày. Nhất là Đới Manh, đã lâu lắm rồi chị mới thật sự thoải mái, vui vẻ mà đặc biệt đã thoát khỏi vỏ bọc đối với Tiểu Đường. Điều này càng làm Tiểu Đường kiên cường và có thêm hy vọng thích chị hơn, người con gái lòng em.

Cũng đã rất nhanh đến nhà Đới Manh nhưng Đới Manh chỉ yêu cầu Tiểu Đường dừng ở đầu đường vì không muốn chuyện không hay như hôm trước xảy ra.

"Được rồi, cảm ơn em!" Đới Manh xuống xe nhìn Tiểu Đường nói lời cảm ơn như lời tạm biệt.

"Không có gì đâu mà, sau này chị muốn em liền đèo chị về hay đi bất cứ nơi đâu chị thích a!" Tiểu Đường thật lòng bộc lộ.

"Haha, rồi rồi. Em mau về đi kẻo mẹ mắng."

"Vâng! Em về đây. Bái bai Manh tỷ nhaaaa!" Tiểu Đường đạp xe về không quên quay lại vẫy tay tạm biệt.

Đới Manh đứng phía sau mỉm cười nhìn theo bóng Tiểu Đường dần khuất xa rồi mới bước chân vào nhà.

-Intagram-

zhaoxiaotangss: Love is coming:3!

2.367 lượt thích

Commemt:
hellokiki77: Gớm chưa, biết yêu rồi à?
=> zhaoxiaotangss: Tự tát dô mặt mình à Kiki=)?
=> hellokiki77: Cậu im miệng!
=> zhaoxiaotangss: Liu liu:>.

ssssssssssr_: Eo ôi!
=> zhaoxiaotangss: Oh hjhj, làm gì mà bất ngờ.
=> ssssssssssr_: Ai bất ngờ? Cmt mang tính chất nhớ khao ăn chúc mừng tình yêu mới=))).
=> zhaoxiaotangss: Ra chuồng gà chơi.

sssxrr__: Trả công giúp cậu sáng mắt đi!
=> zhaoxiaotangss: Mai bao ăn sáng nha đại tiểu thư:>.
=> sssxrr__: Tốt đó=))).
=> ssssssssssr_: Còn tớ?
=> hellokiki77: Tớ nữa?
=> zhaoxiaotangss: Dạ rồi, mai em khao hết nha!

joeychua8: Ái chà. Tiểu Đường nhà chị biết yêu rồi à?
=> zhaoxiaotangss: Là một tình yêu hết sức màu hường ó nho:3.
=> hellokiki77: Màu hường?
=> sssxrr__: Thôi khịa người ta đi @hellokiki77. Vậy chắc tình yêu của cậu là màu hường cánh sen ha?
=> ssssssssssr_: @hellokiki77 nhục quá há há há.
=> joeychua8: Wow, hai đứa em của tui đều biết yêu rồi. Phải mau chóng về Trung thôi:>.
=> ssssssssssr_: Tụi nó ghê lắm chị ơi. Chị mau về đi, tụi em nhớ chị quá tròi hmuhmu.
=> joeychua8: Ráng đợi chị nha mấy đứa:3! zhaoxiaotangss, hellokiki77, sssxrr__ đã thích bình luận.
=> keni69980: @joeychua8 Hóa ra em có một dàn harem ở Trung Quốc sao? Em bỏ tui rồi hả? (ಥ﹏ಥ)
=> joeychua8: @keni69980 Ngáo đá cái gì đó Tăng Khả Ny ==?

-Direct-

joeychua8
Tụi nhỏ là bạn của em bên
Trung Quốc chứ cái gì mà
harem haram =v=.

keni69980
Tưởng em quên Ny gòi huhu TvT.

joeychua8
Bậy quá, sao em quên cục cưng
của em được? Phải hôngggg?

keni69980
Dạ:3!

joeychua8
Mà bên đó chị ổn không?

keni69980
Không ổn tí nào:<.

joeychua8
Hửm? Sao lại không ổn a?

keni69980
Tại vì hông có emmmm.

joeychua8
=v=.

keni69980
Ủa thiệc ó:(.

joeychua8
Rồi rồi. Em thương nha.
Đợi em, em cố gắng sắp xếp qua
Trung Quốc gặp Ny.

keni69980
Yeahhhh:3
Chị đợi em đó bảo bối!

joeychua8
Ừmmm, em làm bài tập đây.
Tạm biệt chị iuz:>.
Hun hun.

keni69980
Hun hun:3.
joeychua đã thích

Tăng Khả Ny tưởng mình bị thất sủng nhưng hóa ra đó chỉ là những người bạn bè của nàng người yêu. Sau khi nhắn tin xong cô liền vào xem trang cá nhân của tụi nhỏ mà Trác Nghi nói.

"Ái chà! Có hai em trong club bóng rổ với mình đây này. Có duyên quá ta." Khả Ny nhìn vào trang cá nhân của Tiểu Đường và Tôn Nhuế không khỏi ngạc nhiên. Trùng hợp quá vậy!

"Hmmm, hai người còn lại có nhan sắc đẹp nhỉ. Nhưng mà hổng qua Nghi Nghi nhà mình. Hí hí." Tăng Khả Ny một mình ngồi tự thoại nếu ai không biết cô đang nghĩ đến người yêu của mình mà cười thì chắc tưởng cô là người bị điên mất.

"Bữa nào phải bắt chuyện với tụi nhỏ mới được!" Dò thám tin tức xong Khả Ny quyết định phải làm quen được bốn người. Vì bạn của Trác Nghi cũng chính là bạn của Khả Ny mà.

Có người yêu thân thiện, tốt tính như Khả Ny thì không phải lo rồi nhỉ?:3

Chú Đĩ ở đây (-ω-ゞ :

Công chúa của em thật xinh đẹp!

Mình không biết nói gì cả, chỉ là hiện tại, ngay khoảnh khắc này mình muốn nói rằng: Đới Manh, mình yêu cậu! Nguyện vọng của mình chính là nhìn thấy những tháng năm sau này của cậu tràn ngập sự hạnh phúc và bình an. Cảm ơn cậu đã bước vào đời mình!
#04102020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net