Chương 45 : Tình Cờ Gặp Lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Nô Nêm

Thành Dương Châu phồn hoa hơn Tô Châu gấp trăm lần, Song Lâm dắt Thôi Diệu Nương đến tiêu cục chi nhánh Dương Châu, sau đó ngựa không dừng vó tiếp tục xử lý chuyện kinh doanh, thuận tiện kiểm tra hạng mục, mãi đến ngày thứ ba mới có thời gian rãnh rỗi dẫn Thôi Diệu Nương ra phố đi dạo.

Trị an Dương Châu luôn rất tốt, Song Lâm và huynh muội Tiêu Cương có bí mật, mọi chuyện đều có thể tự gánh vác, sớm đã có thói quen không mang theo nha hoàn thiếp thân hay tên sai vặt. Vì không dẫn theo người nên hai huynh muội ung dung tự tại dạo phố, muốn ăn gì thì ăn, muốn mua gì thì mua.

Thôi Diệu Nương la hét đòi đi xem cảnh Tần Hoài (*tên một con sông nổi tiếng ở Nam Kinh) phồn thịnh suốt mười dặm trong truyền thuyết, Song Lâm cười thầm, thuyền hoa tìm vui làm mừng toàn buổi tối mới có, nhưng ngoài mặt vẫn nghe theo nàng, dẫn Diệu Nương đi dạo kênh đào.

Bên bờ sông, dương liễu rũ nhẹ, gió khẽ dập dìu, thuyền hoa lãng đãng trên sông, tiếng nhạc và giọng ca từ xa truyền đến, quả là nơi tiêu hồn. Song Lâm trầm tư, nghĩ xem có nên thuê thuyền hoa hay không, khó khăn lắm mới xuất môn được một lần, bèn dứt khoát dắt Thôi Diệu Nương lên thuyền ăn cơm tối rồi dạo quanh một vòng. Bỗng dưng cổ tay bị kéo căng, sức lực mạnh mẽ như kìm gông cùm xiết, y kinh hãi ngẩng đầu, trước mắt là một khuôn mặt đã lâu không gặp.

Sở Chiêu cắn răng, sắc mặt tái xanh, lạnh lùng cắn răng phun chữ :"Phó, Sương, Lâm."

Hắn một thân thường phục, tuy khiêm tốn nhưng khí thế bất phàm, xung quanh đã có người chú ý bước tới, nhưng rồi lại biết điều bỏ chạy do ánh nhìn chằm chằm của thị vệ phía sau Sở Chiêu.

Song Lâm giãy giãy nhưng không kéo được tay, y không dám nhìn thẳng vào cặp mắt trợn trừng do tức giận ấy, chỉ đành rũ mi im lặng, Thôi Diệu Nương đứng cạnh hô lên :"Ngươi là ai, tại sao tự dưng giữ lại chúng ta."

Trong lòng Song Lâm thở dài, y nói với Thôi Diệu Nương :"Diệu nhi ngươi về trước đi. Ta gặp được chủ nhân của ta, phải về rồi, ngươi nói với đám đại ca một tiếng, ta sẽ không về nữa." Đoạn nháy mắt với nàng, ý bảo nàng đừng đứng đây cản trở.

Mặt Sở Chiêu lạnh như sương, phía sau dắt theo một đám tùy tùng, Thôi Diệu Nương liếc mắt đã nhìn ra những người này khí thế nghiêm nghị, phi phú tức quý, miệng kêu bất bình cũng có hơi yếu đi.

Nàng từng tận mắt thấy nhà cửa bị tịch thu, mười tuổi được Tiêu Cương cứu thoát, nhưng cũng biết bản thân là tội nô, hiện giờ nhìn những người này không khác gì quan binh, trong lòng tự dưng cảm thấy chột dạ, không dám tiếp tục tranh chấp gây vướng víu, chỉ đành trắng mặt giương mắt nhìn Sở Chiêu nắm cổ tay Song Lâm, xoay đầu về phía thị vệ rồi lạnh lùng nói :"Mang về."

Hai tên thị vệ vội bước tới, một người ép tay Song Lâm ra sau lưng bắt chéo, một người cầm dây thừng tính trói. Sở Chiêu nhìn đầu Song Lâm bị đè cúi thấp, hàng mày chợt cau lại, hẳn là bị xoay tay nên đau, đột nhiên bỗng cảm thấy phiền toái, Sở Chiêu trợn mắt lạnh lùng trừng tên thị vệ :"Khỏi cần trói."

Hai tên thị vệ có chút khó hiểu liếc nhìn nhau, rồi buông lỏng Song Lâm ra, một trái một phải canh giữ Song Lâm trở về chỗ nghỉ tạm của Sở Chiêu, đó chính là một con thuyền lớn đang neo đậu bến tàu, nói vậy lần này Sở Chiêu xuất kinh bằng đường biển.

Lên trên thuyền, Song Lâm không cần thị vệ áp giải, bản thân lập tức lặng lẽ quỳ xuống. Sở Chiêu nhìn y quỳ gối trên thảm đỏ, im lặng cúi đầu không nói, đi đi về về, trong bụng cảm thấy phiền toái, hắn lạnh lùng nói :"Cô còn tưởng ngươi lọt vào ổ phỉ, ra lệnh thông báo các phủ huyện xung quanh cận kề tìm kiếm, kết quả bặt vô âm tín, cho rằng ngươi khó giữ được mạng nhỏ, còn sai người thưởng tiền cho thân nhân của ngươi, nào ngờ ngươi cư nhiên an lành vui vẻ đi dạo với nữ nhân trên đường cái! Cũng tự tại quá nhỉ?"

Mấy chữ cuối cùng như nặn rịt từ trong họng ra. Ba năm nay mỗi khi hắn nhớ tới Phó Song Lâm bị mất tích, lòng liền khổ sở vô cùng, nghĩ đến y liều mình đánh lạc hướng đạo tặc, không khỏi hổ thẹn bản thân trước kia khắt khe, nghiêm ngặt. Dè ra người này quỷ kế đa đoan, đã sớm thoát thân thong dong ung dung ở bên ngoài!

Hắn hung tợn thở hắt :"Nói! Vì sao không hồi cung? Vì sao không sai người báo tin bình an? Ngươi không biết cô có bao nhiêu..." Hắn chặn họng, rồi tức giận nhìn về phía Phó Song Lâm vẫn im lặng quỳ trên đất nói :"Ngươi có biết nếu ngươi bị người bên ngoài phát hiện người là nội thị, không có thánh chỉ đã xuất kinh, bất luận nha môn phủ huyện nào đều có quyền đăng báo xử quyết ngươi tại chỗ hay không? Ngươi có biết nô tài chạy trốn bị bắt trở về sẽ có kết quả gì?"

Phó Song Lâm mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không nói một lời... Thời gian sống bên ngoài rất tự tại thư thái, y quả thật không hề muốn trở về chốn tù giam khiến người ta hít thở không thông đó nữa, nhưng trước mắt cũng chỉ đành tạm hồi cung, rồi nhờ Vương Hoàng hậu nghĩ cách sắp xếp cho y xuất cung.

Sở Chiêu hỏi thêm y đã chạy trốn thế nào, Song Lâm chỉ bảo y bị thổ [hỉ ném ra ven đường, sau đó được nhà nông cứu, Sở Chiêu hỏi vì sao không hồi cung, y lại tiếp tục im lặng không nói. Sở Chiêu nhìn y như tờ giấy dầu không chịu thấm muối, hoàn toàn không linh động như khi nãy dạo chơi bên bờ sông, tức giận đến mức ngứa hết cả răng.

Hắn dẫn theo thị vệ đi dạo, từ xa đã nhìn thấy đôi thiếu niên cười đùa bên bờ nước, dáng dấp tướng mạo tuyệt vời, rất thu hút sự chú ý, nhìn kỹ mới phát hiện đó chính là Song Lâm. Y một thân thường phục màu xanh thanh nhã như nước, gió khẽ vờn, nụ cười dù nhẹ nhưng thoải mái chưa từng thấy, mập mạp hơn nhiều so với hồi còn ở trong cung, sắc mặt cũng hồng hào hơn, vừa nhìn đã biết sống bên ngoài rất tốt.

Khi đó hắn giật mình, sau đó lồng ngực cư nhiên khí giận bốc trào, vốn nên cao hứng nhưng không hiểu sao cứ cảm thấy phẫn nộ. Rõ ràng trước kia vẫn luôn nghĩ tìm được y sẽ hậu thưởng cho y, ai ngờ người ta căn bản không thèm lấy! Còn tự do tiêu dao vui chơi bên ngoài! Người này, vốn không định hồi cung! Vừa có cơ hội đã bỏ chạy. Y căn bản không thích hầu hạ hắn, càng không hiếm lạ hắn tưởng thưởng.

Sở Chiêu nắm chặt tay, chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn, nội tâm loạn cào cào lên cả, rốt cuộc vẫn không nghĩ ra cách nào để dạy dỗ Song Lâm. Đánh bằng roi? Trên đường thiếu thuốc thiếu thang, lỡ như khiến y bệnh nặng, ngược lại trực tiếp lấy mạng y. Trừng phạt nhỏ thì có ích lợi gì? Hắn không thể bắt y lưu vong làm khổ dịch, cuối cùng chỉ đành để y quỳ trong phòng khách thật lâu rồi bảo Vụ Tùng dẫn y lui xuống thay y phục.

Vụ Tùng vội cầm bào phục của mình tới cho Phó Song Lâm mặc, thuận tiện nhắc nhở :"Ngươi không biết Thái tử vì tìm ngươi mà bắt giữ bao nhiêu người, cả ngày sai người đi Kinh Triệu Phủ hỏi có tung tích hay chưa, tóm được vài tên thổ phỉ, róc xương lóc thịt bọn chúng, nhưng phần đạo tặc còn dư thì không sao tìm được.

Lúc đó Thái tử liên tiếp mấy ngày đều tới nha môn Kinh Triệu Doãn đốc thúc án kiện, chỉ vì muốn tìm ngươi trở về, sau đó tới dịp đại hôn, nương nương khiển trách ngài ấy một phen, đành dừng việc lui tới Kinh Triệu Doãn. Ngài ấy là như vậy, vẫn cứ năm lần bảy lượt sai người dò hỏi tiến độ, hiện giờ trong kinh thành hay ngoại ô, đừng nói thổ phi, ngay cả trộm cướp cũng chẳng có một tên..." Bỗng hắn kinh hô :"Sao cổ tay xanh tím hết vậy, để ta đi kiếm dầu thuốc."

Phó Song Lâm biết mấy tên xui xẻo bị bắt chính là đám lão Ngô đã khi dễ Tuyết Thạch, Thái tử nhất định chỉnh chết bọn họ, bất quá y cũng không đề cập tới, chỉ hỏi :"Lần này Thái tử ra ngoài để làm gì?"

Vụ Tùng nói :"Lĩnh mệnh của Bệ hạ, tuần tra công trình trị thủy, hiện giờ đã gần xong rồi, ngày mai sẽ khởi hành hồi kinh, nên hôm nay dạo phố nhìn xem dân sinh phủ Dương Châu, ai ngờ lại trùng hợp gặp phải ngươi."

Phó Song Lâm đành tự nhận bản thân xui xẻo, trong lòng trầm ngâm, công trình trị thủy xưa nay thâm hụt lớn, bằng vào cái tính tròng mắt không chứa nổi nửa hạt cát của Thái tử... Trông vào bản mặt đen xì của hắn hôm nay, hiển nhiên tâm tình không tốt, ắt hẳn đợt tuần phòng này bị tức giận không ít! Thế nhưng vụ thâm hụt của công trình trị thủy, liên quan thiên ti vạn lũ tới phần đông trong triều, lấy địa vị hiện tại của Thái tử, vẫn chưa động đậy lay chuyển được, nhưng Bệ hạ lại phái hắn đi tra xét, chẳng hay là đang có ý gì?

Phó Song Lâm hỏi :"Nghe nói điện hạ đã có quý tử?"

Vụ Tùng nói :"Đúng vậy, Bệ hạ rất thích." Đoạn thấp giọng nói :"vốn mày ngày nay Bệ hạ có hơi bỏ mặc điện hạ, sau khi hoàng tôn ra đời, lập tức phái điện hạ đi tuần tra."

Phó Song Lâm không nói lời nào, vừa âm thầm suy nghĩ vừa hỏi Vụ Tùng :"Băng Nguyên và Tuyết Thạch thế nào rồi?"

Vụ Tùng do dự một chút và nói :"Băng Nguyên vẫn như cũ. Năm ngoái sau khi điện hạ đại hôn, ta và hắn tiếp tục phục vụ thiếp thân, đều cùng chung phẩm cấp, nhưng Tuyết Thạch thì chuyện dài lắm..."

Song Lâm hỏi :"Đợt điện hạ gặp tai kiếp, Tuyết Thạch trở về có bị làm sao không !?"

Vụ Tùng nói :"Lần đó sau khi điện hạ quay về lập tức phát sốt, cũng may ngài ấy xưa nay thân thể tráng kiện, điều dưỡng mấy ngày đã khỏe trở lại. Còn Tuyết Thạch bệnh tật liên miên, nương nương vốn định trừng trị hắn, nhưng điện hạ nói Tuyết Thạch vì bảo vệ hắn nên chịu trận roi da, thay hắn cầu tình, nương nương lên cơn thịnh nộ, nên cách chức Tuyết Thạch thành nội thị không có phẩm cấp, tuy vẫn ở trong Đông Cung nhưng không được phép hầu hạ trước mặt điện hạ.

Điện hạ không dám đối nghịch nương nương, dù sao cũng may nương nương xử trí trước, bằng không đợi đến lúc Bệ hạ hỏi tới, chỉ sợ Tuyết Thạch sẽ bị kéo ra đánh chết. Dẫu không có phẩm cấp, nhưng hắn vẫn được sắp xếp nhiệm vụ rất thoải mái, điện hạ bảo ta trông coi, hắn làm sao mà chịu cực được.

Chỉ là từ khi trở về, hắn lập tức cả người tối tăm, lúc nào cũng ngơ ngơ ngác ngác, điện hạ thỉnh thoảng lo lắng muốn đi thăm hắn, nhưng hắn không chịu gặp điện hạ, né né tránh tránh. Về sau điện hạ phải vội vàng nghênh đón Thái tử phi, nên không có thời gian chăm sóc hắn, bèn dặn dò chúng ta phải trông nom hắn thật tốt, đừng để hắn chịu thiệt rồi thôi."

Trong bụng Song Lâm thầm than, y lại hỏi :"Thái tử phi có dễ hầu hạ không?"

Vụ Tùng nói :"Người được Bệ hạ và nương nương tự mình lựa chọn, đương nhiên là tiểu thư khuê các dịu dàng, quý trọng, biết đại cục, có tri thức, hiểu lễ nghĩa. Điện hạ và Thái Tử phi vợ chồng hòa thuận, đối đãi nô tài bên cạnh điện hạ như chúng ta cũng ôn tồn nhã nhặn, chỉ có điều, Thái Tử phi tuy hiểu thấu đại cục, cũng coi trọng đại cục, nhưng có đôi khi cũng thật là..."

Song Lâm hiếu kỳ :"Làm sao vậy?"

Vụ Tùng thấy xung quanh không người bèn nhỏ giọng bảo :"Việc này chỉ có cung nhân thiếp thân như chúng ta mới biết thôi, bây giờ nói cho ngươi biết, để lòng ngươi tự có cân nhắc, ngươi chớ nói ra bên ngoài. Vụ này đã bị nương nương tự mình hạ lệnh cấm khẩu, ngay cả một tên nô tài bên cạnh Thái Tử phi cũng bị kéo ra ngoài xử tử."

Song Lâm hơi biến sắc, Vụ Tùng nói thật nhỏ :"Điện hạ xưa nay tôn trọng Thái Tử phi, sau khi đại hôn, dẫu trước đó Hoàng hậu nương nương chọn ra hai chiêu huấn (*cách gọi thiếp thất của Thái tử) tặng cho điện hạ, nhưng mấy tháng tiếp theo điện hạ không hề đến phòng khác, ngoại trừ thư phòng thì toàn ở trong phòng Thái Tử phi ngơi nghỉ, quả nhiên không lâu sau Thái Tử phi lập tức có tin vui, trên dưới trong cung cực kỳ cao hứng.

Lẽ ra Thái Tử phi có thai, không thể hầu phụng, nên phải sắp xếp thiếp thất hầu hạ điện hạ, hai chiêu huấn do lúc trước Thái tử gặp chuyện sinh bệnh nên chưa hề hầu hạ Thái tử được lần nào, tưởng rằng đợt này có thể nổi danh, đút lót chúng ta không ít thứ, nhưng chúng ta không dám nhận.

Dẫu sao bên trên có Hoàng hậu nương nương và Thái Tử phi làm chủ, huống hồ điện hạ một lòng chuyên tâm quốc sự, đâu có ba cái tâm tư xuân diễm này. Không biết Thái Tử phi nghe ai đó đồn nhảm, cư nhiên lặng lẽ sai người đưa Tuyết Thạch đến tẩm điện của Thái tử, dạy khuôn phép, bảo hắn thị tẩm cho điện hạ..."

Song Lâm lấy làm kinh hãi :"Sao lại hồ đồ như vậy?"

Vụ Tùng nói :"Còn không phải nữa! Ngày đó tới phiên ta trực đêm, Thái tử vừa vén màn phòng liền thấy Tuyết Thạch ... trần truồng nằm trên giường đợi thị tẩm, ngài ấy sầm mặt, giật rách màn, sau đó đập đổ toàn bộ mọi thứ trong thư phòng, rồi chạy tới tẩm điện Thái Tử phi nói lý lẽ. Ta từ nhỏ ở cạnh điện hạ, ngươi cũng biết, điện hạ xưa nay lấy ổn trọng tôn quý làm chủ, chưa bao giờ nổi giận đến vậy.

Không biết Thái tử đã nói gì với Thái Tử phi, mà khiến Thái Tử phi động thai khí, nên phải truyền Thái y, kinh động đến Hoàng hậu nương nương. Nương nương tới nói chuyện với điện hạ hồi lâu, rốt cuộc điện hạ phản đối hô rằng Thái Tử phi không đúng —— bất quá Hoàng hậu nương nương cũng phê bình Thái Tử phi, sau đó một cung nữ bên cạnh Thái Tử phi bị hạ lệnh đánh chết, nghe đâu chính nàng ta xúi giục Thái Tử phi nương nương, rồi gì mà Thái Tử phi tuổi còn nhỏ nên không hiểu chuyện...

Ngay cả chúng ta còn nghẹn khuất thay Thái tử điện hạ, điện hạ xưa giờ tôn quý ổn trọng, ngài muốn sủng luyến đồng còn đợi tới bây giờ mới sủng sao? Tuyết Thạch tuy dáng dấp dễ nhìn, nhưng cũng do điện hạ niệm tình thuở còn bé nên mới dốc lòng chăm sóc, hắn cũng như chúng ta đàng hoàng hầu hạ điện hạ, đâu có làm mấy chuyện dơ bẩn này?

Tính tình hắn cao ngạo, dẫu không dám đối nghịch Thái Tử phi, nhưng bị trắng trợn vũ nhục nhiều lần như vậy, ngày ấy trở về liền lập tức ngã bệnh, vài hôm sau thì bắt đầu nôn máu, Thái y đến khám chẩn ra bệnh lao.

Ngươi cũng biết quy củ trong bệnh, bệnh thế nào đâu thể nào ở lại, nương nương ấn theo quy củ dời hắn ra bên ngoài dưỡng bệnh, điện hạ niệm tình xưa nghĩa cũ, không để hắn ở An Nhạc Đường mà lệnh Khánh An Hầu lặng lẽ chuẩn bị một tòa nhà có nha hoàn và sai vặt ngoài cung, rồi đưa hắn vào đấy dưỡng bệnh. Tiếp tục điều trị mấy ngày nhưng vẫn không thấy khá, bữa kia trước khi điện hạ xuất kinh còn lệnh ta đi thăm hắn, mặt vàng đến mất hết hình người... Ai! Ngươi nói xem tất cả chuyện này là sao đây chứ.

Ban đầu chúng ta bốn người đang yên lành hầu hạ cạnh điện hạ, tự dưng ngươi mất tích, Tuyết Thạch thì chuyển đi, chỉ còn lại ta và Băng Nguyên. Nương nương vốn định bổ sung nhân thủ, nhưng điện hạ kiên trì không cho phép, cứ để thiếu vậy mà dùng, điện hạ đúng là nặng tình. Ngươi cũng thật là, nếu đã bình an sao còn không chịu hồi cung, chẳng lẽ sợ Bệ hạ và nương nương trách phạt?"

Song Lâm nghe Vụ Tùng càm ràm lải nhải, chóp mũi lại có hơi chua xót, không biết vì sao, y bỗng nghĩ tới, kỳ thật Tuyết Thạch giống như y, đều thích nam nhân, nhưng hắn lại một mực khăng khăng thích một người tuyệt đối không thể đáp lại hắn. Ắt hẳn khi Thái Tử phi đón hắn đi hầu hạ Sở Chiêu, thật ra trong lòng y vẫn giữ lấy hy vọng chờ mong Sở Chiêu đúng không!? Rốt cuộc Thái tử phẫn nộ phẩy tay áo bỏ đi như thế, có lẽ chút hy vọng cuối cùng đã hóa thành tàn tro than bụi rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net