Chương 52 : Sóng To Gió Lớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Nô Nêm

Việc Tiêu Diệu Nương kết thúc bằng chuyện Vương Hoàng hậu phong nàng làm Hương quân. Diệu Nương vẫn không hay biết gì, vô cùng cao hứng bước vào tòa nhà đã được Tiêu Cương sai người chỉnh lý gọn gàng, mỗi ngày vội vàng dọn dẹp gian phòng, Song Lâm tới thăm một lần, Tiêu Diệu Nương rạo rực vui mừng, khoe y nghe về rừng cây sơn trà trong sân sang xuân năm sau sẽ tươi tốt như thế nào.

Tiêu Cương không nói nàng biết thân phận thật sự của Song Lâm, chỉ bảo y hiện đang hầu hạ trong Đông Cung, nàng cũng tỉnh tỉnh mê mê không hỏi nhiều gì, mỗi ngày tất bật sửa soạn phòng ở. Tiêu cục Hưng Thịnh bắt đầu dời trọng điểm, chuyển hướng sang kinh thành, công việc mỗi ngày của Tiêu Cương và Tiêu Diệu Nương cũng lu bù cả lên.

Song Lâm tạm thời yên tâm, cũng thu lòng lại, thành thật dụng tâm hầu hạ Sở Chiêu. Ngày cuối cùng cúng thất tuần Tuyết Thạch, Sở Chiêu tham dự bái lễ, tâm trạng sa sút một hồi.

Song Lâm cho rằng tiếp đó Sở Chiêu sẽ chú ý tới Thái Tử phi, chuyện cũ đã qua, Thái Tử phi là mẹ ruột của tiểu Hoàng tôn, đứng phía sau còn có lợi ích của toàn Đàm gia, dẫu không nói chân tình thật ý, nhưng ít nhất cũng phải cho thể diện, tỏ vẻ tôn vình mỹ mãn. Nguyên Thú Đế ghét bỏ Lạc gia vài thập niên, nhưng vẫn cung phụng Lạc Thái hậu, nuôi Lạc Quý phi, đồng thời chăm sóc Đại Hoàng tử.

Nào ngờ tiền triều mới là nơi xảy ra chuyện, Song Lâm cũng thật sự bất ngờ, chẳng nhẽ lần này Bùi Bách Niên báo sai tin?

Hôm đó sau khi vừa hạ triều, Song Lâm lập tức về Đông Cung, cho triệu tâm phúc đến thư phòng để thương nghị, ai nấy nét mặt nghiêm túc như lâm đại địch, cung nhân Đông Cung quen thói quan sát sắc mặt, bèn cẩn thận hầu hạ, dè dặt từng li từng tí.

Băng Nguyên hầu hạ trong thư phòng, buổi chiều trở về nói cho Vụ Tùng và Song Lâm nghe :"Hiện giờ điện hạ gặp phải rắc rối lớn rồi."

Vụ Tùng vội hỏi :"Làm sao vậy?"

Băng Nguyên nói :"Nghe bảo Đàm thị lang Lễ Bộ dâng sổ con, tố cáo hủ tục 'kính băng' và 'kính than' (*) trong kinh thành. Nguyên Thú Đế hiện rất tức giận, yêu cầu bách quan nghiêm tra, kiểm điểm tự xét, còn bắt bá quan đề ra biện pháp cải thiện, khắc phục, cộng thêm hôm nay có vài vị học sĩ tức khắc dâng tấu chương tạ tội bề trên."

(*Hành động hối lộ giữa các quan loại, mùa đông lấy cớ đưa than sưởi để 'hiếu kính', mùa hạ lấy cớ đưa băng mát tới 'hiếu kính')

Vụ Tùng vốn là người linh hoạt khéo léo, vừa nghe thế bèn nói :"Mấy vụ kính than, kính băng này là tập tục xưa rồi, quan trong kinh ai mà chẳng từng làm. Tiền lương thu nhập của quan viên không cao, đâu thể không nhận quan lại khác hiếu kính, trước giờ toàn là lừa trên chứ không gạt dưới, người tố cáo này rất có thể sẽ bị cắt đứt tài lộ. Nhưng chọc giận bao nhiêu người cũng đâu liên quan tới điện hạ? Đang thương nghị kế sách khắc phục hay sao?"

Băng Nguyên vỗ tay nói :"Nếu có thế thôi thì may rồi, nhưng người tố cáo hết lần này tới lần khác lại là Đàm thị lang, là thứ đệ của Thái Tử phi, Thái tử điện hạ vốn có chút coi trọng hắn, từng dẫn hắn xuất hành, bây giờ ai mà chẳng cho rằng đây là việc do điện hạ bày mưu đặt kế chứ?

Nghe bảo ban nãy Đàm chỉ huy có đến cửa giải thích với điện hạ, nói rằng Đàm thị lang tuổi trẻ nóng tính, trong lúc đàm thoại với điện hạ về vấn đề tệ nạn xã hội, điện hạ từng đề cập về hình thức hối lộ, Đàm thị lang rốt cuộc trẻ tuổi, hấp tấp cho rằng cần phải làm sạch bầu không khí quan trường, nên tự chủ trương dâng lên sổ con, ai ngờ lại nhấc lên sóng to gió lớn...

Nhưng giải thích thế này đâu có tác dụng gì? Bây giờ ai ai cũng bảo rằng Thái tử điện hạ kiên quyết lập chí tẩy rửa tệ nạn quan trường, làm to mọi chuyện, hòng kiếm công lao. Tật xấu này đã thấm nhuần trong xương cốt quan lại, cặn bã không thắng được cặn bã, lần này điện hạ phải đối diện bách quan thế nào cho phải đây?

Vụ kính than, kính băng này, ngay cả chư vị trong Nội Các cũng không ai dám nói mình chưa từng thu nhận hối lộ. Các huân quý trong triều ai nấy đều mắt lạnh đứng nhìn, miệng cười chế giễu, dù sao số lượng quan võ ít, tuy nhóm huân quý có tước vị nuôi dưỡng nhưng thường thường vẫn phải tặng quà cho các quan văn, ai cũng biết việc sửa trị này chẳng đi đến đâu được cả."

Vụ Tùng thở dài :"Ta nói ba cái tập tục hiếu kính này, quả thật có hơi quá mức rồi. Nghe đồn hiện giờ thấp nhất cũng phải đưa tám lượng, trên trăm lượng thậm chí hơn nghìn lượng cũng có, quan tỉnh lẻ muốn hiếu kính quan viện trong kinh, phải thay đổi cách thức khác vơ vét tài sản dân chúng phía dưới, ta thấy điện hạ bình thường vốn đã bất mãn chuyện này rồi."

Băng Nguyên nói :"Đâu còn cách nào khác, chúng ta chỉ là người hầu ngũ phẩm thôi, quan viên triều đình ngũ phẩm lương một tháng mười sáu thạch (*1 thạch = 120 cân = 60kg) bạc, đúc thành nén thì được tám lượng bạc. Ta nói còn không bằng mấy kẻ hầu hạ chúng ta đâu, nếu không nhận kính than kính băng, chỉ sợ cả nhà chẳng có gì để ăn."

Vụ Tùng bảo :"Hiện giờ bắt điện hạ ra mặt thế này, quả thật có hơi rêu rao, chẳng biết phải sắp xếp thế nào đây."

Băng Nguyên mở miệng :"Ta nghe chư vị đại nhân nói, tên đã lên dây đành bắn thôi, cứ dứt khoát thuận theo đà phát triển, nếu thật sự triệt tiêu được tệ nạn, tẩy sạch thói xấu lệ cũ của quan trường, cũng chưa chắc có thể lưu danh sử sách, lập nên đại công. Dẫu sao Thái tử điện hạ của chúng ta nguyên là hậu duệ quý tộc của thiên hoàng, không cần phải lấy lòng các quan viên làm gì, chưa nói có đắc tội nay không, việc nghĩ ra kế sách, quy trình sửa trị việc này vẫn chưa có tiến độ, nên hôm nay điện hạ và chư vị đại nhân mới bận rộn thế này."

Song Lâm thầm than trong lòng, xem ra Bùi Bách Niên nói cẩn thận với Thái Tử phi là nhắc tới việc này, Đàm gia cũng không bền chắc như thép, dòng họ cổ đại thế lực rộng lớn, nhưng cũng không phải không có người phá rối. Vị thứ đệ này của Thái Tử phi, có lẽ là thật sự tuổi trẻ bốc đồng, cũng có thể giả vờ hành động theo cảm tính, nói chung chuyện này đích xác đã hố Thái tử một phen.

Triều đại đổi thay, Thái tử nên làm gì đây? Đương nhiên là bình thản thong dong, độ lượng nhân từ, đó mới là Hoàng đế tiếp theo mà bách quan mong đợi, ủng hộ, mới là người có thể bước lên đế vị khiến quân phụ yên tâm. Hắn rộng lượng nhân ái nhiều năm, chưa từng va phải cạm bẫy nào, dù đợt trước thị sát công trình trị thủy, tra ra được không ít thói xấu, nhưng dưới sự hỗ trở của các phụ tá Đông Cung, hắn vẫn cẩn thận dâng lên sổ con, chưa từng đắc tội một ai. Rốt cuộc chạy trời không khỏi nắng, hành động dâng sổ của Đàm thị lang vẫn hoàn toàn đẩy Thái tử đang tiến lùi khó khăn lên đầu sóng ngọn gió.

Việc kính than kính băng, thật ra đó chính là biến tướng của hối lộ, thối tha mục nát. Từ mấy nghìn năm văn hiến, các triều đại dần dần đổi thay, mãi đến khi thành lập xã hội chũ nghĩa vẫn không dứt hết được thối rữa, huống hồ là xã hội quân chủ chuyên quyền độc đoán này, chỉ cần tập quyền, tất có thối nát, định nghĩ cách phòng ngừa sa đọa à, đâu dễ dữ vậy?

Vất vả lắm bên thư phòng mới chịu giải tán, Thái tử giữ lại chủ bộ Hà Tông Du để nói chuyện, Song Lâm đúng lúc đưa công văn vào, Hà Tông Du liếc nhìn Song Lâm và cười nói :"Ngươi tìm lại vị tiểu công công này rồi à?"

Hóa ra vài ngày trước đó Hà Tông Du bị phái ra ngoài làm việc, trùng hợp khi đó Song Lâm cũng mới về nên vẫn chưa gặp Song Lâm.

Sở Chiêu nhìn Song Lâm rồi nói :"Y lông bông ở bên ngoài thoải mái biết báo, nếu không phải bị cô bắt trở về, sợ rằng còn đang tự do rong chơi ở bên ngoài đây."

Hà Tông Du cười ha hả :"Phó tiểu công công đầu óc thông minh, ắt hẳn cuộc sống bên ngoài cũng không tồi, đương nhiên không muốn hồi cung làm chuyện xấu, tính cách y nhạy bén, chẳng bằng hỏi ý y thử xem, chưa biết chừng sẽ có sáng kiến mới đấy?" Đoạn quay đầu hỏi Song Lâm :"Phó tiểu công công hẳn đã nghe qua chuyện triều đình muốn sửa trị tệ nạn, phá bỏ hủ tục kính băng kính than rồi chứ? Ngươi có biện pháp nào không?"

Song Lâm im lặng một hồi mới nói :"Nước trong không có cá, nếu điện hạ muốn diệt trừ tệ nạn, vậy phải nghĩ cách tạo lợi lộc trấn an bách quan mới đúng."

Sở Chiêu bảo :"Có vài tên quan viên lục bộ, thu kính than kính băng của quan viên bên ngoài tới hơn vạn lượng, thậm chí còn mở miệng đòi tiền hối lộ, mua quan bán chức, áp chế quan viên bên ngoài, lừa trên gạt dưới, mở rộng cánh cửa kiếm bạc.Nếu đóng kín cánh cửa này lại, đương nhiên phải đối xử bình đẳng, chẳng nhẽ còn định lưu lại hậu hoạn hay sao?

Hôm nay phụ hoàng nổi trận lôi đình, nói những người này là mọt lộc (*người chỉ biết theo đuổi quan lộc) nước nhà, tất đáng trừng trị, cái gì nên tra thì phải tra, cái gì nên làm thì phải làm. Xét trên diện rộng, có vài quan viên hoàn toàn tuân theo thực tế thường lệ, không có cử chỉ trái với pháp luật cũng vẫn điều tra, liên lụy rất rộng, đương nhiên sẽ có bất công, cho nên việc khó khăn ở chỗ phải điều tra nặng nhẹ thế nào, dự định điều lệ ra sao."

Song Lâm nghe hắn nói mà im lặng cả người trong chốc lát, có chút kinh ngạc giương mắt nhìn Sở Chiêu, thấy Sở Chiêu cũng nhìn ngược lại y thì sửng sốt, Sở Chiêu đang, đang hỏi ý kiến y à?

Sở Chiêu nhìn y dáng vẻ ngơ ngác, cứ như hồn vía mấy ngày nay, từ khi bị mang về cung thì tâm trí cũng bay đâu mất, bèn có hơi bất mãn bảo :"Đang hỏi ngươi đó, nói gì đi chứ?"

Song Lâm không ngờ Sở Chiêu lại thật sự hỏi ý kiến một nội thị như y, hơn nữa còn ở ngay trước mặt đại thần Hà Tông Du, không khỏi tâm sinh cảnh giác, do dự một hồi mới nói :"Tiểu nhân có ý 'dưỡng liêm ngân'."

(Sơ lược dưỡng liêm ngân : quan thanh liêm trở thành quan hối lộ là do họ thiếu tiền, nếu triều đình nâng lương cho quan thanh liêm, nuôi bạc sạch – dưỡng liêm ngân, thì quan thanh liêm không còn túng thiếu mà sa đọa vào hành động hối lộ nữa, ngược lại còn cảm động thánh ân mà dốc sức công tác cho triều đình.

Kế hoạch này xuất phát từ Ung Chính Đế, cụ thể là : Tiền dưỡng liêm của huyện lệnh thất phẩm là từ 400 đến 2,000 lượng bạc, còn của một viên tổng đốc là vào khoảng 10,800 lượng bạc, gấp 100 lần bổng lộc hằng năm. Những việc làm này của Ung Chính đã cải thiện tình hình tài chính của đế quốc, thu nhập gia tăng, đến lúc ông mất ngân khố đã có tới 5,000 vạn lượng – trích Wikipedia)

Cả kiếp trước và kiếp này, chẳng triều đại nào có thể thật sự ngăn chặn mục nát được cả. Nếu thực thi kế hoạch dưỡng liêm ngân của Ung Chính Đế, hiệu quả phổ biến đương nhiên không thể ngay lập tức dựng sào thấy bóng, nhưng tương đối phù hợp với hành động lợi ích của hoàng gia, đồng thời có thể trấn an bách quan.

Hà Tông Du lẩm bẩm :"Dưỡng liêm ngân? Ý nghĩa như tên, dùng để nuôi quan liêm?"

Song Lâm nói :"Thưa vâng, bổng lộc của quan viên vốn ít, nếu cắt bỏ kính băng kính than tất sẽ khiến bọn họ bất mãn, nhưng nếu không ngăn chặn, để mặc quan viên tùy ý ăn hối lộ, làm trái pháp luật thì cũng không được. Chi bằng thẳng tay triệt tiêu hủ tục, đồng thời thiếp lập 'dưỡng liêm ngân', ấn theo phẩm cấp, trong lúc kiểm duyệt thành tích, nếu xét thấy phẩm hạnh tốt đẹp, không ăn hối lộ hay làm việc trái pháp luật thì có thể lĩnh thưởng."

Sở Chiêu lắc đầu :"Quan viên thời tiền Tống, một năm bổng lộc ba nghìn bạc, nhưng vẫn có tham quan, từ trên xuống dưới chung một giuộc làm thịt bách tính, cộng thêm quân xâm lược lấn chiếm, cuối cùng vong quốc diệt tộc. Lòng người không biết thế nào là đủ, lấy lương cao nuôi quan liêm, đến lúc đó chẳng những tranh đoạt dưỡng liêm ngân, thậm chí vẫn đàn áp bách tính như cũ, hối lộ trái luật không dứt, góp phần uổng công nuôi lớn lòng tham của sâu mọt nước nhà. Huống chi bạc này phải lấy từ đâu đây? Không dưng tăng nặng gánh vác cho quốc khố."

Hắn mặc dù phản bác nhưng giọng điệu lại rất bình thản, không trách mắng Song Lâm, Song Lâm nhân tiện nói :"Có thể lấy hỏa hao (*) của thuế ruộng ra chi tiêu..."

(*Trong quá trình đúc bạc thành nén sẽ có sự hao tổn do bạc đọng lại trong dụng cụ nén, phần bạc đọng lại đó sẽ được gom lại cho nhiều để nén thành một nén bạc, gọi là hỏa hao – sự hao tổn lúc đúc lửa)

Hà Tông Du nói :"Điện hạ, hành động ăn hối lộ trái pháp luật đã được Thái Tổ nghiêm nghị cương liệt phán xử phép nghiêm hình nặng, chấn chỉnh tham nhũng, lột da sung thảo (*剥皮充草???), liên đới tru tộc, mà còn không diệt hết được những chuyện này.

Điện hạ ngài ý chí khát vọng, lòng có dân chúng, nhưng hiện giờ ngài vẫn còn là Thái tử, cần phải tranh thủ thu mua sự ủng hộ của bách quan, văn thần. Cách thức này mặc dầu tầm thường, nhưng hiếm thấy ở chỗ có thể dung hòa được đôi bên, vừa diệt sạch tham quan đang trắng trợn thu hối lộ kính băng kính than, vừa có thể gia tăng lương bổng giúp các vị quan tốt liêm khiết có tiền sống qua ngày, giúp họ nhớ kỹ chỗ tốt của ngài, đây vẫn là một biện pháp tốt."

Sở Chiêu quay đầu bảo :"Ý Quân Ngọc là muốn cô thua mua lòng người hay sao? Nhưng cô hiện tại là Thái tử, có một số việc, phụ hoàng có thể làm, nhưng cô không thể làm. Vụ dâng sổ tố cáo này, ai ai cũng đã nhận định rằng đây là việc mà cô bày mưu đặt kế, hiện giờ lại dâng thêm sổ con 'dưỡng liêm ngân' lên', cô chắc chắn chạy không thoát danh tiếng thu nạp lòng người, lấy lòng bách quan, khiến phụ hoàng thêm phần nghi ngờ cô."

Giọng điệu hắn có hơi buồn bã :"Vụ công trình trị thủy, cô theo ý các ngươi, viết một quyển sổ con khen ngợi nức lời dâng lên, phụ hoàng hết sức bất mãn, trách mắng ta thị sát không quả quyết, dung túng tệ nạn, lòng dạ đàn bà. Mấy ngày nay lúc nào phụ hoàng cũng la rầy ta, ta không thể không suy nghĩ sâu thêm, hiện tại không phải cô nên làm gì, mà là cô có thể làm gì, hoặc nói chính xác hơn, là phụ hoàng hy vọng cô làm gì, nếu phụ hoàng hy vọng cô là lưỡi đao sắc bén đẫm máu, giết người trừ bỏ tệ nạn, cô cũng đành ngoan ngoãn nghe theo."

Hà Tông Du yên lặng, Sở Chiêu quay đầu nhìn Song Lâm, Song Lâm cúi đầu, trong lòng không thể không thừa nhận, những lời của Sở Chiêu rất có lý, chức vụ Thái tử này, vốn chính là hố bẫy người khác!

Bên ngoài sương mù nặng nề, sắc trời đã tối, Vụ Tùng từ ngoài bước vào bẩm chuyện :"Điện hạ, người bên Thiên Hội Viện tới truyền lời, bảo Thái Tử phi nương nương đã chuẩn bị bữa tối, muốn mời điện hạ qua dùng bữa."

Sở Chiêu ngẩng đầu lên và nói :"Bảo rằng cô có chuyện cần thương nghị, mời Thái Tử phi cứ tự nhiên."

Hà Tông Du chợt mở miệng :"Điện hạ, ngài và Thái Tử phi vợ chồng đồng thể, gắn bó như môi với răng, vinh nhục cùng hưởng, tuyệt đối không thể công kích lẫn nhau, lưỡng bại câu thương. Hiện giờ Đàm gia làm ra chuyện như vậy, chỉ sợ trong lòng nương nương cũng đau thương bất an, ngài nên đi an ủi nương nương, trấn an lòng dạ Đàm gia."

Sở Chiêu khẽ thở dài một tiếng, có hơi bất đắc dĩ xoa trán mà nói :"Được rồi, báo lại một chén trà sau cô sẽ qua."

Hà Tông Du nói :"Đề xuất của Phó tiểu công công cũng không phải không thể làm, ngày mai có thể họp bàn khả năng thực thi, chi bằng điện hạ lệnh tiểu công công viết một phần chương trình bản thảo ra, rồi ngày mai đưa cho chúng ta bàn bạc lại sau."

Sở Chiêu gật đầu, quay sang căn dặn Song Lâm :"Ngươi ở ngay trong thư phòng mà viết, đêm nay không cần ngươi hầu hạ."

Song Lâm khoanh tay thưa vâng, mắt nhìn Vụ Tùng hầu Sở Chiêu đứng dậy rồi tiễn Hà Tông Du ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net