CHƯƠNG 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ Thanh Yên và Dao Ly sau khi rời khỏi gian phòng đó thì đi thêm một đoạn nữa. Đi theo Dao Ly, Vũ Thanh Yên mới biết Nguyệt Vân lầu rộng lớn thế nào. Càng đi nàng càng cảm thấy mọi ồn ào ban nãy dường như chưa hề xuất hiện. Phía hậu viện của Nguyệt Vân lầu không ngờ lại là một nơi thanh tĩnh như thế này.

Dao Ly hết vòng trái rồi lại vòng phải, cuối cùng đến một lầu các. Ở đây không có gian lầu nào khác, chỉ có một mình lầu các này, xung quanh ngoài vài bụi hoa ra thì không còn gì cả. Vũ Thanh Yên theo Dao Ly, tiến vào lầu các trước mặt.

"Đây chính là nơi ở của Tiểu nữ, mong Công tử đừng chê cười!". Dao Ly giới thiệu.

"Được cô nương giúp đỡ, tại hạ nào dám có ý chê trách. Hơn nữa, nơi xinh đẹp thế này trông thật hợp với đóa hoa kiều diễm như Dao Ly cô nương đây!". Vũ Thanh Yên chỉnh lại giọng nói, tập theo mấy thi nhân xưa, lời lẽ tao nhã mà đáp.

Dao Ly khẽ đưa tay lên che miệng cười. Mặc dù khuôn mặt bị che đi bởi chiếc mạng lụa màu trắng, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt biết nói kia, Vũ Thanh Yên cũng biết đằng sau đó là một nhan sắc khuynh quốc khuynh thành.

"Mời Công tử!". Dao Ly vừa vào bên trong đã mời Vũ Thanh Yên ngồi xuống, tự tay rót một chén trà mời khách.

"Đa tạ!". Vũ Thanh Yên khách khí nói. Nàng uống một ngụm trà, cảm giác sảng khoái lan tận tâm can.

Dao Ly không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi nhìn người đối diện. Còn Vũ Thanh Yên vì tránh né ánh mắt của Dao Ly mà lấy cớ uống trà mãi.

"Nhìn gần, trông Công tử lại càng rung động lòng người hơn!". Dao Ly cười nói.

"H...hả?". Vũ Thanh Yên suýt nữa thì phun hết cả trà trong miệng ra.

"Thật ra Tiểu nữ từ khi xuất hiện đã luôn chú ý đến Công tử. Công tử không giống với những nam nhân khác!". Dao Ly giải thích, rồi lại cười. "Người như Công tử chắc không phải đến đây để trêu hoa ghẹo nguyệt chứ?!".

"Không... không phải! Chỉ là... tại hạ thấy tò mò thôi!". Nàng cười hề hề nói. Tay cầm quạt lại phẩy phẩy để xua đi cái không khí quỷ dị này.

"Tò mò ư? Với ta chăng?". Dao Ly dùng đôi mắt quyến rũ của mình nhìn sâu vào Vũ Thanh Yên, càng ngày nàng ta lại càng sáp tới gần khiến Vũ Thanh Yên lúng túng.

Nàng không thể trả lời được. Dao Ly này cứ như đang muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy.

"Công tử! Nếu Dao Ly đêm nay là của chàng, thì chàng sẽ cho phép Dao Ly theo chàng cả đời chứ?". Dao Ly lại tiếp tục quyến rũ.

Vũ Thanh Yên thật sự sắp chịu không nổi rồi! Nàng muốn ra ngay khỏi đây! Dao Ly này còn đáng sợ hơn cả mấy cô Hồng Hoa hay Nhu nhi gì gì đó hồi nãy nữa!!!

"Dao Ly cô nương, xin hãy... tự trọng! Bản Công tử là người... đã có... đã có thê tử! Không thể làm điều gì có lỗi với nàng ấy được!". Vũ Thanh Yên cố nhích ra xa khỏi người Dao Ly.

"Công tử, chàng đừng biện hộ nữa. Nếu chàng muốn chung tình với thê tử thì đâu có đến đây! Chàng xem, nếu như Dao Ly ta cam tâm tình nguyện làm thiếp thì sao, chàng có chịu không?!". Dao Ly tiếp tục lại gần, dựa vào người Vũ Thanh Yên, đưa đôi tay mềm mại khẽ vuốt cổ áo nàng khiến nàng nổi cả da gà, lạnh cả sống lưng. Bất thình lình, Dao Ly bỗng cởi áo ngoài của mình ra.

"Dao Ly cô nương! Không thể được!!!". Vũ Thanh Yên hét lên, lấy tay che mắt lại, đứng phắt dậy. "Thật ra.. thật ra ta...". Nàng lúng túng nói.

"Thật ra ngươi là nữ!". Dao Ly kéo áo của mình trở lại, bật cười nói. Trông nàng rất vui vẻ, cứ như vừa trêu đùa xong một chú mèo con vậy.

"Sao... sao cô biết?!". Vũ Thanh Yên quay lại đối mặt với Dao Ly, ngạc nhiên nói, khuôn mặt của nàng còn thoáng nét hồng.

"Ta đã biết khi từ vũ đài xuống đến gần ngươi! Ngươi cũng gan thật, dám cải nam trang đi vào đây!".

"Đó chẳng phải là vì cô sao?! Sức hấp dẫn của cô quá lớn, khiến một người chẳng biết cái gì như ta cũng bị cuốn hút theo!". Vũ Thanh Yên chẳng ngần ngại nói. "Nhưng sao... cô lại giúp ta trốn quan binh? Cô không sợ ta là tội phạm và cô sẽ bị liên lụy hay sao?".

"Ngươi đâu có phạm tội gì, ta nghĩ là ngươi đang sợ ai đó phát hiện ra ngươi là nữ mà thôi! Bằng chứng là khi nghe tiếng hô của quan binh, ngươi không hề sợ mà vẫn đứng yên tại chỗ, chỉ khi Đô tổng Binh Đại nhân vừa vào, ngươi mới có biểu hiện!".

Dao Ly này không ngờ lại có khả năng quan sát và óc phán đoán nhạy bén đến thế. Chỉ vừa đến gần nàng một chút là đã phát hiện ra bao nhiêu chuyện.

Nhìn Vũ Thanh Yên không nói gì, chỉ đăm đăm nhìn mình, Dao Ly lại cười: "Thế nào? Ta nói đúng quá sao?".

"Sự thật là đúng vậy đấy! Đô tổng Binh Đại nhân đó chẳng ai khác ngoài Đại ca ta! Huynh ấy cũng rất tinh mắt, chỉ cần nhìn một cái là có thể phát hiện ra ta ngay, huống hồ ta lại còn đang mặc y phục huynh ấy trên người nữa!". Vũ Thanh Yên rầu rĩ, nàng không ngần ngại nói ra thân phận của mình cho Dao Ly biết.

"Vậy ra cô là Vũ Tiểu thư đó sao? Nhưng ta nghe nói...".

"Những chuyện cô nghe từ trước đến nay sẽ không bao giờ xảy ra nữa đâu! Đừng hỏi ta chuyện quá khứ nữa!". Vũ Thanh Yên một lần nữa giải thích. Đây là lần thứ "n" rồi đấy!

"Được, được. Bây giờ, trước mặt ta chỉ có một Vũ Tiểu thư mạnh mẽ, kiên cường lại ngây thơ, ngốc nghếch, dễ bị lừa mà thôi!". Dao Ly bật cười thành tiếng, đã từ rất lâu rồi nàng mới có thể cười vui vẻ, sảng khoái như thế này.

"Ta không có ngây thơ, không có ngốc nghếch, không phải là người dễ bị lừa!!!". Nàng đỏ mặt, tức giận nói. "Ta là Vũ Thanh Yên kiên cường, bất khuất, không hèn nhát, không yếu đuối, lại không có ngây thơ, ngốc nghếch, dễ bị lừa!!!". Nàng lại một lần nữa khẳng định với Dao Ly.

Dao Ly lại cười ha hả khoái chí, còn chê nàng trẻ con. Vũ Thanh Yên muối mặt vô cùng. Đối phương đã biết mình là nữ rồi, lại còn... còn dám giở trò quyến rũ, trêu đùa nàng! Thật tức chết đi   được!

"Thanh Yên, Thanh Yên,..." . Dao Ly thầm ghi nhớ cái tên này trong đầu. Đây chính là người đầu tiên làm nàng cười sau một thời gian dài đến vậy.

"Tỷ tỷ à, ta có thể ra ngoài được chưa?". Vũ Thanh Yên hỏi, ánh mắt như một đứa trẻ đang cầu khẩn với tỷ tỷ của mình.

"Bên ngoài hiện tại rất phức tạp, không thể ra ngoài được ngay đâu!". Dao Ly nói, sau đó lại hỏi: "Sao lại gọi ta là tỷ tỷ?".

"Nhìn cũng biết là tỷ hơn tuổi ta mà! Ta chỉ mới 16!". Vũ Thanh Yên đáp. "Mà khi nào ta mới ra ngoài được đây?!".

"Đừng vội!". Dao Ly trả lời.

Sau đó nàng lại nghĩ ngợi, người như Vũ Thanh Yên, còn là một Tiểu thư khuê các, thuộc danh gia vọng tộc mà lại có một tính cách như thế cũng thật là hiếm thấy. Nàng ấy không sợ mình sẽ làm hại, mới gặp lần đầu mà đã không e dè, ngần ngại gì rồi, còn cho mình biết tên, biết thân phận, hơn nữa còn gọi nàng là tỷ tỷ, mới gặp lần đầu mà cứ như là quen nhau đã lâu lắm rồi vậy. Thật đúng là một người giản đơn, lại rất có thiện cảm!

"Sau này... cứ gọi ta như vậy đi! Ta không có người thân, có một muội muội kết nghĩa như cô cũng thật là tốt! Ta sẽ không còn sợ cô đơn nữa!". Dao Ly mỉm cười.

"Được. Vậy chúng ta kết nghĩa tỷ muội! Sau này ra ngoài, ta đã có chỗ, có người để chơi rồi!". Vũ Thanh Yên vui vẻ. "Nhưng mà, muội nghe nói tỷ không thường hay xuất hiện cho lắm, sao hôm nay lại xuất đầu lộ diện khiến cho cả đám người như muốn sống muốn chết lên thế kia?".

"Thật ra là ta đang giúp đỡ Ngài ấy truy bắt Lương Thành – một tên tham quan dám buôn bán người trong Nguyệt Vân lầu!".

"Lương Thành có phải là cái tên quan có hòm bạc lớn lúc nãy phải không? Ông ta điên rồi sao?". Vũ Thanh Yên bĩu môi chế nhạo. Đã vơ vét hết của cải của người ta rồi mà còn buôn người làm giàu, thật hết thuốc chữa!

"Phải. Chỉ cần ta xuất hiện, thế nào bao nhiêu người cũng đều kéo về Nguyệt Vân lầu, phòng bị của Lương Thành sẽ ít lại. Trong khi hắn đang còn bị ta giữ chân, quan binh của Ngài ấy sẽ đến bắt gọn!". Dao Ly giảng giải. Vũ Thanh Yên gật gù hiểu ra.

"Mà Ngài ấy... là ai cơ? Là Đại ca của muội sao?".

"Không phải. Đô tổng binh Đại nhân chỉ cùng Ngài ấy phối hợp bắt người mà thôi! Thật ra, Ngài ấy...".

"Cộc! Cộc! Cộc!".

Dao Ly chưa kịp nói hết câu bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.

"Ai đấy?". Nàng hỏi vọng ra.

"Là Bản vương!". Thanh âm trầm thấp của một nam tử đáp lại. Vũ Thanh Yên cảm thấy nghe sao quen quen.

Dao Ly bỗng quay sang Vũ Thanh Yên đang còn ngây ngốc ở một bên, nói: "Là Ngài ấy! Ta phải đi mở cửa! Muội tạm thời vào trong lánh đi!". Dao Ly ra hiệu cho Vũ Thanh Yên đi ra phía sau bức màng.

Vũ Thanh Yên nghe lời, lách người qua khỏi tấm bình phong, vén tấm màng lụa mỏng mà vào trong. Sau đó nàng nghe thấy tiếng mở cửa, tiếng bước chân người đi vào tiếng trà đang được rót ra, mùi trà hoa nhài mà nàng vừa uống thơm thơm khẽ phảng phất. Mặc dù đã vào phía bên trong, nhưng Vũ Thanh Yên vẫn có thể nghe loáng thoáng được giọng nói cũng như câu chuyện của hai người bên ngoài.

"Thật sự rất đa tạ Dao Ly cô nương đã tương trợ. Nhờ có cô nương mà tên tham quan họ Lương kia đã bị bắt cùng với hang ổ của bọn chúng!". Giọng nói quen quen ấy phát ra. Vũ Thanh Yên thật sự vẫn không nhớ là mình đã nghe được ở đâu rồi nữa.

"Ngài không cần phải đa tạ. Tiểu nữ làm như thế cũng vì muốn giúp đỡ mọi người mà thôi. Từ nay tình trạng các thiếu nữ bị mất tích sẽ không còn diễn ra nữa!". Thanh âm thanh thúy của Dao Ly vang lên.

"Như đã hứa, Bản vương nhất định sẽ giúp đỡ cô nương ra khỏi đây, tìm lại ký ức của mình. Nhưng cô nương đã có dự định gì chưa?".

"Ký ức? Dao Ly bị mất trí nhớ ư? Vì vậy nên tỷ ấy mới lưu lạc đến đây?".

Vũ Thanh Yên nghe xong thì thầm nghĩ. Người ngoài cứ nghĩ Dao Ly mới có cuộc sống thật sung sướng làm sao! Người nể kẻ phục. Nhưng họ chưa bao giờ nhìn đến mặt trái của sự việc trước mắt họ. Hóa ra Dao Ly cũng chỉ là phận nữ nhi như mây trôi lững lờ, trôi đến đâu thì lại càng vô định đến đấy, không biết bản thân mình là ai, không biết mình nên đi về đâu...

"Trước mắt thì tiểu nữ vẫn mong có thể ra khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Dù sao thì tiểu nữ cũng đã chuẩn bị xong để trả "món nợ ân tình" cho Nguyệt nương rồi. Còn việc tiếp theo thì sẽ dùng số tiền còn lại mua một cửa tiệm nào đó, ẩn mình họa tranh, đem bán chúng để sống qua ngày!". Dao Ly cười nói. Vũ Thanh Yên nghe được trong lời nói đó vừa mừng rỡ lại vừa chua xót.

"Có cần Bản vương giúp đỡ phần nào không?".

"Đa tạ Vương gia, nhưng thật sự là không cần đâu!".

"Dao Ly, tỷ cũng thật là, tỷ khổ như thế, sao không...". Nàng nghĩ ngợi.

Khoan đã!!!

Có gì đó hơi kỳ lạ mà nãy giờ Vũ Thanh Yên vẫn chưa hề nhận ra.

VƯƠNG GIA??!

Khoan, đừng nói đó chính là giọng của... Tuyên Vương đấy nhé?!

"Chết rồi! Mặc dù lần trước mình đã mang mạng che mặt, nhưng nếu là hắn ta thì rất có khả năng cũng sẽ nhận ra mình. Đến lúc đó Đại ca cũng sẽ biết, Đại ca mà biết thì...". Vũ Thanh Yên thật sự không dám nghĩ tới. Vũ Thanh Phong bình thường ôn hòa, nếu như huynh ấy mà nổi giận, dù không đánh gãy hai chân nàng thì cũng sẽ cấm túc nàng, thậm chí mãi mãi về sau nàng còn không thể ra ngoài được!

Nàng thầm hận bản thân tại sao lúc đó không trùm nguyên cái chăn mà ra ngoài, sao lại chỉ che mỗi một cái mạng mỏng manh?!

Nàng thầm hận bản thân mình tại sao không nhận ra giọng nói của tên này sớm hơn để tìm cớ thoát thân, sao lại ngồi lì mãi trong này?!

Nàng thầm hận bản thân rất rất nhiều!

Vũ Thanh Yên bắt đầu rối loạn. Cứ nghĩ đến Đại ca ôn nhu của nàng khi nổi giận lên, nàng lại càng hoảng loạn hơn. Cảm giác lúc này chẳng khác gì so với lúc trước, có khi còn đáng sợ hơn!

Vũ Thanh Yên nhìn quanh, rồi lại nhìn ra phía Úc Khả Dương, nàng lại càng phải để bản thân bình tĩnh hơn mà chạy trốn.

Vũ Thanh Yên thấy có cánh cửa sổ đang he hé mở, mang theo cảm giác mừng rỡ, nàng nhanh chóng tiến đến. Nhưng trời xui đất khiến thế nào, ngay khi mà Vũ Thanh Yên vừa rời khỏi thì chiếc bình sứ trên kệ lại lắc lư rồi rơi xuống đất, gây nên âm thanh chói tai.

"Tự mình hại mình! Tự mình hại mình! Tự mình hại mình mà!!". Nàng thầm lặp đi lặp lại câu nói ấy vô số lần trong suy nghĩ, khóc không ra nước mắt, cứ đứng trân trân tại chỗ.

Úc Khả Dương nghe động đứng dậy, y nhíu mày nhìn Dao Ly, nói: "Có người!". Rồi lại hỏi vọng vào trong: "Ai đó?!". Bên trong chưa kịp trả lời, y liền xông vào mặc cho lời biện hộ và ngăn cản của Dao Ly. Chuyện Lương Thành là tuyệt mật, người ngoài không thể nghe, nếu như dân chúng biết được, còn có thể tin vào Triều đình sao? Y nhất định phải dạy cho tên nghe lén này một bài học!

Vũ Thanh Yên khi nghe tiếng của Úc Khả Dương mới định thần trở lại, nàng tiếp tục thực hiện phi vụ trốn thoát một cách ngoạn mục này. Nàng nhanh nhẹn đến bên cửa sổ, cố mở nó ra. Đồng thời lúc đó Úc Khả Dương và Dao Ly đều đã đến trước mặt.

"Ngươi là ai? Đứng yên đó cho Bản vương!". Úc Khả Dương thét lớn ra lệnh.

Vũ Thanh Yên đâu phải người của y, nàng đâu có ngốc mà nghe lời chứ. Nàng vừa một tay che mặt, vừa dùng thân mình cố hết sức đẩy mạnh cánh cửa. Chỉ cần thoát khỏi hôm nay thôi, nàng sẽ chẳng phải lo gì cả nữa.

Cánh cửa vốn bị kẹt này nay cuối cùng đã bị Vũ Thanh Yên đẩy được ra rồi. Nàng mừng rỡ quay lại nhìn Dao Ly và Úc Khả Dương lần nữa trước khi chuẩn bị nhảy.

"Khoan đã! Thanh Yên! Muội làm gì vậy?! Đừng nhảy!!!". Lời Dao Ly vừa dứt Úc Khả Dương đã nhíu mày quay sang nhìn.

Thanh Yên ư?

Đúng lúc đó, Vũ Thanh Yên cũng vừa tung mình ra khỏi cánh cửa, nàng cứ như là vừa thoát khỏi bể khổ vậy, sung sướng đến hả dạ. Nhưng nàng đâu biết bản thân là đang nhảy lầu... "tự vẫn" đâu cơ chứ. Phòng của Dao Ly ở tầng trên cùng của lầu các này, độ cao cũng khá lớn, cũng đủ để giết chết một người.

Chỉ khi vừa nhảy khỏi căn phòng, Vũ Thanh Yên mới tá hỏa phát hiện ra, nàng quên mất là mình đang ở trên cao. Nàng cứ tưởng đâu nhảy qua cánh cửa này rồi sẽ nhanh chóng ba chân bốn cẳng mà chạy đi ngay thôi, thế nhưng nào ngờ, nàng sắp sửa phải đi gặp Diêm Vương rồi!

"A! A! A! Cứu mạng!!!". Vũ Thanh Yên vừa nhảy khỏi thì la lớn.

"Phụ thân! Con gái bất hiếu! Đại ca! Muội rất xin lỗi! A Châu, ta phải bỏ em lần nữa rồi! Tố Doanh, Úc Khang! Ta chẳng thể giúp hai người được nữa, hai người hãy tự nắm lấy hạnh phúc của bản thân. Sau khi chết đi, ta nhất định sẽ cầu phúc cho mọi người! Hãy sống tốt!!!". Vũ Thanh yên gần như rơi cả nước mắt.

Ngay lúc Vũ Thanh Yên lờ mờ thấy bóng dáng của Hắc - Bạch Vô Thường[1] thì một cánh tay rắn chắc, mạnh mẽ đã ôm trọn lấy eo nàng. Bóng dáng của quỷ sai mờ dần rồi biến mất, Vũ Thanh Yên ngây ngốc yên vị trong vòng tay đó, dần dần đáp xuống một cách nhẹ nhàng.

[1] Hắc - Bạch Vô Thường: hai con quỷ một mặt trắng, một mặt đen, chuyên đi bắt linh hồn người chết về Địa phủ.

Ánh trăng trong đêm sáng lên một vùng trời bất tận, vài đóa hoa trong bụi đã thấm đẫm sương nay đang khoe sắc kiều diễm trong đêm tối mịt mù. Úc Khả Dương khẽ buông lỏng cánh tay, Vũ Thanh Yên rời khỏi vòng tay đã cứu mạng mình, đứng quay lưng, chỉnh chỉnh giọng mà nói: "Đa tạ!". Sau đó nàng chạy biến đi mặc cho Dao Ly cứ với gọi theo.

Úc Khả Dương đứng trân trân ở đó nhìn nàng chạy đi mà không đuổi theo. Y nhìn lại bàn tay đã ôm nàng của mình, nhìn vết cắn đang lợt lạt dần, y bỗng nhếch miệng cười khẽ.

Đêm dài cứ lặng lẽ trôi qua...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net