CHƯƠNG 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, tại Thiên An viện...

Vũ Thanh Yên mệt mỏi ngồi dậy sau giấc ngủ ngắn. Đầu tóc rối, đôi mắt hồ thu bây giờ nửa nhắm nửa mở, miệng ngáp dài ngáp ngắn. Nàng đêm qua không ngủ được, đang rất mệt thế này mà vẫn bị A Châu đánh thức.

"Tiểu thư! Ngủ nữa sẽ không tốt đâu!". A Châu vẫn cằn nhằn câu này vào mỗi sáng.

Vũ Thanh Yên không nói gì, nàng từ từ rời khỏi giường, vươn vai một cách uể oải. Sau khi A Châu giúp mình rửa mặt, chải đầu, thay đổi xiêm y, Vũ Thanh Yên mới ngồi vào bàn dùng bữa sáng.

"Tiểu thư! Tối hôm qua Tiểu thư đi đâu vậy? Có vui không ạ?". A Châu cười hỏi. Tối qua Vũ Thanh Yên vừa về đến phòng đã thở hổn hển như thiếu dưỡng khí đến nơi. A Châu chưa kịp hỏi han gì thì nàng đã vội vàng thay y phục và lên giường nghỉ ngơi ngay.

Nghe A Châu hỏi, Vũ Thanh Yên bỗng nhớ đến chuyện tối qua, mặt nàng thoáng hồng. Tối qua xấu hổ chết đi được! Sau này còn có thể ra ngoài thoải mái mà gặp ai đây?!!

Bị A Châu làm cho mất hứng, Vũ Thanh Yên chẳng muốn ăn nữa. Nàng bảo A Châu dọn bữa sáng đi, còn mình thì ngồi một chỗ thẫn thờ.

Nhớ đến đêm qua, lúc nàng vừa rơi xuống đã cảm thấy rất sợ hãi. Nhưng khi cảm nhận được có vòng tay chắc chắn đó bên cạnh, bản thân lại thấy yên tâm hơn. Đúng lúc đó có tiếng nói thì thầm vào tai: "Vũ Tiểu thư thật không ngờ lại có sở thích kì quái như vậy!". Nàng chưa kịp phản ứng thì thanh âm trầm thấp đó lại khẽ thoảng qua bên tai: "Ham mê nữ sắc!", cùng với đó là một nụ cười nhếch miệng vô cùng khẽ khàng kèm theo khiến nàng như hóa đá.

"Ham... mê... nữ sắc???". Vũ Thanh Yên cảm thấy như đang bị sỉ nhục. Nàng ham mê nữ sắc hồi nào? Chỉ là nàng tò mò, nàng không có! Thế là Vũ Thanh Yên hung hăng cắn vào bàn tay đang đỡ mình. "Chết cũng được, nhưng tuyệt không thể sống mà phải mang ơn kẻ đã sỉ nhục mình! Có đi gặp Diêm Vương cũng phải mang theo danh dự trong sạch ngàn vàng này!".

Vũ Thanh Yên nàng không biết rằng nam tử cũng bất ngờ không kém, y nào ngờ nàng lại hành động thô lỗ như vậy. Cũng khá đau đấy!

Nhưng khi Vũ Thanh Yên vừa cắn thì bàn tay đang giữ eo nàng bỗng gia tăng thêm lực đạo, siết chặt lại khiến nàng cảm thấy đau, khi đó mới thôi không cắn nữa, ngay lúc ấy cũng vừa vặn đáp xuống mặt đất.

Bản thân còn mặt mũi mà ở lại nữa sao, phải chạy biến đi ngay!

"A! Chết mất!! Tên Tuyên Vương kia biết cả rồi. Phải làm sao đây??". Vũ Thanh Yên ôm đầu khổ sở than trách. Nếu Đại ca mà biết, nàng phải giải thích sao đây, nhất là chuyện tên Tuyên Vương kia nói nàng ham mê nữ sắc.

"Muội sao vậy?". Có giọng nói từ ngoài cửa vọng vào.

Vũ Thanh Yên ngẩng mặt lên thì bắt gặp khuôn mặt anh tuấn của Vũ Thanh Phong. Nàng bỗng giật mình: "Đại ca!?".

Vũ Thanh Phong bước vào trong, ngồi xuống ghế. Chàng đưa tay với lấy ấm trà, rót một chén, để trước mặt Vũ Thanh Yên rồi hỏi: "Không khỏe trong người sao?". Ánh mắt quan tâm, ôn nhu đó vẫn nhìn người đối diện.

"Không sao! Muội vẫn tốt mà!". Điều chỉnh lại tâm trạng ổn định, nàng nói. Nếu nói mình mệt thì chắc chắn nàng sẽ bị ép uống thuốc mất. Bỗng nhận thấy sự yêu chiều tha thiết đó của Vũ Thanh Phong đối với mình, Vũ Thanh Yên bỗng cảm thấy có lỗi vô cùng. Nhưng biết phải làm sao, việc gì xảy ra cũng đã xảy ra rồi, hối hận vô ích, thời gian không thể quay trở lại được!

"Yên nhi, muội đang có chuyện gì phiền lòng ư?".

"Không có! Chuyện gì có thể làm phiền lòng muội muội của huynh cơ chứ!?". Nàng lắc đầu quầy quậy, cố gắng nặn ra một nụ cười.

"Vậy thì tốt! Ta phải đi xử lý công vụ rồi. Nhớ bồi bổ sức khỏe cho tốt vào đấy!". Vũ Thanh Phong dặn dò nàng rồi đứng dậy quay đi. Trước khi khuất dạng, chàng nói: "Yên nhi! Nhớ là Đại ca luôn bên muội. Muội sẽ không bao giờ phải chịu cô đơn cả!".

Nàng mỉm cười trông theo bóng dáng cao lớn ấy của Vũ Thanh Phong.

Dường như Đại ca vẫn chưa biết chuyện gì cả. Được rồi, nàng phải nhanh chóng đi tìm Dao Ly nhờ giúp đỡ mới được. Giao tình giữa Úc Khả Dương và Dao Ly rất tốt, Dao Ly nhất định sẽ nói giúp cho nàng. Còn nàng... có chết cũng không dám đối mặt với y.

Thế là Vũ Thanh Yên tức tốc gọi A Châu đến giúp nàng cải nam trang. Lần này nhất định không được xảy ra sơ suất gì, không được chạm mặt người quen, lại càng không được để y trông thấy mình thêm lần nào nữa.

Xong xuôi, nàng lại theo đường cũ trốn ra ngoài. Nhưng xui cho nàng, không giống như đêm qua, sáng nay có người canh giữ. Vũ Thanh Yên đang ở trên cây, nhìn xuống thấy có một tên thị vệ đang đứng nghiêm chỉnh canh gác. Nàng thầm than không ổn. Nhưng biết làm sao, chỉ có thể xuống dưới kia chứ không thể xuống bên này được, phải nhanh chóng ra ngoài tìm Dao Ly, nàng không thể lãng phí thời gian thêm một giây nào nữa.

"Ai?!". Tên thị vệ thấy có bóng người, kêu lên.

"Suỵt!!!". Vũ Thanh Yên ra hiệu im lặng, tránh kinh động đến mấy tên thị vệ khác.

"Ngươi... ngươi là ai?! Sao lại đi ra từ sân viện của Tam Tiểu thư?". Tên thị vệ này nhìn còn khá trẻ, hắn tuy gác ở đây nhưng chưa bao giờ gặp người khả nghi nào, do vậy khi thấy nàng hắn có trông hơi lúng túng.

Vũ Thanh Yên mừng thầm, tên này có vẻ rất dễ để đối phó. Nàng không đáp lại ngay mà dùng chiếc quạt đang cầm trên tay gõ vào đầu hắn: "Gặp Bản Tiểu thư sao không chào?".

"Tiểu... tiểu thư?". Không phải chứ, dù sao trước mặt hắn cũng là một thiếu niên trẻ tuổi, nhìn vô cùng tao nhã, giống Tiểu thư nhà hắn ở chỗ nào?!

"Là ta! Vũ Thanh Yên!". Nàng đáp lại cái khuôn mặt đang ngẩn ra đó.

"Tham... tham kiến Tam tiểu thư!". Tên thị vệ lắp bắp nói, hắn ta cúi đầu, tay nắm lại thành quyền, trông vô cùng lễ độ. Hắn nhận ra giọng nói đó, chính là Tam Tiểu thư.

"Được rồi, miễn lễ!".

Tên thị vệ từ từ ngẩng mặt lên, len lén nhìn người trước mặt, sau đó bạo gan hỏi: "Tiểu thư! Không biết Tiểu thư muốn đi đâu? Tại sao lại ăn mặc như thế này?".

"Nói thật cho ngươi biết nhé, Bản Tiểu thư thật ra đang giúp Phụ thân làm một việc rất quan trọng, có liên quan đến toàn bộ Vũ gia. Vì không thể ra mặt nên mới phải cải trang, bây giờ ngươi tránh ra được chưa?".

" Nhưng sao thuộc hạ không nghe Đại nhân nói gì cả?". Tên thị vệ hỏi lại.

"Tên ngốc này! Chuyện hệ trọng của Vũ gia mà lại phải nói cho ngươi biết ư?".

"Thuộc hạ ngu muội! Xin Tiểu thư tha tội, mời Tiểu thư!". Tên thị vệ khép nép cúi mình, đưa tay làm động tác mời. Vũ Thanh Yên như mở cờ trong bụng, vui vẻ bước đi. Tên này cũng dễ mắc lừa thật, có hắn vừa được lợi nhưng cũng vô cùng nguy hại.

"Tiểu thư...". Hắn đột nhiên gọi nàng lại.

"Chuyện gì nữa?". Vũ Thanh Yên quay lại nhíu mày nhìn hắn.

Tên thị vệ đến gần nàng, đưa cho nàng một gói giấy nhỏ được bọc kín kĩ càng. Nàng khó hiểu nhìn hắn. Lúc này tên thị vệ mới mở miệng: "Tiểu thư, thuộc hạ có hơi quá đáng nhưng xin Tiểu thư hãy đưa vật này cho A Châu muội muội!!".

Vũ Thanh Yên rất bất ngờ trước hành động của hắn. Tên này cũng gan thật!

"Nếu như ngươi gặp người khác thì chắc chắn hắn ta sẽ chê ngươi ngu ngốc rồi ném món quà này đi cho mà xem! Cũng may là ngươi gặp Bản Tiểu thư ta!". Vũ Thanh Yên vừa nhận lấy gói giấy nhỏ đó vừa nói. Nàng còn nhìn thấy hai tai hắn đỏ ửng lên vì xấu hổ.

"Đa tạ Tiểu thư! Thuộc hạ đương nhiên sẽ biết giữ kín mồm miệng! Tiểu thư yên tâm!".

Sau khi rời khỏi Phủ, Vũ Thanh Yên một mạch tiến thẳng đến Nguyệt Vân lầu tìm Dao Ly. Trên đường đi, nàng bắt gặp một đoàn người vừa đi vừa thổi kèn gióng trống vô cùng inh ỏi. Hỏi mới biết đó chính là đoàn người đang đưa Tân khoa Trạng Nguyên về vinh quy bái tổ.

Tân khoa Trạng Nguyên sao? Trông hoành tráng thật đấy!

Đi đầu đoàn người là một nam tử một thân y phục đỏ thẫm trông vô cùng nổi bật đang cưỡi ngựa. Vì khoảng cách quá xa và có biết bao người chen chúc nên Vũ Thanh Yên không thể nhìn rõ mặt nam tử đó. Nàng cũng tò mò không biết vị Tân khoa Trạng Nguyên này là ai. Tuy vậy nhưng nàng cũng phải nhắc nhở bản thân, tò mò không phải là một bản tính tốt đẹp gì đâu!

Cố gắng chen qua biển người, nàng nhanh chóng tiến đến Nguyệt Vân lầu. Khung cảnh vẫn như tối qua, người qua kẻ lại rất nhiều, vẫn vô cùng ồn ào, náo nhiệt. May sao tìm được bóng dáng của Nguyệt nương, Vũ Thanh Yên cố lách qua đám người, đến trước mặt Nguyệt ngương, cười hỏi: "Nguyệt nương vẫn còn nhớ Bản Công tử chứ?".

"Ồ! Không phải là Trần Công tử đây sao? Nguyệt nương ta còn chưa hỏi tội Ngài sao lại đối xử với các cô nương của ta như vậy đấy nhé!?". Nguyệt nương phẩy phẩy chiếc khăn lụa trong tay lên người Vũ Thanh Yên.

"Được rồi, được rồi. Bản Công tử sẽ bù đắp cho các cô nương ấy!". Nói rồi, nàng dúi vào tay Nguyệt nương một xấp ngân phiếu. "Thế nào? Đủ chưa? Bây giờ ta có chuyện muốn nhờ Nguyệt nương, mong Nguyệt nương hãy giúp đỡ!".

Nguyệt nương sau khi nhận tiền chỉ mải đếm, trả lời qua loa: "Trần Công tử thật có lòng quá! Nếu Công tử đây có việc gì khó khăn cứ để Nguyệt nương ta giúp một tay!".

"Ta... muốn gặp... Dao Ly cô nương!".

"Dao Ly ư?". Nguyệt nương ngưng đếm xấp tiền trong tay, rồi quay qua nhìn nàng nhíu mày, khó xử nói: "Thật ngại quá! Trần Công tử, Dao Ly đã không còn ở đây nữa rồi!".

"Không còn ở đây nữa ư? Vậy...". Vũ Thanh Yên ngạc nhiên. Nhớ lại chuyện đêm qua nàng nghe được, không nhanh đến thế chứ?!

"Dao Ly đã được một thương nhân chuộc ra rồi. Nguyệt nương ta cũng thật không hiểu, trước đây có biết bao nhiêu người muốn chuộc Dao Ly với giá cao hơn nhưng nàng ấy vẫn chẳng mảy may để ý. Thế mà khi gặp thương nhân này, Dao Ly liền đồng ý ngay tức khắc, không một chút do dự!". Nguyệt nương thầm thở dài một tiếng, thật tiếc "của".

"Ra là vậy. Thế Nguyệt nương có biết Dao Ly đi đâu không?".

"Các cô nương sau khi được chuộc ra rồi thì những chuyện sau đó của họ Nguyệt nương ta không quản, lại càng không thể quản!". Nguyệt nương lắc đầu.

"Vậy sao...". Trong phút chốc, Vũ Thanh Yên cảm thấy như tia hy vọng của mình đã bị dập tắt đi.

Nàng từ biệt Nguyệt nương rồi rời khỏi Nguyệt Vân lầu, trong lòng không khỏi có cảm giác mất mát. Lẽ nào không thể gặp lại Dao Ly nữa sao? Lẽ nào tình bạn mới vừa chớm nở của nàng đã vụt tan biến đi nhanh chóng chỉ trong một đêm như vậy sao? Lẽ nào bây giờ nàng chỉ có thể tự mình đi gặp cái tên Tuyên Vương đó để cầu xin sao?

Không! Có chết nàng cũng không cam lòng đối diện với hắn thêm lần nào nữa! Cách này không được, ta nghĩ cách khác, không phải là không có cách, chỉ là chưa nghĩ ra mà thôi!

Vừa bước ra con phố nhỏ tấp nập người, Vũ Thanh Yên mệt mỏi lê từng bước về Phủ với một tâm trạng vô cùng buồn bực. Có lẽ bản thân nàng chỉ còn cách phải về chuẩn bị tinh thần để đối mặt với cơn giận của Đại ca mà thôi!

"Thanh Yên!". Một giọng nói trong trẻo vang lên phía sau nàng.

Vũ Thanh Yên quay người lại thì bắt gặp một thân ảnh quen thuộc. "Dao Ly!?". Nàng thốt lên đầy kinh ngạc, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười mừng rỡ. Nàng nhanh chóng chạy lại gần chỗ Dao Ly, nói nói cười cười: "Dao Ly! Cuối cùng cũng tìm thấy tỷ rồi, cuối cùng cũng tìm thấy tỷ rồi! Muội cứ sợ sẽ không còn gặp lại tỷ nữa!".

"Ta biết muội nhất định sẽ đến tìm ta nên đứng đây chờ muội. Trước hết hãy đến chỗ của ta đi đã, có chuyện gì, chúng ta cùng nói sau!". Dao Ly đã ăn vận khác hẳn, không còn y phục thanh tú, mỹ lệ, thượng hạng trên người như hôm qua nữa, mà thay vào đó là một bộ y phục đơn giản, mộc mạc. Tuy vậy, nàng vẫn luôn mang mạng che mặt.

Dao Ly dẫn Vũ Thanh Yên đến một cửa tiệm nhỏ cách không xa lắm. Cửa tiệm hình như chưa khai trương nên chẳng có biển hiệu gì, bên ngoài trông rất đơn sơ, có phần hơi cũ, nhưng bên trong vẫn rất tiện nghi, đầy đủ, lại bày la liệt bao nhiêu là tranh khắp nơi nơi.

Hai người cùng ngồi xuống. Lúc này Vũ Thanh Yên mới cẩn thận đánh giá từng bức tranh một. Ở đây có rất nhiều loại tranh, nhưng đa số vẫn là tranh thủy mặc nhiều nhất.

"Những bức tranh này đều là do tỷ họa nên sao?". Sau khi nhấp một ngụm trà Dao Ly vừa đưa, Vũ Thanh Yên cất tiếng hỏi.

"Đúng vậy. Nơi này vừa là nơi ta kiếm sống qua ngày, cũng vừa là chỗ nương thân của ta trong khoảng thời gian sau này. Khoảng vài ngày nữa, tiệm tranh của ta sẽ khai trương!". Dao Ly vui vẻ nói, ánh mắt không giấu khỏi nét sung sướng đang ngập tràn, cuối cùng nàng cũng được tự do rồi!

"Lúc đó nhất định muội sẽ đến ủng hộ tỷ!". Vũ Thanh Yên cong mắt cười. Nàng tin với tài năng của Dao Ly, chẳng mấy chốc nữa nơi đây sẽ là tiệm tranh nổi tiếng nhất Ung Minh quốc cho xem.

"Ừm... Thanh Yên...". Dao Ly ngập ngừng gọi tên nàng. "Muội... không ngại khi làm bạn với ta sao?".

"Tại sao phải ngại? Muội chẳng có gì đáng ngại cả!".

"Thật ra ta chỉ là một người chẳng ra gì. Chẳng biết mình là ai, chẳng biết nơi mình thuộc về, lại chẳng nhớ bất cứ cái gì cả. Mấy tháng trước, ta được Nguyệt nương cứu khi bà ấy cùng các cô nương khác của Nguyệt Vân lầu đi ngang qua sông Nam Hà. Nguyệt nương kể, ta trên người vận y phục rất cao quý, chẳng có cái gì có thể làm rõ thân phận của ta ngoại trừ một chiếc vòng tay được chế tạo vô cùng tinh xảo, kỳ lạ, chưa ai từng thấy qua. Trên đó chỉ có khắc một chữ "Dao", ta nhìn cũng chẳng hiểu. Từ đó Nguyệt nương gọi ta là "Dao Ly", chiếu cố ta rất nhiều, nhờ Nguyệt Vân lầu mà ta mới có thể sống được đến ngày hôm nay...". Dao Ly giọng chua xót kể lại, ánh mắt nhuốm màu bi thương và đầy sự bất lực, buồn tủi.

"Dao Ly...". Vũ Thanh Yên nắm lấy đôi bàn tay của người đối diện, trong ánh mắt nàng hiện lên đầy vẻ thương cảm. "Tỷ đừng buồn nữa, muội tin nhất định có một ngày tỷ sẽ nhớ ra mọi chuyện thôi!".

"Cảm ơn muội, ta cũng luôn hy vọng có một ngày như vậy!". Dao Ly cố nở một nụ cười khiến Vũ Thanh Yên an tâm. "À đúng rồi, muội có bị thương ở đâu không đấy? Tối qua ta chưa kịp hỏi han gì thì muội đã chạy mất rồi!".

"Muội... không sao cả đâu! Tỷ đừng lo!". Dao Ly bỗng nhắc đến chuyện này khiến Vũ Thanh yên sực nhớ đến mục đích mình tìm nàng ấy. Nàng lại lần nữa nhớ lại chuyện tối qua, cảm giác xấu hổ đó chưa thể nào dứt bỏ được. Vũ Thanh Yên chỉ gượng cười đáp lại Dao Ly. "Có chuyện này... muội muốn nhờ tỷ...". Vũ Thanh Yên cúi đầu, lí nhí nói, khuôn mặt dần ửng hồng cả lên.

"Có phải là chuyện tối qua không? Muội muốn ta giúp muội giữ bí mật chứ gì, chuyện đó ta biết mà, không cần muội phải nói đâu!". Dao Ly bật cười trước biểu hiện đó của nàng.

"Còn... còn chuyện này nữa...". Vũ Thanh Yên vẫn cúi đầu, xấu hổ nói. "Tỷ... tỷ... tỷ hãy nhờ Tuyên Vương... giữ kín bí mật muội đi thanh lâu... có được không?!".

Trong khi Dao Ly vẫn còn đang ngây ngốc thì nàng lại nói thêm một câu: "Nếu như Đại ca muội mà biết được chuyện này, muội... muội sẽ chẳng ra ngoài được nữa đâu! Có khi còn bị ép gả đi ngay tức khắc ấy chứ. Muội không muốn!!!".

"Sao muội không trực tiếp đi gặp Tuyên Vương?". Dao Ly khẽ cười thành tiếng.

"Làm sao... làm sao muội có thể mặt dày mày dặn như thế đi gặp Ngài ấy được chứ?! Có chết muội cũng không bao giờ muốn gặp lại!". Vũ Thanh Yên có vẻ hơi uất ức nói. Nhận thấy Dao Ly không trả lời, nàng bèn ngước mặt lên thì chỉ thấy Dao Ly đang đăm đăm nhìn gì đó phía sau lưng nàng, rồi lại ái ngại nhìn nàng, khuôn mặt khó xử.

Vũ Thanh Yên nghi hoặc, cũng theo ánh mắt Dao Ly mà quay lại nhìn. Nàng tá hỏa nhận ra người đang đứng phía sau mình lại chính là Tuyên Vương!

"Chết tiệt! Sao hắn lại có thể ở đây vào lúc này? Những lời mình vừa nói không phải hắn đã nghe được rồi chứ?". Vũ Thanh Yên thầm than.

Úc Khả Dương không ngờ lại gặp được Vũ Thanh Yên ở đây. Nghe được những lời nàng nói, khóe miệng y có chút giật giật, khuôn mặt trông có vẻ hơi khó coi, nhưng y đã nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh vốn có, tựa như vừa rồi y chẳng biểu hiện gì ra ngoài cả.

Khi trông thấy nàng ngẩn ra như thế, Úc Khả Dương chỉ nhẹ cười cũng tựa như không cười, bước vào bên trong: "Không ngờ Vũ Tiểu thư vẫn còn có thể chạy lung tung được như vậy. Xem ra Vũ Đô tổng Binh chưa thể quản được muội muội rồi!". 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net