CHƯƠNG 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tham... tham kiến Tuyên Vương gia!". Vũ Thanh Yên nhanh chóng khôi phục lại khuôn mặt bình tĩnh như thường ngày, không quên thực hiện lễ nghi vốn có. Nàng hướng Úc Khả Dương mà khuỵu người thi lễ

"Đứng lên đi!". Y chỉ nhàn nhạt đáp, lời nói vẫn lãnh đạm tựa như lần đầu hai người gặp mặt nhau trên con phố kia.

Vũ Thanh Yên chỉ đứng thẳng người, không dám ngẩng mặt nhìn Úc Khả Dương đang tự nhiên ngồi một bên.

"Bản vương đi ngang qua đây vốn muốn vào xem tình hình Dao Ly cô nương một chút, không ngờ lại có thể gặp được Vũ Tiểu thư!". Y lại giở khuôn mặt cười mà như không cười đó ra lần nữa như muốn nhắc nhở nàng.

Vũ Thanh Yên cố gặng nặn ra một nụ cười khó coi: "Nếu như Tuyên Vương gia đã đến gặp Dao Ly tỷ thì muội cũng không làm phiền nữa. Muội... muội có việc phải về trước!". Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách, Vũ Thanh Yên nàng chẳng muốn nhìn mặt y lần nào nữa đâu, nàng chịu đựng hết nổi rồi!

Nói rồi, Vũ Thanh Yên nhanh chóng chạy ra khỏi cửa mặc cho Dao Ly đang ú ớ muốn nói gì đó với nàng. Nhưng trời hôm nay chẳng chiều lòng người, vừa đặt chân ra khỏi cánh cửa tiệm thì nàng phải tự động bước lui lại.

"Vũ Tiểu thư, sao lại đi sớm như thế? Nếu đã có nhã hứng đến đây thì chi bằng ngồi uống ngụm trà, chúng ta cùng hàn huyên, thế nào?". Úc Khả Dương ý cười đầy mặt, vẫn nhàn nhã uống trà trong chén.

Thái độ của y thật khiến Vũ Thanh Yên muốn một cước đá chết. Y thật là thâm độc, đã đoán trước được nàng sẽ cố thoát thân nên đã cho thị vệ đứng gác sẵn ngoài cửa, đến một con muỗi cũng không lọt vào được thì bảo sao nàng có thể ra được đây?!

"Thanh Yên, Vương gia nói phải, muội chỉ mới đến thôi mà, ngồi xuống nói chuyện với ta một lát đã rồi hẵng đi!". Dao Ly nhẹ nhàng nói, như đang cố thổi tắt ngọn lửa tức giận đang bừng bừng cháy trong Vũ Thanh Yên.

Vũ Thanh Yên nàng có thể có lựa chọn nào khác sao?

Uất ức ngồi xuống, nàng mạnh mẽ uống cạn trà trong chén như đang trút giận, vị trà thanh đạm ngon như thế nhưng nàng chẳng mảy may cảm nhận được điều gì.

Úc Khả Dương bỗng cười nhẹ, nụ cười thoảng qua nhanh chóng nhưng ấm áp tựa gió xuân tháng ba rực rỡ.

"Có điều này Bản vương vẫn không hiểu, Bản vương đã làm gì nên tội mà khiến Vũ Tiểu thư "có chết cũng không muốn gặp lại" như thế?". Y nghi hoặc hỏi.

Vũ Thanh Yên đang cố chịu đựng ngồi một bên, nghe xong câu hỏi của y, nàng chẳng biết nên trả lời hay im lặng. Nhưng dù có trả lời nàng cũng không biết phải nên nói thế nào để tránh đắc tội với y, nàng chọn cách im lặng, ánh mắt ra hiệu cầu cứu Dao Ly.

"Vương gia chắc là nghe nhầm thôi, Thanh Yên nào dám nói như thế! Thật ra...". Dao Ly cười cười nói, rồi lại nhìn sang ánh mắt đang ra hiệu của Vũ Thanh Yên. "Thật ra thì Thanh Yên đang rất muốn gặp Vương gia để cảm tạ ơn cứu mạng tối qua!".

Dao Ly khi nói xong bỗng nhận ra có điểm không đúng, nhưng chẳng kịp để sửa nữa, một lời nói ra có cả trăm ngựa đuổi cũng không kịp. Nàng chỉ đành hứng chịu ánh mắt vừa sửng sốt, vừa như muốn giết người của Vũ Thanh Yên

"Dao Ly! Tỷ muốn giết muội sao?!!". Vũ Thanh Yên như muốn hét lên thật to câu nói đó. Nàng ngậm ngùi chua xót thay cho bản thân.

"Ồ, thật là vậy chăng?". Úc Khả Dương khá bất ngờ, y quay sang hỏi Vũ Thanh Yên đang giận run người ở một bên, mặt vẫn đầy ý cười.

"V...vâng!". Nàng khó nhọc thốt ra câu nói đó, cảm thấy dường như bản thân đang tự ngã xuống cái hố mà mình đã đào sẵn.

Nhận thấy tình hình không ổn, Dao Ly bỗng kiếm cớ thoái lui: "Trà... trà có vẻ đã nguội, để ta đi đun ấm khác!". Làm như vậy cũng vì để tránh ánh mắt như muốn giết người của Vũ Thanh Yên, cũng để Vũ Thanh Yên tự mình nhờ vả Úc Khả Dương.

Sau khi Dao Ly đi, Vũ Thanh Yên lại càng thầm hận nàng hơn nữa, sao Dao Ly có thể để nàng lại một mình mà đối mặt với y cơ chứ?!

"Vậy Vũ Tiểu thư nên làm gì để cảm tạ Bản vương đây nhỉ?". Úc Khả Dương hỏi.

"Vậy Ngài muốn gì?". Vũ Thanh Yên hỏi lại. Được rồi, nàng là ai cơ chứ? Là thiên kim yêu quý nhất của Lại bộ Thượng thư. Y có thể làm khó gì nàng sao? Nàng không sợ nữa.

Nhìn thấy sự kiên cường trong mắt người trước mặt, Úc Khả Dương không khỏi cảm thán, làm thế nào lại có thể thay đổi nhanh như vậy? Y chỉ nhẹ nhàng khẽ cong khóe miệng, ánh mắt nhìn ra phía con phố tấp nập ngoài kia, nói: "Đơn giản thôi, chỉ cần Vũ Tiểu thư đây có thể hạ mình đứng ngoài phố kia hô to ba lần: Sau này sẽ không vào thanh lâu nữa, thì coi như chúng ta hết nợ!".

Một lời nói ra tựa như gió đông về khiến Vũ Thanh Yên lạnh cả người. Nàng tròn mắt nhìn nam tử đang nhàn nhã trước mặt, không nói nên lời.

Bảo nàng làm vậy chẳng khác gì khiến nàng sau này không thể ra ngoài được nữa sao!?

"Không thể được!". Vũ Thanh Yên không thể chịu đựng nổi nữa. Nàng uất ức đập mạnh bàn đứng dậy. Nàng mặc kệ, bảo nàng làm chuyện mất danh dự như vậy, có chết cũng không thể đồng ý. "Xưa nay làm gì có ai trả ơn cái kiểu như vậy?! Ta không làm!". Nói rồi, nàng quay người đi đến phía cửa, nàng mặc kệ, có ai ngăn cản nàng cũng phải quyết ra khỏi nơi này cho bằng được.

"Vậy Vũ Thanh Phong...". Y nhàn nhạt nói một câu chưa hoàn chỉnh khiến Vũ Thanh Yên khựng lại. "Phụ thân và cả Đại ca cô nếu biết chuyện tối qua thì sẽ thế nào đây? Không lập tức gả cô cho Lục Hoàng huynh (Liêu Vương) ngay thì chắc chắn cũng sẽ tìm một người nào đó làm Trượng phu của cô thôi!".

Lời y nói rất đỗi nhẹ nhàng, tựa như cơn gió khẽ khàng thoảng qua, nhưng sao Vũ Thanh Yên lại cảm thấy như cuộc đời nàng sẽ thay đổi ngay sau đó.

Y nói phải. Nếu như cả Phụ thân và Đại ca của nàng đều biết, họ sẽ nghĩ nàng "ham mê nữ sắc" thật, vì giữ thể diện, dẹp bỏ hiểu lầm, cũng như "chữa bệnh" cho nàng, họ nhất định sẽ đem gả nàng đi dù cho có không muốn đi chăng nữa. Đến lúc đó phải làm sao? Muộn rồi, nàng không muốn nghĩ đến!

Khó khăn lắm mới có thể thương lượng được chuyện hủy hôn với Úc Khang, vận mệnh của bản thân chỉ còn cách rất gần thôi, nàng phải nắm lấy, nàng không muốn để vuột mất nó thêm lần nào nữa!

Nhưng nếu đồng ý với y, nàng sẽ phải làm chuyện mà từ khi sinh ra đến giờ nàng chưa từng làm. Chuyện này ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến danh phẩm của bản thân. Lòng tự tôn của nàng, "cái tôi" của nàng rất lớn, nàng không muốn phải đánh mất nó.

Vì cuộc sống tự do tự tại sau này, hạ mình một lần cũng không sao!

"Được rồi! Ta đồng ý!". Nàng quay người lại, ánh mắt kiên định nói.

Úc Khả Dương lần này thì hoàn toàn bất ngờ. Y vốn chỉ định đùa, nào ngờ nàng làm thật. Nếu đã vậy thì...

"Nếu trông bộ dạng thế này thì quả là có lợi cho cô rồi. Vào trong, mượn Dao Ly một bộ y phục nữ nhi, thay vào đi!". Xem nàng có thể làm được nữa không, danh phẩm đối với một người con gái là vô cùng quan trọng

"Được thôi, làm thì làm!". Nàng trả lời không chút do dự. Vũ Thanh Yên nàng sợ cái gì chứ, trước đây nàng rất ít ra ngoài, nếu có cũng chẳng ai biết mặt, nàng chẳng sợ làm mất mặt Vũ gia.

Nói rồi, nàng lạnh lùng quay vào trong, bước thật nhanh đi tìm Dao Ly. Nhẹ nhàng lướt qua nam tử trước mặt, Vũ Thanh Yên thầm ghi hận trong lòng. Nếu như không vì tương lai sau này thì hôm nay nàng sẽ không hạ nhục bản thân như thế.

"Úc Khả Dương, ngươi chờ đó!".

"Sau này ta sẽ không vào thanh lâu nữa! Sau này ta sẽ không vào thanh lâu nữa!! Sau này ta sẽ không vào thanh lâu nữa!!!".

Đường phố rộn ràng, tấp nập như dừng hẳn lại trong vài giây ngắn ngủi. Người đi đường dù có vội thế nào cũng phải đứng lại nhìn một cảnh tượng hết sức lạ lùng. Trước mặt họ, một cô nương xinh đẹp đang đứng giữa đường sá đông đúc mà hô to ba lần câu: "Sau này ta sẽ không đến thanh lâu nữa!" khiến họ vừa buồn cười, vừa thầm xôn xao dị nghị, chỉ chỉ trỏ trỏ, đánh giá cô nương ấy.

"Thật không biết là cô nương nhà nào, sao lại có thể vào thanh lâu cơ chứ!?".

"Thanh lâu là nơi chẳng tốt đẹp gì, nữ nhi mà vào đó thì chỉ có hai khả năng: Một là bán thân, bán nghệ. Hai là bệnh hoạn, biến thái, ham mê nữ sắc!".

"Không phải chứ! Trông đẹp thế kia mà cũng có thể bị cái bệnh biến thái đó sao?".

"Thật không biết xấu hổ!!!".

"Nếu tôi mà là mẹ cô ta, tôi sẽ đuổi quách cái thứ mất mặt này đi khỏi nhà rồi!".

Hàng ngàn lời nói như từng lưỡi dao đang rạch sâu lòng tự trọng của bản thân, Vũ Thanh Yên cảm thấy vô cùng xấu hổ. Miệng lưỡi người đời thật độc ác!

Sau khi thực hiện xong lời hứa, Vũ Thanh Yên không nán lại ngoài kia lâu nữa, nàng cúi mặt, cố lách mình ra khỏi đám người, chạy nhanh đi. Nàng lướt nhanh qua người Úc Khả Dương và Dao Ly, chạy vào hậu viện.

"Thanh Yên...". Dao Ly đứng xem nãy giờ cũng cảm thấy ức thay cho Vũ Thanh Yên. "Vương gia, Ngài làm vậy cũng thật quá đáng, danh phẩm của một người, đặc biệt là nữ nhân có thể đem ra đùa như thế được sao?". Dao Ly trước khi đuổi theo Vũ Thanh Yên bỗng ném lại câu nói đó cho người đứng bên cạnh.

Úc Khả Dương chẳng có biểu hiện gì, chỉ xem lời nói đó như gió thoảng qua tai, y vẫn đứng khoanh tay tại chỗ, ánh mắt vẫn không rời nơi nàng vừa đứng trên con phố đó một khắc như thể đang xem nàng thực hiện lời hứa như vừa nãy.

"Thanh Yên! Thanh Yên! Muội mở cửa ra đi!". Dao Ly cố gọi cửa nhưng chẳng hề có tiếng trả lời.

Vũ Thanh Yên sau khi vào hậu viện thì chạy thẳng ngay vào phòng của Dao Ly, nàng mặc kệ căn phòng này không phải là của mình, vẫn đóng sầm cửa lại, nhốt mình bên trong. Nghe tiếng Dao Ly gọi, Vũ Thanh Yên vẫn chẳng mảy may lên tiếng, nàng không muốn gặp ai cả, chính vì nàng không muốn cho bất cứ ai thấy được vẻ mặt bất lực này của mình. Lòng tự tôn của nàng thực sự đã mất sạch!

"Thật đáng xấu hổ, sau này thì mình còn có thể gặp ai được nữa đây?!!".

Vũ Thanh Yên ngồi bệt xuống đất, cảm giác khó chịu đang dần lan tràn đi khắp cơ thể. Nếu như nàng không kiềm chế tốt thì có lẽ giờ này nàng đã bất chấp mà xông vào đánh cho Úc Khả Dương một trận rồi. Y là gì cơ chứ? Y tưởng y là Hoàng thân quốc thích thì cho bản thân được phép lộng quyền lộng thế sao? Y không có quyền ra lệnh cho nàng, không có quyền uy hiếp nàng!

Nàng không để tâm chuyện vừa rồi mình làm, làm cũng làm rồi, có gì mà phải níu kéo. Cái mà nàng thật sự cảm thấy uất ức chính là việc bản thân bị người khác thao túng, lấy ra làm trò cười cho thiên hạ kìa. Nàng vô cùng ghét điều đó!

Cúi đầu nhìn chân váy đang dần ướt, Vũ Thanh Yên ngạc nhiên, nàng khóc sao?

Vội vàng lau đi nước mắt, Vũ Thanh Yên ngẩng cao đầu, hít một hơi thật sâu, tự nhủ với bản thân chẳng có gì đáng phải khóc ở đây cả, chẳng qua chỉ là thực hiện một lời cam kết thôi mà, cứ xem như là mua vui cho mọi người thôi vậy, không có gì phải khóc, không có gì phải khóc...

Khóc thì sao chứ? Bản thân nàng cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối từ tận sâu trong tâm mà thôi. Dù cho có mạnh mẽ, kiên cường bao nhiêu, dù cho có tự an ủi bản thân hết lần này đến lần khác, nàng đơn thuần vẫn chỉ là một người yếu đuối, chỉ cần động đúng chỗ, nước mắt có thể rơi bất cứ lúc nào, tâm có thể bị lay động bất cứ lúc nào, tính tình lạc quan thường ngày sẽ chẳng còn nữa!

"Úc Khả Dương, ngươi chờ đó, sau này ta nhất định sẽ khiến ngươi phải khóc, sẽ khiến ngươi chịu đủ mọi cảm xúc này của ta, cái cảm xúc mà bản thân chẳng làm được gì, chỉ biết y lệnh người khác mà thực hiện một cách không cam lòng. Ngươi chờ đó cho ta!!!".

Vũ Thanh Yên đứng hẳn dậy, nàng lại trở về với vẻ lãnh đạm, hờ hững. Nàng thay nam trang rồi mở cửa bước ra ngoài.

Dao Ly lòng vẫn luôn không yên, khi thấy cửa phòng đột nhiên bật mở, nhìn Vũ Thanh Yên bước ra, trên khuôn mặt vẫn bình thường như cũ thì yên tâm thở phào. Phải biết rằng, danh dự và nhân phẩm của một người con gái là rất quan trọng. Nó quyết định tương lai sau này của người đó, nàng thậm chí đã từng thấy qua nữ nhân khi bị người khác chà đạp danh phẩm thì họ đã tuyệt vọng thế nào. Miệng lưỡi người đời không bao giờ dứt như thế thì làm sao có thể thảnh thơi mà sống, đa số họ đều tìm đến cái chết.

"Thanh Yên, muội không sao chứ?!". Dao Ly tiến đến bên hỏi han ân cần.

"Không có gì. Muội vẫn ổn mà, muội chỉ vào trong thay y phục thôi!". Vũ Thanh Yên cố mỉm cười, nhưng nụ cười đó cũng giống như vẻ mặt của nàng, lãnh đạm, không cảm xúc.

"Vậy thì tốt, ta cứ sợ rằng...".

"Tỷ xem thường muội quá rồi, muội nào có ngu xuẩn như thế, vừa rồi cứ xem như mua vui cho người đời được rồi, chẳng có ai biết muội cả đâu, họ bàn tán chuyện này vài ngày rồi lại thôi ấy mà, tỷ không cần phải lo lắng!". Nàng xuề xòa đáp.

"Thật không ngờ Vũ Tiểu thư lại lạc quan đến vậy, có cần Bản vương cho người loan tin khắp Kinh Thành này chăng?". Giọng Úc Khả Dương vang lên, tiếp sau đó Vũ Thanh Yên lại thấy khuôn mặt như ngọc nhưng đây thâm độc của y xuất hiện trước nàng.

Vũ Thanh Yên đang cố kìm nén lửa giận, nàng vẫn trưng ra vẻ mặt lãnh cảm, không thèm liếc y, giọng lạnh tanh: "Việc cũng đã làm, vẫn mong Tuyên Vương giữ đúng lời!". Sau đó lại quay sang nói với Dao Ly: "Tỷ, muội có việc, phải về rồi, khi khác sẽ đến thăm tỷ sau!".

Dao Ly gật gật đầu, tiễn Vũ Thanh Yên. Hai giai nhân cứ thế lướt qua Úc Khả Dương, chẳng thèm liếc nhìn dù chỉ một cái, y bỗng bật cười, như đang tự cười mình: "Không ngờ bỗng nhiên lại kết oán thâm thù với người khác mất rồi!".

Sau khi rời khỏi tiệm tranh của Dao Ly, Vũ Thanh Yên thong thả dạo bước quanh con phố, đúng y như nàng nghĩ, chẳng một ai nhận ra vị thiếu niên đang tiêu sái kia chính là cô nương "không biết xấu hổ" hồi nãy.

Vẫn còn sớm, chưa đến trưa, nàng vẫn cứ thong thả dạo bộ, ngắm nhìn mọi người xung quanh, lòng bỗng thấy yên bình.

"Cướp! Bắt cướp!".

Một giọng nói thất thanh bỗng vang lên phía sau lưng, Vũ Thanh Yên quay lại nhìn thì thấy một bà lão gầy ốm đang cất từng bước chân nặng nhọc mà chạy, ánh mắt bà vẫn luôn đăm đăm hướng vào tay nải đang yên vị trên tay của một nam tử ở đằng xa.

Vũ Thanh Yên nhìn tình cảnh đó không khỏi tức giận. Chuyện bất bình ở trước mặt, nàng có thể không quan tâm sao? Bước chân nhanh chóng chạy đến đỡ lấy bà lão đang gần như ngã khuỵu, nàng dìu bà lão nọ đến gần nam tử kia, lớn giọng: "Này! Ngươi mau trả lại tay nải cho bà ấy ngay!".

Thanh âm đanh thép vang lên khiến ai cũng phải sửng sốt, nam tử tròn mắt ngước nhìn, không nói nên lời. Không đợi người trước mặt phản ứng, Vũ Thanh Yên đã giật lại tay nải trên tay nam tử đó, dịu dàng đưa cho bà lão. Sau đó nàng nhíu mày, nhìn xoáy vào nam tử trước mặt, âm thầm đánh giá rồi cất lời: "Ngươi cũng không đến nỗi nào, nhìn cũng là người khá giả, thế mà lại đi cướp đồ của một bà lão yếu ớt!".

"Vị Công tử này dường như...". Giọng một lão bá quanh đó ái ngại cất lên. Nhưng chưa kịp nói xong thì Vũ Thanh Yên đã cướp lời trước.

"À, ta biết rồi. Ngươi chắc cũng thuộc loại Công tử nhà giàu, suốt ngày ăn chơi lêu lổng, đến khi hết tiền, phụ mẫu không quản giáo được nên mới đi cướp giật đây mà. Bỉ ổi!".

Trông thấy khóe miệng nam tử trước mặt đã giật giật, có vẻ như đã giận run người nhưng Vũ Thanh Yên vẫn không hề có ý muốn dừng lại. Nàng ở kiếp trước đã gặp qua vô số hạng tiểu nhân bỉ ổi thế này rồi, bề ngoài thì tao nhã, bản chất thật sự thì khác một trời một vực, không ngờ ở cổ đại đơn thuần này lại cũng có.

"Vị huynh đệ này có lẽ đã hiểu lầm rồi. Ta – không – phải – cướp!". Tham âm nam tử từng chữ một nhấn mạnh khiến Vũ Thanh Yên bỗng đang nói cũng phải ngẩn ra.

"Không phải cướp?". Nàng nhíu mày.

"Đúng vậy đấy, Công tử đã hiểu lầm rồi. Tên cướp đã bỏ chạy sau khi bị Công tử đây cho một trận bầm dập rồi!". Vị lão bá lúc nãy lên tiếng giải thích, ánh mắt không khỏi ngưỡng mộ nhìn nam tử nọ.

Vũ Thanh Yên như hóa đá. Ngẫm lại những lời vừa nói lúc nãy, nàng thật muốn đào một cái hố mà chui xuống, giấu nhẹm cái khuôn mặt đang đỏ lựng lên này đi.

"Thật... thật không biết huynh là người đã ra tay nghĩa hiệp, ta thành thật xin lỗi!". Nàng cúi đầu, lí nhí nói, cảm thấy thật hổ thẹn.

"Không sao! Ta không để tâm đâu!". Vị nam tử nọ nở nụ cười như gió xuân khiến ai ai ở đó dường như cũng đều phải ngây ngốc.

Bà lão nọ nhận lại tay nải, rối rít cảm ơn, mọi người quanh đó ai ai cũng ngưỡng mộ nam tử đó. Sau khi chuyện đã qua, Vũ Thanh Yên nhanh chóng rời đi, nàng chắc phải trở về Phủ thôi, đi cả một buổi sáng, toàn gặp những chuyện đâu đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net