CHƯƠNG 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ Thanh Yên thấy Vạn Khiêm cười, mặt không khỏi nóng lên, nàng đanh giọng: "Ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ ta nói không đúng?!".

Vạn Khiêm nghe thấy, dường như ngừng lại, nhưng dường như không ngừng lại, ý cười vẫn đong đầy trên khuôn mặt tuấn tú. "Không, đúng là như vậy. Nhưng cũng không đến nỗi phải có một giai thoại tình sử như trong điển tích đâu!".

"Ai cần điều đó chứ!!". Vũ Thanh Yên vẫn rất giận. Nàng đứng thẳng, tay khoanh trước ngực, quay mặt đi nơi khác để không nhìn thấy bộ dạng đáng ghét đó của hắn.

Vạn Khiêm vẫn cười cười nhìn nàng, chốc sau lại cất tiếng: "Ngươi là Vũ Thanh Yên à?! Cái tên cũng không tệ!".

"Tên của ta đương nhiên không tệ rồi, chẳng lẽ tên của ngươi tệ?! Đúng, đúng thật là tệ!". Vũ Thanh Yên bắt đầu châm chọc.

"Này, ta nể mặt ngươi là nữ nhân, lại là người đã cứu ta nên ta không so đo chấp nhặt, nhưng như thế cũng đừng có quá lớn lối! Ngươi xem khắp Kinh Thành này có vị Tiểu thư khuê các nào như ngươi không?". Vạn Khiêm lạnh giọng.

Vũ Thanh Yên biết tên này dễ nóng nảy, nàng cũng biết mình đã chọc đến giới hạn của hắn, nhưng trong lòng vẫn không cam lòng mà nói: "Ta có tên, không phải là "này"!!".

Vạn Khiêm thấy nàng dám bắt chước lại lời nói của hắn, có chút tức giận, nhưng hắn vẫn ý thức được trước mặt hắn không phải là tiểu tử Trần Vãn, mà là Vũ Thanh Yên, một cô nương sắc sảo, thích chọc giận người khác.

"Thôi được rồi, Vũ Tiểu thư, sao cô lại xuất hiện ở đây thế?". Vạn Khiêm hỏi.

"Ta...!". Vũ Thanh Yên định nói là mình bị lạc, nhưng nàng nghĩ lại nếu như nói ra, nhất định cái tên đáng ghét này sẽ coi thường, châm chọc nàng cho xem. "Ta ở đây thì có liên quan gì đến ngươi? Mà ngươi là ai, sao lại ở trong Cung? Ngươi là người Hoàng thất ư?".

"Nếu như không muốn nói thì thôi vậy, ta cũng không rảnh đi tò mò chuyện của người khác!". Vạn Khiêm đáp. "Ta không phải là người Hoàng thất!".

Vũ Thanh Yên nhíu mày nhìn nhìn hắn có chút khó tin, hắn không phải là người Hoàng thất thì tại sao lại vào được Cung? Lẽ nào... . "Thế ngươi là Thị vệ? Hay là... Thái giám? Không phải chứ, dù thế nào đi chăng nữa cũng không giống Thị vệ, chắc chỉ có thể là Thái giám rồi!". Nàng nói rồi còn làm ra vẻ tiếc nuối cho cuộc đời của nam tử trước mặt.

"Ngươi...!". Vạn Khiêm tức đến nghiến răng nghiến lợi, mặt đen hết cả lên nhưng không dám xuất thủ. Nguyên tắc của hắn là không bao giờ đả thương hay chấp nhặt nữ nhân. "Coi như miệng lưỡi ngươi lợi hại, cũng có gan chọc giận ta đến mấy lần đấy!". Khẽ áp chế cơn tức giận, hắn nhàn nhạt đáp.

"Ta đương nhiên lợi hại, đã không có sức thì dùng mưu, cũng không phải ta là nữ nhân mà thua ngươi!". Vũ Thanh Yên tự tin nói.

"Được lắm! Ngươi nhớ cho kĩ, ta không phải Thị vệ, cũng không phải Thái giám, đừng lấy những thân phận đó mà chụp lên đầu ta!".

"Không phải thì không phải, sao ngươi lại vòng vo đến vậy?! Nói đi, ngươi là ai?".

"Ngươi không biết đến Vạn gia ở Kinh Thành này sao?! Ta chính là xuất thân từ đó!". Vạn Khiêm nói một câu đơn giản.

"Không biết!". Vũ Thanh Yên lắc đầu, kiến thức của nàng không có bao nhiêu, sao mà biết được Vạn gia là gia tộc lớn hay bé hay thần thông quảng đại nhường nào?!

"Ngươi thật không biết? Cho đến bây giờ ta chưa thấy qua người nào không biết đến Vạn gia ta!". Vạn Khiêm dùng đôi mắt khó tin nhìn nàng, là nàng ta không biết thật, hay là giả vờ như không biết?

"Ta thật sự không biết! Ta từ nhỏ đến lớn không ra ngoài nhiều, không biết nhiều chuyện cho lắm!". Vũ Thanh Yên vẫn lắc đầu. Từ khi Mẫu thân mất, nàng luôn bị Diệp thị kìm hãm, chuyện bên ngoài lại chẳng thèm quan tâm, đa số toàn nghe được từ lời nói chuyện phiếm của các nha hoàn trong viện, nhưng đến giờ chưa bao giờ nghe nhắc đến Vạn gia.

"Vạn gia ta là một gia tộc lớn đã tồn tại hơn trăm năm qua, gần như tương đương với Úc gia Hoàng thất. Tổ tiên Úc gia năm đó lập ra Ung Minh quốc, Tổ tiên Vạn gia ta có công phò trợ, được phong làm Hộ quốc Tướng quân. Cả hai gia tộc đều cùng song song tồn tại, coi nhau như thân thích, giúp đỡ lẫn nhau từ đó cho đến nay!". Vạn Khiêm từ từ kể, sau đó hắn nhận ra bản thân hôm nay nói hơi nhiều so với tính tình kiệm lời thường thấy.

"Thì ra là thế, hẳn là một giai thoại đẹp về tình huynh đệ!". Vũ Thanh Yên cảm thán. "Hóa ra ngươi là người của gia tộc tôn quý nhất nhì Ung Minh quốc, chẳng trách lại có thể ra vào Hoàng Cung dễ dàng như vậy!".

"Điều đó là đương nhiên!". Vạn Khiêm thấy rõ đôi mắt có phần sùng bái kia của Vũ Thanh Yên thì khẽ cười tự mãn. "Vạn gia ta kể từ đó đều giữ chức Hộ quốc Tướng quân, đều theo võ giai cả, không có ai theo văn giai!".

"Gia tộc có truyền thống như thế, lại toàn là người tài giỏi, có võ công cao cường. Nhưng mà sao đến phiên ngươi thì lại bị ám sát đến sống dở chết dở thế kia, thật đáng buồn!". Vũ Thanh Yên làm ra vẻ thở dài nuối tiếc.

Vạn Khiêm lại bắt đầu đen mặt, hắn nào ngờ nàng ta lôi ra "vết nhơ" đó của hắn. Hắn cũng không phải là tự nhận, nhưng võ công của hắn so với tất cả các nam nhân khác trong gia tộc đều hơn hẳn vài bậc, đâu có "đáng buồn" như lời nàng nói. "Ngươi thì biết cái gì!!? Lúc đó là do ta mất cảnh giác, lại thân cô thế cô, bọn họ đông người, còn sử dụng độc, làm sao ta có thể thắng nổi!?".

"À, ra thế!". Vũ Thanh Yên gật gật đầu, làm vẻ như nàng đã hiểu. "Nhưng mất cảnh giác thì đúng là võ công quá tầm thường rồi!".

"Ngươi nghĩ ta có thể đề phòng huynh đệ của mình sao? Đổi lại là người, ngươi có đề phòng tỷ muội của mình không?!".

"Ngươi sinh trưởng trong một đại gia tộc như thế mà suy nghĩ quá đơn giản rồi. Như ta đây này, bất cứ ai ta cũng không thể tin. Nếu như chỉ cần lơ là một chút, cái mạng này đã không còn nữa rồi!". Vũ Thanh Yên chợt bĩu môi. Vị Vạn Công tử này đúng là người học võ, đầu óc quá giản đơn.

"Không phải là ta suy nghĩ đơn giản, mà là ta muốn một mẻ lưới thu gọn hết đám lâu la đó ở Vạn phủ, ngươi nghĩ ta chịu để bản thân bị thương tật mà không đòi lại gì sao?!". Vạn Khiêm cười trào phúng.

"Công tử đại gia tộc có khác, quả là thâm sâu khó lường!". Vũ Thanh Yên thốt lên một câu. Nhận ra mình và tên này nói chuyện cũng khá lâu, bản thân còn phải trở về nữa, nàng liếc nhìn miếng ngọc bội vốn từng đã là của mình bên hông hắn đầy tiếc thương, sau đó nói: "Dù sao cũng đã làm phiền rồi, ngươi làm việc của ngươi, ta làm việc của ta!". Nói rồi, quay người theo hướng cũ mà đi, mặc dù nàng không biết đường, nhưng cứ lần mãi rồi sẽ ra, nàng mặc kệ, không thể để bản thân bị mất mặt được.

Vạn Khiêm khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên có chút thay đổi tâm tính mà nói: "Tiểu nha đầu, đó không phải đường ra đâu!". Đây là lần đầu hắn cảm thấy bản thân mình lại dễ dàng tự động tiếp xúc với người lạ như vậy.

Vũ Thanh Yên quay phắt người, cả giận nói: "Không được gọi ta là "Tiểu nha đầu", ngươi im miệng đi!". Trong lòng nàng lại nghĩ, tại sao hắn biết nàng bị lạc, chẳng lẽ nàng lại là người dễ đoán như vậy sao??

"Tiểu nha đầu, ngươi rất thú vị, ta có lẽ sẽ giúp ngươi một chút!". Vạn Khiêm lại cười, hắn lại chợt nhận ra bản thân hôm nay không những nói đã nhiều, lại còn cười nhiều hơn.

Vũ Thanh Yên nhìn nụ cười đó của hắn có chút thưởng thức, người thoạt nhìn băng lãnh, nhưng khi cười lại trông thật khác. Nhưng lại nhớ đến ba chữ "Tiểu nha đầu" kia của hắn, nàng lập tức biến sắc: "Ai cần ngươi giúp! Ta nhắc lại, không được gọi ta như vậy!".

"Rốt cuộc ngươi có muốn ra khỏi đây hay không?!". Vạn Khiêm nhướng mày.

"Đương nhiên muốn!". Vũ Thanh Yên đáp ngay lập tức. "Nhưng không được gọi ta là "tiểu nha đầu" nữa, ta không phải là hài tử!".

Vạn Khiêm cất bước đến gần nàng, cầm lấy cổ tay nàng, kéo một cái. Hắn dụng khinh công, thoáng chốc, cả hai đã rời khỏi mặt đất. Vũ Thanh Yên cả kinh, đây là lần đầu tiên nàng thấy được người khác dụng khinh công, bản thân lại còn đang trải qua cảm giác như không trọng lượng này, không ngờ nó thật sự thần kỳ đến vậy. Nàng chỉ cảm thấy rồi cao rồi thấp, thật sự rất thú vị.

"Này, ngươi muốn trả ơn ta không?". Vũ Thanh Yên khẽ hỏi, vừa nói lại vừa nhìn bên dưới, nàng có thể trông thấy cửa Cung đằng kia.

"Muốn! Ta không thích mắc nợ người khác!". Vạn Khiêm đáp.

"Vậy ngươi dạy ta võ công đi, có khinh công tốt như ngươi nữa càng hay!".

Vạn Khiêm im lặng không đáp, như đang suy nghĩ, nhưng trên khuôn mặt tuấn dật chẳng có biểu hiện gì.

"Này, nghe ta nói không?!".

"Nghe!". Hắn đáp gỏn lọn.

"Vậy ngươi...". Vũ Thanh Yên định lặp lại lời đề nghị, còn định cho hắn thêm vài điều kiện.

"Tới rồi!". Vạn Khiêm chặn ngang lời nàng. Hai người lúc này chân đã chạm xuống đất, hắn buông tay nàng ra. "Ngươi đi đi!".

"Này, ngươi chưa trả lời yêu cầu của ta!". Vũ Thanh Yên nói, trong lòng lại nghĩ nhanh như vậy mà đã đến rồi sao?!

"Bây giờ ngươi muốn đi hay để ta đưa ngươi lại chỗ vừa rồi?!". Vạn Khiêm nhướng mày uy hiếp.

"Được rồi, ta đi!". Vũ Thanh Yên hậm hực xoay người, dường như nhớ ra điều gì đó, nàng quay lại nói với hắn: "Chuyện ta là nữ chỉ có mình ngươi và Dao Ly biết, ta không mong ngươi sẽ nói với Vương Quân Minh!".

"Nếu ta cứ nói thì sao?". Hắn bâng quơ nói một câu.

"Ngươi...! Tiểu nhân!!!".

"Được, ta hứa với ngươi là được!".

Vũ Thanh Yên hừ một tiếng, quay người đi về phía cửa Cung, cũng may là Vạn Khiêm biết chọn chỗ đáp xuống, không có ai thấy nàng và hắn cả.

Vũ Thanh Yên vừa ra đến cổng Cung thì bắt gặp một thân ảnh quen thuộc. Lâm Gia Thành với dáng người trầm ổn, lục cẩm bào khẽ bay trong gió đêm khiến người ta không còn nhận ra vẻ nho nhã, thư sinh thường ngày nữa. Hắn lúc này đang đứng trước mặt nàng, dịu dàng mỉm cười: "Thanh Yên!".

"Gia Thành? Huynh đứng đây làm gì vào lúc này?". Vũ Thanh Yên khá bất ngờ.

"Ta chờ muội!". Lâm Gia Thành nhẹ nhàng nói ra mấy chữ, ánh mắt nhìn nàng lại nhiễm thêm vài phần mê muội cùng trầm luân.

Vũ Thanh Yên hơi mỉm cười cúi đầu, tránh né ánh mắt chất đầy nhu tình kia của Lâm Gia Thành. "Huynh... không phải còn ở chỗ của Công chúa sao?!".

"Sau khi muội đi, ta cũng bỏ ra ngoài theo muội, được một lúc thì những người khác cũng đi khỏi Thừa Ân cung. Nghe nói vì hai chúng ta mà Công chúa tức giận một phen!". Lâm Gia Thành lại cười cười.

Lúc này Vũ Thanh Yên mới để ý, đằng kia còn rất ít xe ngựa, quá khác so với khi nàng đến, hóa ra là mọi người đã thi nhau mà về hết, chỉ còn lại loáng thoáng mấy chiếc, người người cũng đang nhanh chóng lên xe của mình để trở về.

"Vậy sao huynh không đi đi, còn chờ muội làm gì?". Vũ Thanh Yên hỏi.

"Không sao, ta muốn gặp muội thôi. Vả lại, Duẫn Duẫn cũng đang ở bên trong Cung của Cô cô, ta cũng đang chờ muội ấy!".

"Duẫn Duẫn?". Vũ Thanh Yên khẽ nhíu mày.

"Phải, chắc có lẽ muội không biết, Duẫn Duẫn là muội muội cùng Mẫu thân thân sinh của ta, từ năm tám tuổi đã sống xa nhà để chữa bệnh. Muội ấy chỉ mới vừa về Kinh Thành có mấy ngày thôi, muội chưa gặp cũng phải!". Lâm Gia Thành từ tốn giải thích.

"Hóa ra là vậy!". Chẳng trách nàng chẳng có chút ấn tượng nào về cái tên "Duẫn Duẫn", đều chỉ là vừa mới nghe tới mà thôi!

"Đại ca!!". Đằng sau Vũ Thanh Yên bỗng vang lên một giọng nói trong trẻo, dễ nghe.

Nàng và Lâm Gia Thành không hẹn mà cùng nhìn về phía nơi phát ra thanh âm đó. Chỉ thấy ở trước cổng Cung là một cô nương dáng người nhỏ nhắn nhưng rất linh động, nàng một thân y phục màu hồng phấn, làn da trắng sáng nổi bật trong đêm đen, khuôn mặt xinh đẹp, lại có vài nét rất giống Lâm Gia Thành. Xem ra đây chính là Lâm Duẫn Duẫn!

"Duẫn Duẫn, muội thăm Cô cô xong rồi sao, Cô cô thế nào rồi, Người có khỏe không?!". Lâm Gia Thành nhìn thấy muội muội, vui vẻ hỏi han tình hình của Lâm Thục Thái phi.

"Cô cô rất tốt! Người cũng rất vui khi gặp lại muội sau bảy năm xa cách!". Nàng cười.

Vũ Thanh Yên âm thầm đánh giá tiểu cô nương trước mặt, thấy nàng ta xinh đẹp rạng rỡ tựa như một đóa hoàng lan hồ điệp, rất lung linh, lại có đôi chút chói mắt, tựa một tiểu tiên nữ lạc phàm.

Lâm Duẫn Duẫn lúc này mới để ý đến ánh mắt của nữ nhân bên cạnh Đại ca mình. Nàng khẽ lên tiếng, thanh âm nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi: "Vị Tiểu thư này là...".

"Ta là Vũ Thanh Yên, phủ Lại bộ Thượng thư. Chào Lâm Tiểu thư!". Vũ Thanh Yên nở nụ cười nói, đồng thời cũng thu lại ánh mắt đánh giá của mình.

"A, hóa ra là tỷ, người mà Đại ca nhắc đến khá nhiều trong thư! Duẫn Duẫn xin được ra mắt Yên tỷ tỷ!!". Lâm Duẫn Duẫn cười đáp, câu cuối còn hơi cúi người chào.

"Lâm Tiểu thư không cần phải đa lễ như vậy đâu!". Vũ Thanh Yên có chút gượng gạo. Cái gì mà "là người được nhắc đến khá nhiều trong thư" chứ, Lâm Gia Thành không định biến nàng thành Tẩu tẩu của tiểu cô nương này đấy chứ?! Rồi còn cái gì mà "Yên tỷ tỷ", mới gặp lần đầu, nàng cũng không có ý định kết thân đâu! Khẽ liếc mắt qua Lâm Gia Thành, thấy một bộ dạng khó xử, lại có chút ngượng ngùng, nàng thầm than không ổn.

Lâm Duẫn Duẫn tinh ý nhận ra chút mất tự nhiên của Vũ Thanh Yên, bèn khẽ nói, thanh âm tự trách, tựa như mình đã làm sai điều gì đấy: "Duẫn Duẫn thất lễ rồi, không nên gọi Vũ Tiểu thư như thế mới phải. Vũ Tiểu thư sẽ không trách Duẫn Duẫn lỗ mãng chứ?".

"A, không không, không sao cả!!". Vũ Thanh Yên cười cười nói, nàng chẳng thể chịu nổi bộ dạng như đang bị ỷ khuất của Lâm Duẫn Duẫn.

"Vậy... vậy chúng ta có thể trở thành tỷ muội tốt được không? Duẫn Duẫn mới trở lại Kinh Thành sau bảy năm xa cách, khó tránh khỏi ngỡ ngàng, lại rất mong muốn có một bằng hữu...". Lâm Duẫn Duẫn cúi đầu thỏ thẻ, một bộ dáng khuê các chuẩn mực, lại rất đáng yêu bày ra trước mắt, không thể khiến bất cứ ai không xiêu lòng.

Vũ Thanh Yên thầm than khổ trong lòng. Người ta như vậy là đã đặt nàng vào tình thế không thể không đáp ứng rồi. Nếu như từ chối thẳng thừng, đoán xem chừng vị Hoàng hoa khuê nữ này sẽ buồn đến chảy nước mắt cho xem. Tuy hiện tại mọi người không có đông như trước, nhưng vốn là ở trước cửa Cung, người qua lại cũng nhiều, nàng mà chỉ cần có một hành động thẳng thắn, thì xem như bị gán cái tội "ức hiếp" người khác rồi. "Được rồi, được rồi! Chúng ta là tỷ muội tốt!".

Lâm Duẫn Duẫn tưởng chừng như đang rầu rĩ, nghe thấy lời của Vũ Thanh Yên bỗng vui hẳn lên. Nàng cười với Vũ Thanh Yên một cái thật tươi: "Thật chứ? Vậy muội sẽ gọi tỷ là Yên tỷ tỷ nhé!?".

"Được, được, muội muốn gọi sao cũng được, đều theo ý muội!". Vũ Thanh Yên có chút khổ sở, cảm giác này của nàng phải nói là như đang chơi với tiểu hài tử chứ không phải là tiểu cô nương chỉ thua nàng có một tuổi.

Lâm Gia Thành thấy hai người vui vẻ, bất giác trong lòng chàng cũng dấy lên một cảm giác sung sướng khó tả, khóe miệng cong cong mỉm cười.

"Vậy thì hay quá, ngày mai muội có thể đến Phủ mời Yên tỷ tỷ đi dạo phố cùng muội có được không? Và đương nhiên là Đại ca sẽ tháp tùng chúng ta rồi!". Lâm Duẫn Duẫn bây giờ trong mắt Vũ Thanh Yên thật khác so với mấy khắc trước. Từ một Hoàng hoa khuê nữ đoan trang, dịu dàng, chẳng mấy chốc đã biến thành một tiểu hài tử dễ gần, lém lỉnh.

Vũ Thanh Yên hiểu ra dụng ý của Lâm Duẫn Duẫn, chỉ cười cười không nói gì, tựa như đang suy nghĩ, nhưng kì thực là nàng đang muốn ngay lập tức hận không thể một đường bay thẳng về Phủ, thoát khỏi hai huynh muội rắc rối này.

Lâm Gia Thành biết Lâm Duẫn Duẫn đang tạo cơ hội cho mình, chàng rất cao hứng, tuy vậy lại cất giọng có chút tiếc nuối: "Ngày mai ta phải vào Cung, không thể đi cùng hai muội được!".

Lâm Duẫn Duẫn hơi hơi thất vọng, quay sang Vũ Thanh Yên: "Yên tỷ tỷ, Đại ca không đi được, chẳng lẽ tỷ nỡ để muội đi một mình sao?!".

Trong phút chốc, Vũ Thanh Yên chỉ cảm thấy bản thân nàng đang bị "uy hiếp" còn hơn là được mời mọc. Tuy có chút mệt mỏi, nhưng nào có thể từ chối được, nàng có hơi bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ngày mai ta đi với muội!".

Lâm Duẫn Duẫn nhìn thấy Vũ Thanh Yên đồng ý, cười sung sướng một tiếng, còn luôn miệng khen một câu: "Yên tỷ là tốt nhất!". Chỉ khi Lâm Gia Thành nhắc nhở, nàng mới thôi cười, nhưng nét vui vẻ vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt yêu kiều.

"Duẫn Duẫn, muội lên xe ngựa trước, ta còn có chuyện cần nói với Thanh Yên!". Lâm Gia Thành cất tiếng.

Lâm Duẫn Duẫn nhìn hai người, khẽ cười một tiếng, sau đó ngoan ngoãn cất bước đến xe ngựa đang đợi gần đó. Thấy muội muội đã đi, Lâm gia Thành mới ôn nhu nói: "Thanh Yên, ta lúc nãy vẫn quên chưa hỏi muội, sao muội lại lâu ra ngoài như thế? Có chuyện gì xảy ra sao? Muội không gặp chuyện gì trở ngại đấy chứ?".

Vũ Thanh Yên đương nhiên không thể nói là nàng bị lạc đường rồi gặp Vạn Khiêm được, nàng chỉ có thể nói dối Lâm Gia Thành: "Không có chuyện gì, muội đi gặp Hiền Thái phi nương nương có chút việc thôi. Mà huynh... có thấy Biểu tỷ của muội không?". Nhắc đến Chu Ngọc Hoàn, nàng chỉ lo không có nàng, Úc Thuận Nghi sẽ lấy Chu Ngọc Hoàn ra để "giận cá chém thớt", nhưng ngẫm lại thì Biểu tỷ tất nhiên sẽ không có chuyện gì rồi.

"Chu Tiểu thư vẫn luôn đợi muội, lúc nãy cũng định vào Cung tìm, nhưng người của Chu gia đến, dường như có chuyện gấp gì đó nên nàng ấy đã trở về ngay, còn nhờ ta trông chờ muội một chút! Đương nhiên là ta vốn cũng muốn đợi muội, không cần Chu Tiểu thư nhờ vả, ta vẫn sẽ đợi muội!". Lâm Gia Thành giải thích.

"Đa tạ huynh, huynh và Biểu tỷ cũng không cần phải lo lắng cho muội như vậy đâu!". Vũ Thanh Yên khẽ mỉm cười đáp, nàng cảm nhận được bầu không khí ngượng ngùng giữa hai người bắt đầu gia tăng.

"Ta... ta đưa muội về nhé?!". Lâm Gia Thành bỗng đề nghị.

"Không cần đâu, huynh cứ trở về với Duẫn Duẫn đi, muội tự mình đi là được rồi!". Vũ Thanh Yên lắc đầu, xua tay.

"Nhưng mà... như vậy rất nguy hiểm!". Lâm Gia Thành khẽ nhíu mày.

"Không sao cả, muội có thị vệ, huynh không cần lo!". Nàng khẽ nhìn đến chiếc xe ngựa của mình đang đậu gần đó, chắc có lẽ Diệp thị vừa cho xe quay trở lại đón nàng, xem ra bà ta vẫn còn nhớ đến những lời cảnh cáo của Mã Đức Thái phi.

Lâm Gia Thành cũng thoáng thả lỏng tâm tình, chàng bỗng dưng hơi cúi đầu, mím môi, ánh mắt thủy chung vẫn nhìn về phía nữ nhân trước mặt, cảm giác quyến luyến có chút không nỡ rời đi. Chốc sau, chàng mở miệng nói: "Thanh Yên, muội đừng xem ta như người xa lạ, có được không?! Ta biết việc ta yêu muội sẽ khiến muội khó xử, nhưng ta mong muội hãy thật tâm suy nghĩ lại, một ngày nào đó mong muội sẽ tiếp nhận ta!".

Vũ Thanh Yên ngước mắt nhìn Lâm Gia Thành, chưa kịp cất tiếng thì thoáng chốc chàng đã xoay người đi. Dường như chàng không muốn nghe nàng nói bất cứ điều gì, chàng chỉ sợ lại là một câu từ chối, nhưng dường như trong lòng chàng cũng rất mong muốn được nghe câu trả lời. Tuy biết rằng tình cảm là không thể gượng ép, nhưng Lâm Gia Thành rất mong Vũ Thanh Yên sẽ suy nghĩ, sẽ cho mình và chính nàng một cơ hội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net