CHƯƠNG 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vũ Thanh Yên không nói nên lời, chỉ nhìn bóng dáng Lâm Gia Thành rời đi, rồi đến khi xe ngựa của Lâm gia khuất dạng, nàng vẫn chẳng biết phải nên làm gì. Lâm Gia Thành có lẽ đã dành tình cảm cho nàng từ lâu, chỉ là nàng không muốn chấp nhận nó. Vả lại, nàng cũng không phải "Vũ Thanh Yên" trước kia, mà tựa hồ đối với nam nhân này, một chút cảm giác cũng không hề có, đơn giản chỉ như là một người huynh trưởng mà thôi.

"Tiểu thư...". A Châu vẫn luôn đứng bên chiếc xe ngựa, thấy Vũ Thanh Yên bần thần như thế thì cũng chỉ biết khẽ gọi nàng.

"Đi thôi!". Vũ Thanh Yên hết thở dài rồi lại lắc đầu, không nghĩ ngợi gì nữa, bước lên xe ngựa. A Châu thấy vậy cũng lên theo, nàng vẫn luôn đợi ở cửa Cung, bao năm hầu hạ Tiểu thư, nàng vẫn không hiểu tại sao Tiểu thư lại không thích mang nha hoàn theo khi tiến Cung nữa, cho dù có hỏi, Tiểu thư cũng không nói, thế nên cũng chỉ biết chờ ở ngoài.

Ngồi trong xe ngựa, Vũ Thanh Yên nhắm mắt dựa vào thành xe, có chút lười biếng, mở miệng hỏi: "Bây giờ là giờ nào rồi?!".

"Tiểu thư, chắc có lẽ khoảng giữa giờ Dậu[1] ạ!". A Châu đáp.

[1] giờ Dậu: từ 17 giờ đến 19 giờ.

Vũ Thanh Yên gật đầu một cái. Hôm nay hết đấu võ mồm với Úc Thuận Nghi rồi lại đến Vạn Khiêm, lại còn phải tiếp chuyện với huynh muội Lâm Gia Thành và Lâm Duẫn Duẫn, thật mệt chết nàng rồi.

Bên tai nghe rất rõ tiếng ồn ào, huyên náo của đám đông, Vũ Thanh Yên nghĩ có lẽ đã ra đến con phố chính rồi. Nàng không nhịn được, đưa tay vén màn xe nhìn ra ngoài. Bên ngoài vẫn nhộn nhịp và tấp nập như vậy, đèn lồng sáng rực rỡ, người người cười cười nói nói, vui vẻ và thanh bình đến lạ.

"Dừng xe!". Vũ Thanh Yên cất tiếng với phu xe bên ngoài.

Xe ngựa đang đi lập tức tấp vào một chỗ rồi dừng lại. A Châu khó hiểu nhìn: "Tiểu thư, sao lại dừng xe?".

"Em về Phủ trước đi, ta muốn đi dạo một chút!". Vũ Thanh Yên đáp.

"Nhưng tối thế này, Tiểu thư còn muốn đi đâu?! Nếu như Tiểu thư muốn đi, em đi với cô!". Khuôn mặt A Châu hiện lên một tia lo lắng, không yên lòng.

"Không cần đâu, ta muốn đi một mình! Đừng lo, bên cạnh ta còn có ám vệ!".

Nghe Vũ Thanh Yên nói như thế, A Châu cũng thôi không nói gì nữa, nhưng khuôn mặt vẫn không hề thuyên giảm một tia lo lắng nào. Tuy A Châu biết rõ tính cách Tiểu thư mình trước nay luôn không thích có người đi theo kề kề bên cạnh, nhưng nàng vẫn không nhịn được lo lắng, vạn nhất Tiểu thư mà có chuyện gì thì nàng sẽ không tha thứ cho mình mất.

"Ta sẽ không sao đâu, chỉ là hôm nay nhân Tết Đoàn viên, ta chỉ muốn thử tận hưởng cảm giác lễ hội này một lần suốt bao nhiêu năm không để ý đến nó thôi! Em cứ trở về trước, Phụ thân mà có hỏi thì bảo ta đi cùng bằng hữu!". Vũ Thanh Yên thấy A Châu vẫn không muốn cho mình đi, nàng lại xuống giọng thuyết phục lần nữa.

"Vậy Tiểu thư nhất định phải cẩn thận, cũng không được đi quá lâu đâu đấy!". A Châu xụ mặt, đành miễn cưỡng đáp.

"Ta biết rồi, ta sẽ về sớm, sẽ mua quà cho em, được chưa?!". Vũ Thanh Yên cười một cái, định ra điều kiện mua chuộc.

A Châu nghe vậy cũng bất giác gật gật đầu, có chút sung sướng nói: "Tiểu thư phải nhớ đấy, A Châu sẽ chờ Tiểu thư hồi Phủ!".

"Được rồi, nhưng nhớ hồi Phủ im lặng một chút, đừng để Diệp thị biết ta ra ngoài một mình đấy!". Vũ Thanh Yên dặn dò.

"Vâng! A Châu đã rõ rồi!!".

"Tốt!". Vũ Thanh Yên đáp một tiếng, sau đó xoay người ra khỏi xe ngựa. Nàng phân phó phu xe, đồng thời mua chuộc hắn một chút. Chờ cho đến khi xe ngựa đã đi xa, Vũ Thanh Yên mới thở hắt ra một hơi, cười cười sung sướng, bây giờ chính là thời gian của riêng nàng, nàng được tự do!!

Hòa mình vào dòng người trên phố, Vũ Thanh Yên lúc này mới có thể hiểu rõ được không khí lễ hội náo nhiệt như thế nào. Khó khăn lắm mới có một đêm tự do tự tại, không bị gò bó như thường ngày, không bị người khác để ý tới thế này, nàng phải chơi thật thỏa mãn mới được.

Vũ Thanh Yên nhìn quanh mình một hồi lâu, sau đó cất bước đến bên một lão nhân bán kẹo hồ lô đứng giữa phố đang tươi cười mời chào mọi người đến mua hàng của mình.

"Lão bá, ta muốn mua một cây!". Vũ Thanh Yên nhẹ nhàng cất tiếng.

Lão nhân bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp của nàng, khuôn mặt già nua hiện lên một phần kinh diễm, có chút bất ngờ, thầm hỏi trong lòng, vị cô nương này trước mặt lão nhìn thế nào cũng là một Tiểu thư khuê các, sao lại có thể xuất hiện ở đây, lại còn đứng ở trước mặt lão muốn mua kẹo hồ lô, lão không nhìn nhầm chứ?!

"Lão bá, ta muốn kẹo hồ lô!". Vũ Thanh Yên thấy lão nhân kia ngẩn người, cười hỏi lại.

Lão nhân giây lát liên khôi phục lại sắc mặt, một nụ cười niềm nở xuất hiện: "Tiểu thư, muốn cây nào cứ chọn, hồ lô của lão đầu ta ngon nhất Kinh Thành này đấy!".

Vũ Thanh Yên khẽ cười thành tiếng, chọn lấy một xâu hồ lô, nàng cảm thấy tựa hồ còn chưa đủ, lấy thêm hai xâu nữa. Lão nhân nhìn tính tình trái ngược so với vẻ ngoài đó của nàng không khỏi bật cười vui vẻ.

"Lão bá, ta lấy ba cây!". Nói rồi, nàng tìm kiếm bạc trên người mới sực nhớ là mình quên mang theo, đành chỉ cười cười. Sau đó, nàng vươn tay lấy trên đầu xuống một cây trâm ngọc bích tinh xảo, đưa cho lão nhân: "Lão bá, ta quên mang tiền, chỉ có thể cho bá cây trâm này thôi!".

Lão nhân nhìn cây trâm ngọc bích trên tay Vũ Thanh Yên, trong mắt hiện lên một tia kinh hãi, vị cô nương trước mặt lão có biết giá trị của cây trâm này không, nó có thể đủ để nuôi sống cả nhà lão vài chục năm đấy. "Tiểu thư, cây trâm của cô quá giá trị, lão ta không dám nhận!".

"Lão bá cứ nhận đi, hiện tại ta không có tiền!". Vũ Thanh Yên một tay cầm ba xâu kẹo, một tay dúi cây trâm vào tay lão nhân. "Đây xem như là quà Tết Đoàn viên ta tặng bá!".

"Cái này...". Lão nhân ngập ngừng, tựa hồ như lại muốn từ chối.

"Hay là vậy đi, lão bá nhận cây trâm này, còn ta mua hết kẹo hồ lô!". Vũ Thanh Yên nói, nhìn nhìn quanh mình, sau đó lại đề nghị: "Ta chỉ lấy ba xâu kẹo này, còn lại thì lão bá giúp ta phân phát cho đám trẻ kia, thế nào? Chứ một mình ta thì làm không xuể được!".

Lão nhân nọ nhìn theo hướng chỉ của Vũ Thanh Yên thì thấy trong góc tối đằng kia có một đám trẻ con tay cầm đèn lồng, đang chơi đùa cùng nhau rất vui vẻ. Lão nhân ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: "Vậy cũng được, lão ta theo lời Tiểu thư!".

Vũ Thanh Yên cười một cái, tâm tình rất vui vẻ. Lát sau, khi thấy lão nhân kia phân phát hết kẹo của mình cho đám trẻ con, khuôn mặt già nua còn hiện lên mấy phần sung sướng, nàng cười mãi không thôi.

Vũ Thanh Yên rời khỏi chỗ đó, tiếp tục cất bước trên con phố rực rỡ ánh đèn. Nàng đưa một xâu kẹo lên miệng, khẽ cắn một cái, vị ngọt bỗng chốc như lan tỏa khắp cơ thể, xâu kẹo này không tệ, quả thật rất đáng giá với cây trâm ngọc bích đó mà nàng bỏ ra, nó còn ngon hơn tất thảy các món điểm tâm nàng được ăn từ trước đến nay.

Đến trước một cây cầu bằng đá cong cong, Vũ Thanh Yên khẽ ngửi thấy một mùi thơm của thức ăn, không nghĩ ngợi nhiều, nàng cất bước lên cầu để sang phía bên kia sông. Gió nhẹ thoảng qua càng khiến mùi thơm kia lan tỏa thật nhiều, Vũ Thanh Yên lúc này mới thấy được, ra mùi thơm đó chính là mùi của bánh màn thầu. Nàng nghĩ ngợi, màn thầu này chắc chắn sẽ rất ngon, chân không tự chủ được, bước nhanh hơn vài bước.

Nhìn vào trong nồi hấp nóng hổi đang tỏa hơi, Vũ Thanh Yên khẽ tán thưởng một tiếng. Loại màn thầu này quả thật không tầm thường chút nào, không phải chỉ đơn giản là một cục bột mỳ nhân thịt, mà bên trong nồi hấp này có vô số những bánh màn thầu với hình thù khác nhau, từ con mèo, con thỏ, cho đến cả một cái màn thầu đơn giản mà cũng có thể điểm họa lên đó vô số cảnh vật, tạo nên một bức tranh thu nhỏ xinh đẹp.

Ông chủ của gian màn thầu này khi nhìn thấy nàng đầu tiên là cười nồng hậu, sau đó là kinh diễm không thôi. Trước mắt hắn ta là một vị Tiểu thư thập phần cao quý, nhưng hai xâu kẹo hồ lô trên tay nàng, cùng với biểu cảm mê mẩn đó khi nhìn vào nồi hấp trên khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng đã khiến hắn vỡ lẽ.

"Tiểu thư, cô muốn mua loại màn thầu nào, tất cả đều có cho cô chọn lựa!". Ông chủ gian màn thầu vui vẻ, cười niềm nở.

Vũ Thanh Yên đắn đo một lúc, sau đó vươn tay chỉ vào một cái màn thầu có vẽ vài bông sen, khẽ đáp: "Ta lấy cái này!".

Ông chủ gian màn thầu vui vẻ lấy nó ra khỏi nồi hấp, đưa cho Vũ Thanh Yên. Nàng định đưa tay rút tiếp một cây trâm khác trên đầu ra thì bỗng một bàn tay như bạch ngọc khác đã đặt một số tiền ổn thỏa trước mặt ông chủ nọ, sau đó lấy đi chiếc bánh màn thầu. Ông chủ gian màn thầu thấy tiền liền sáng mắt, rối rít cảm ơn.

Vũ Thanh Yên quay mặt qua, nàng trợn tròn mắt nhìn người trước mặt, có chút lắp bắp: "Tuyên...".

"Đi thôi!". Nàng chưa nói hết, đã bị bàn tay còn lại kéo đi mất.

Nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng đó của Úc Khả Dương, Vũ Thanh Yên không nói nổi nên lời, mặc cho y nắm lấy tay kéo đi, nàng cũng không có phản kháng như trước. Trong đầu nàng chỉ có một câu hỏi: "Tại sao Tuyên Vương cao cao tại thượng như y lại xuất hiện ở đây?", cùng với đó là hàng tá nghi vấn khác.

Úc Khả Dương thấy nàng không phản kháng, khóe miệng khẽ vẽ lên một đường cong, y nắm tay nàng, dẫn nàng lướt qua bao người, cũng không nói lời nào. Không biết qua bao lâu, tựa hồ là qua một tuần trà, y dừng lại, nàng cũng dừng lại theo, tay vẫn không rời đi.

Vũ Thanh Yên không để ý đến bất kì thứ gì, cũng không nhìn phía trước mà chỉ tròn mắt nhìn Úc Khả Dương, dường như đang suy nghĩ nhưng cũng như không có bất cứ suy nghĩ nào. Úc Khả Dương tựa hồ bị nàng nhìn đến mất tự nhiên, y quay mặt sang, nhẹ giọng: "Ta cũng không tuấn dật đến vậy chứ, kẹo trong tay nàng chảy hết đường rồi kìa!".

Vũ Thanh Yên bị khuôn mặt như họa và lời nói đó của Úc Khả Dương làm cho giật mình. Nàng nhìn sang bên bàn tay không bị nắm, thấy hai xâu kẹo hồ lô để lâu không ăn nên có hiện tượng bị chảy đường, bỗng khẽ kêu lên một tiếng.

Úc Khả Dương bật cười thành tiếng, lắc lắc đầu, vươn tay cầm lấy hai xâu kẹo kia, ngưng tụ nội lực, chẳng mấy chốc đường trên kẹo đã không còn bị chảy nữa, tựa hồ như bị đông cứng. Y nhìn nàng một cái, cất tiếng: "Cho ta một xâu, thế nào?!".

Vũ Thanh Yên từ khi bị y kéo đi vẫn không nói lời nào, nàng đang suy nghĩ, nhưng tựa như cũng chẳng suy nghĩ cái gì. Nàng chỉ cảm thấy rất lạ, Úc Khả Dương hôm nay thật khác với mọi khi, còn xưng là "ta" chứ không phải là "Bản vương" như thường lệ. Nàng nhíu mày một cái thật nhẹ, nhìn khuôn mặt cười cười đó của y với một ánh mắt đề phòng: "Tuyên Vương gia, thứ dân dã thế này không hợp với Ngài đâu, vẫn là nên trả cho Thần nữ thì hơn!".

Úc Khả Dương cười lớn, ánh mắt sâu thẳm nhìn nữ tử trước mặt không chớp lấy một cái: "Hôm nay ta không phải là Tuyên Vương, nàng không cần phải giữ lễ!". Nói đoạn, y nhìn hai xâu kẹo hồ lô trên tay mình, có chút tưởng niệm: "Đây là thứ mà hồi nhỏ ta thích ăn nhất! Nàng nói xem, kẹo hồ lô của Lão nhân kia bị nàng mua hết rồi, ta đi đâu tìm được chỗ nào ngon như thế này nữa đây?!".

"Ngài theo dõi ta?". Vũ Thanh Yên sắc mặt khẽ biến. "Ha, không ngờ Tuyên Vương tôn quý thanh cao như Ngài cũng có sở thích dọa người thế này đấy!!". Nàng hơi hơi bĩu đôi môi anh đào hồng thuận mà đáp.

"Ta không theo dõi nàng, chỉ là tình cờ thấy được thôi!". Úc Khả Dương phân trần, đối với lời nói xem thường đó của nàng, y lại xem như không nghe thấy, tiếu ý vẫn đầy mặt.

"Ta mặc kệ là Ngài vô tình hay là cố ý, nhưng vừa rồi là chuyện của ta, Ngài xen vào làm gì? Chẳng lẽ lại muốn ta mắc nợ Ngài?!". Vũ Thanh Yên khơi lại chuyện lúc nãy ở gian hàng bán bánh màn thầu, giọng nói có chút không vừa ý.

"Nếu ta không xen vào, nàng định sẽ rút thêm một cây trâm nữa đưa cho tên đó có phải không?! Nàng nên biết nếu như có người phát hiện ra thì khuê dự của nàng ai sẽ vớt vát lại nó đây?". Úc Khả Dương trầm giọng nói, y rất không hài lòng, và vẫn luôn không hài lòng với nữ tử ham chơi này. "Chính ta cũng lại không biết giữa ta và nàng còn có một vài khoản nợ cơ đấy!!".

"Ta...!". Vũ Thanh Yên đột nhiên đuối lý, nàng đã bao giờ suy nghĩ đến vấn đề này đâu chứ. Nhưng y nói cũng đúng, nếu có người biết, thế chẳng phải lại nổi lên tin đồn nàng dùng trâm đính ước với ông chủ gian màn thầu đó sao?! Chuyện đó nàng không giải quyết nổi!

Úc Khả Dương thấy nàng chịu thua, khóe miệng vẽ lên một nụ cười vừa ý. Có thể nói, khi gặp nàng, chuyện y muốn làm nhất chính là trêu chọc nàng, phá vỡ sự điềm tĩnh hiếm thấy đó, để nàng phải lộ ra chút bản chất thật của mình. Hôm nay ra ngoài đúng thật không tệ, y không những thấy được con người thật của nàng, trái lại còn có thể ức hiếp, khi dễ nàng chỉ bằng vài ba câu nói.

Ngẫm nghĩ lại một chút, Vũ Thanh Yên chỉ cảm thấy bản thân như đang làm trò hề cho nam nhân kỳ quái này. Nàng tại sao lại để y kéo đi mà không phản kháng? Nàng tại sao lại để mình bị y làm cho thua thiệt một cách tâm phục khẩu phục như thế? Còn nữa, tại sao nàng lại phải đứng đây với y vào lúc này?!

"Trả đây!!". Vũ Thanh Yên liếc mắt đến hai xâu kẹo hồ lô trong tay Úc Khả Dương, ấm ức lên tiếng. Được rồi, nếu y nói hôm nay y không phải Tuyên Vương, sao nàng còn phải giữ lễ, tỏ thái độ cung kính với y chứ? Cơ hội phản công ngàn năm có một, nàng nhất định sẽ không để uổng phí, phải làm cho nam nhân này chịu thiệt một chút mới được!

Úc Khả Dương nhìn hai xâu kẹo hồ lô, không nói không rằng, đưa lên miệng cắn một cái, sau đó dung nhan như họa còn có biểu cảm rất thưởng thức. "Ngon thật! Đúng là hương vị này, đã lâu rồi chưa được ăn!".

Vũ Thanh Yên ngay lúc này thực sự rất muốn đi khỏi đây, tránh khuôn mặt cười cười đáng ghét đó của y. Nhưng còn hai xâu kẹo hồ lô mà nàng phải dùng cả trâm ngọc bích để mua thì thế nào, chẳng lẽ cứ cho không y?! Không, nguyên tắc của nàng là chưa bao giờ để bản thân tự mình chịu thiệt cả!

Vũ Thanh Yên tức tối vươn tay muốn giật lại hai xâu kẹo, nhưng Úc Khả Dương là ai cơ chứ, nào có thể để đồ trong tay mình bị cướp đi một cách dễ dàng được. Y chỉ nhẹ nhàng đưa tay qua lại là đã có thể tránh được, chẳng tốn một chút công sức nào. Còn nàng, nàng vừa tức lại vừa ức, hận không thể nhào đến xé nát cái khuôn mặt cười cợt đó. Y có võ công, còn có nội lực hộ thể, nàng chỉ là một nữ nhân yếu thế, tính cách tuy có mạnh mẽ hơn so với những Tiểu thư khuê các khác, nhưng chung quy nàng không phải là đối thủ của y, muốn đoạt lại hai xâu kẹo hồ lô thật không phải dễ!

"Nàng đừng động nữa, sẽ ngã đó!". Úc Khả Dương vừa tránh thoát, vừa nhàn nhạt nhắc nhở, nhưng có vẻ như nữ nhân kia chỉ mải chăm chú đến hai xâu kẹo trên tay y mà thôi.

Vũ Thanh Yên vẫn không chú ý, nàng đâu biết bản thân mình và y đang đứng ở gần mép sông, chỉ cần không cẩn thận sẽ trượt chân mà ngã xuống nước. "Ta không quan tâm, trả đây!!". Nàng vẫn cố gắng vươn người đoạt lại thứ mà mình cất công mua được.

"Nàng bướng bỉnh thật đấy! Cho ta một xâu không được sao, dù gì ta cũng đã giúp nàng khiến nó không bị chảy đường nữa kia mà!?". Úc Khả Dương vẫn không chịu thỏa hiệp.

"Chính Ngài mới là người bướng bỉnh đấy! Với lại, ta chưa từng nhờ vả Ngài giúp ta, là chính Ngài tự mình rước lấy!!". Vũ Thanh Yên gân cổ lên cãi lại, thật không hiểu tại sao hôm nay nàng lại phải đấu võ mồm với nhiều người như vậy. Hơn nữa, nam tử trước mặt này có phải là Tuyên Vương cao lãnh mà nàng biết không vậy? Y chưa từng khác so với tưởng tượng của nàng như vậy, y bây giờ nàng thật chẳng biết nên dùng từ gì để diễn tả. Cái này có được gọi là "con người thật" không vậy?!

"Có nghe ta nói gì không, đừng động nữa!!". Úc Khả Dương vẫn liên tục nhắc nhở.

Lúc này xung quanh không có nhiều người lắm, nên cũng chẳng có mắt ai rảnh rỗi mà đi dán vào thân ảnh của hai người, một nam một nữ đang giằng co nhau vì hai xâu kẹo hồ lô bên bờ sông cả. Nếu như chuyện này mà bị đồn đãi, thật không biết Vũ Thanh Yên và Úc Khả Dương phải giấu mặt vào đâu?!

"Ta cứ không nghe đấy! Trả kẹo hồ lô... cho ta... A!". Vũ Thanh Yên vẫn cố chấp, nhưng câu nói sau lại càng ngày càng nhỏ, rốt cuộc sau đó lại là một tiếng kêu rất khẽ của nàng. Không sai, là nàng không cẩn thận, bị trượt chân, sắp sửa bị ngã xuống nước.

Mùa thu, mặc dù tiết trời ở Ung Minh quốc vốn có chút ấm áp, nhưng đây là ban đêm, không thể tránh khỏi cái lạnh giá. Vũ Thanh Yên một khắc sảy chân kia chỉ kịp nghĩ ngợi, nếu nàng mà rơi xuống nước, có phải hay không không bệnh thì sẽ chết đây?!

Úc Khả Dương tựa hồ như đọc được suy nghĩ của nàng, chẳng lẽ nàng quên bên cạnh nàng còn có y hay sao? Nàng nghĩ y sẽ dễ dàng để nàng rơi xuống nước?! Khẽ nhíu mày một cái, Úc Khả Dương nhanh chóng đưa tay giữ chặt lấy eo nhỏ của nàng, không tốn một chút sức nào, nhẹ nhàng kéo nàng vào sát người mình, xoay người một cái, đi lùi vài bước tránh xa mép sông nguy hiểm kia.

Trong khoảnh khắc đó Vũ Thanh Yên chẳng biết phải làm gì, cứ mặc để y giữ lấy và kéo mình đi. Trong khoảnh khắc đó, nàng còn thấy Úc Khả Dương khẽ buông tay một cái, hai xâu kẹo hồ lô bỗng chốc rơi khỏi tay y, đáp thẳng xuống mặt nước, tạo nên một thanh âm cực nhỏ, chỉ làm mặt nước nổi vài tầng sóng rồi lại trở về trạng thái phẳng lặng như cũ. Trong khoảnh khắc đó, tâm trạng Vũ Thanh Yên bỗng chốc chùng xuống, giá trị liên thành của cây trâm ngọc bích kia đi tong rồi!

Dường như có chút nhận ra sự khác biệt rất nhỏ của Vũ Thanh Yên, Úc Khả Dương vẫn không buông nàng ra, khẽ nhíu mày hỏi: "Sao thế?!". Chẳng lẽ vừa rồi nàng bị kinh sợ? Không phải chứ?!

Trong giây lát, y chỉ nghe nàng nhỏ tiếng đáp một câu ba chữ: "Kẹo hồ lô...". Thanh âm đó của nàng có chút tiếc nuối, lại có chút nỉ non đáng thương khiến lòng y bỗng mềm ra. Nhưng chợt nghĩ lại thứ mà nàng thương tiếc đó lại chính là hai xâu kẹo hồ lô không đáng giá, y lại lắc đầu chịu thua.

Vũ Thanh Yên vẫn cứ nhìn chằm chằm về phía mặt nước phẳng lặng kia, nơi mà hai xâu kẹo hồ lô có giá trị liên thành của nàng "bỏ mạng", đến lúc này nàng mới nhận thức được bản thân đang trong tình trạng như thế nào. Bên eo truyền đến một cảm giác bị thắt chặt, nhưng không quá đau, bàn tay đang giữ chặt eo nàng vừa mạnh mẽ nhưng lại vừa ôn thuận, hệt như cái cảm giác an toàn đó ở Nguyệt Vân lầu ngày ấy. Mà hiện tại, người nàng lại dán sát vào người y, không một kẽ hở, đầu lại vừa vặn áp lên khuôn ngực rắn chắc đến nỗi nghe rõ nhịp tim của y, mặt nàng không khỏi đỏ bừng lên.

Cố gắng trấn tỉnh đầu óc, nàng chớp chớp mắt vài cái, lấy nhanh lại sự bình tĩnh, khẽ mở miệng, lí nhí nói: "Ngài... buông ta ra được rồi!".

Úc Khả Dương khẽ nhíu mày, làm bộ tựa hồ như không nghe thấy, thấp giọng hỏi: "Hả, nàng nói sao cơ?". Y cư nhiên vẫn đang giữ chặt nàng.

"Ta nói, buông ra được rồi!". Vũ Thanh Yên lặp lại, dường như có chút không kiên nhẫn.

"Gì cơ?!". Úc Khả Dương vẫn nhíu mày.

Y làm như không nghe thấy thật, khẽ cúi một bên mặt xuống dường như để nghe rõ hơn; ngay lúc ấy, Vũ Thanh Yên thì ngẩng đầu lên muốn hét vào tai y. Trong phút chốc, không người nào lường trước được, Vũ Thanh Yên hay Úc Khả Dương đều ngạc nhiên, môi nàng vừa vặn áp lên má y, một cái hôn má nhẹ nhàng nhưng bất ngờ xuất hiện.

Vũ Thanh Yên trợn tròn mắt, như bị hóa đá, nàng là không cố ý. Nàng nào có biết được Úc Khả Dương lại cúi một bên mặt xuống, nàng chỉ muốn nhướng người lên hét vào tai y cho bỏ ghét mà thôi!!

Môi của nàng dường như vẫn bất động mà dừng trên má của y, mà y hay nàng đều cứ như đã thành tượng, một chút cũng không có phản ứng. Úc Khả Dương có hơi sửng sốt, nhưng sau đó cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bất tri bất giác dường như khóe môi y nhếch lên một đường rất nhẹ rất khẽ.

Lát sau, Úc Khả Dương chủ động quay mặt đối diện với nàng, ra vẻ tức tối cùng ủy khuất mà lên tiếng: "Vũ Thanh Yên! Nàng phi lễ với ta!!".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net